Triệu Oánh tuy rằng không liên lạc nhiều với Dương Minh, nhưng vẫn có thể từ Vương Tiếu Yên mà biết tin tức của hắn, coi như không có Vương Tiếu Yên thì vẫn còn có Tôn Khiết cùng Tiếu Tình.
- Tóm lại, lần này ra đi cũng không biết phải mất bao lâu, có trở về được hay không cũng là điều chưa biết.
Dương Minh vẻ mặt lo lắng nói.
- Có ý gì?
Triệu Oánh nghe xong cảm thấy như lọt vào sương mù, không hiểu ra sao cả hỏi:
- Dương Minh, ngươi nói cái gì mà không thể trở về? Ngươi rốt cuộc là đang nói đến chuyện gì? Như thế nào mà ta nghe chả hiểu gì cả?
- Oánh tỷ, kỳ thật ta có cái thân phận đặc thù nên không tiện nói.
Dương Minh bỗng chốc biến đổi biểu tình nghiêm túc, nhìn thẳng Triệu Oánh nói.
- Thân phận đặc thù? Có ý gì? Ngươi không phải là Dương Minh sao? Ngươi còn có thân phận đặc thù gì?
Triệu Oánh sửng sốt:
- Ngươi là nói thân phận ở trên trumtruyen.vn? Ngươi là "thế giới nào có chân tình"? Cái này ta biết a!
- Không phải cái này, Oánh tỷ, ý của ta, thân phận thật sự là một tên đặc công!
Dương Minh không biết nên giải thích như thế nào về tính chất công tác của mình, bất quá đối với bên ngoài có thể gọi chung là đặc công hoặc là một điệp viên!
Nói như vậy, đại đa số mọi người hẳn hiểu được, là loại nhân viên chấp hành những nhiệm vụ có độ khó cùng nguy hiểm cao.
- Đặc công?
Triệu Oánh sửng sốt, có chút điểm không thể tưởng tượng nổi nhìn thẳng Dương Minh:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi là đặc công?
Cũng chẳng thể trách Triệu Oánh không tin, bởi vì trong lời Dương Minh nói thật sự có điểm không thể tưởng tượng, Dương Minh là một học sinh bình thường, làm sao có thể có quan hệ cùng đặc công? Triệu Oánh không tin là đúng.
- Đúng vậy, ta là đặc công!
Dương Minh khẳng định gật gật đầu.
- Dương Minh, chúng ta quen biết đã lâu, sao lại không biết ngươi thích gạt người như vậy?
Triệu Oánh mở to hai mắt nhìn Dương Minh:
- Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?
- Ta đang rất đứng đắn a, Oánh tỷ! Ta không lừa ngươi, ta thật sự là đặc công!
Dương Minh cười khổ một cái, sau đó từ trong bóp lấy ra ra một văn kiện chứng nhận đưa cho Triệu Oánh:
- Oánh tỷ, không tin cứ xem.
Triệu Oánh nửa tin nửa ngờ tiếp nhận thứ Dương Minh đưa tới, nhìn thoáng qua ảnh chụp ở mặt trên, nhất thời biến sắc:
- Đây không phải là ngươi tùy tiện tìm người lo liệu a?
- Trên hình có khắc dấu nổi, thứ này tùy tiện lo liệu như thế nào?
Dương Minh cười khổ:
- Đây chỉ là văn kiện xác nhận của quân đội, có cái này thì khi chấp hành nhiệm vụ bình thường thuận lợi hơn một chút, ta còn có một giấy chứng nhận thân phận đặc thù, có muốn xem một cái hay không?
- Còn có?
Triệu Oánh ngạc nhiên:
- Ngươi thật sự là đặc công?
- Oánh tỷ, thật sự là phải.
Dương Minh gật gật đầu:
- Oánh tỷ, nếu ta không có thân phận đặc thù chống lưng, thì ngươi thực sự cho rằng bằng vào một người có sức khỏe bình thường mà leo được lên vị trí hôm nay sao?
Triệu Oánh ngẫm lại thấy cũng đúng, Dương Minh bất quá chỉ là dùng một năm ngắn ngủn, liền xây dựng tập đoàn buôn bán của mình, hơn nữa tựa hồ còn có mạch quan hệ rất rộng. Cái này, cùng Dương Minh cậy mạnh một năm trước thực sự khác xa, người kia căn bản không có biện pháp để so sánh!
Nghĩ đến đây, Triệu Oánh cũng không khỏi gật đầu:
- Nói như vậy, ngươi thật sự là một gã nhân viên đặc công?
- Oánh tỷ, cái thân phận này thật ra phải giữ bí mật, bất quá, ta lập tức phải đi Vân Nam chấp hành một cái nhiệm vụ đặc thù, rất nguy hiểm, đã đi rồi thì không biết có trở về hay không. Cho nên trước khi đi, ta không muốn chúng ta đều có tiếc nuối, cho nên mới quyết định dùng phương thức bạtrumtruyen.vn, cùng ngươi hẹn gặp mặt.
Dương Minh giải thích nói:
- Bởi vì, ta thật sự không biết ta còn có thể trở lại hay không.
- Ngươi.
Triệu Oánh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, Dương Minh chính là một gã đặc công, hơn nữa sẽ phải chấp hành nhiệm vụ cực nguy hiểm! Điều này làm cho nàng nhất thời quên hết những chuyện không vui lúc trước, quên mình đang giận Dương Minh, cũng quên luôn sự nhu nhược của chính mình, có chút khẩn trương nhìn thẳng vào mắt Dương Minh:
- Dương Minh, ngươi cần chấp hành nhiệm vụ gì? Không đi không được a?
- Không thể.
Dương Minh cười cười:
- Oánh tỷ, nhiệm vụ này ta phải đi.
- Chính là ngươi.
Triệu Oánh còn đang muốn nói điều gì, nhưng Dương Minh đã chặn lại.
- Oánh tỷ, ta nói cho ngươi biết điều này, cũng chẳng qua bởi vì, thời giờ của ta không còn nhiều, cái này cũng có thể là lần cuối chúng ta gặp mặt, cũng là lần cuối chúng ta đi chơi với nhau.
Dương Minh thở dài:
- Sau lần này, chỉ sợ ta phải thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát. Cho nên ta không muốn lưu lại bất kỳ điều tiếc nuối nào, bởi vậy, ta mới cùng ngươi nói nhiều như vậy, nhưng chuyện này ta vẫn mong ngươi đừng nên tiết lộ ra ngoài, được không?
- Ngươi là nói, Trần Mộng Nghiên cũng không biết việc này?
Triệu Oánh có chút kinh ngạc.
- Mộng Nghiên không biết, song Yên Yên thì biết.
Dương Minh gật gật đầu:
- Nàng sẽ không tùy ý nói ra, ngươi cũng phải vì ta mà giữ bí mật.
- Nhưng. được rồi!
Triệu Oánh tuy rằng không biết chuyện này có nên nói cho Trần Mộng Nghiên hay không, nhưng nghĩ đến nhưng lời Dương Minh nói hẳn đều là cơ mật, nếu Dương Minh không cho nói, mình cũng chỉ có thể im lặng.
- Yên Yên đã sớm biết thân phận của ngươi sao?
Triệu Oánh có chút kinh ngạc.
- Ân, nàng sớm đã biết.
Dương Minh không có phủ nhận:
- Song thân phận thật của Yên Yên cũng không phải đơn giản như mặt ngoài, nhưng ta không thể nói ra, nàng sau này có lẽ sẽ nói cho ngươi biết. Đây cũng là nguyên nhân ta nói cho nàng.
- Thân phận Yên Yên
Triệu Oánh kinh ngạc, lập tức nghĩ đến thời gian mình và Vương Tiếu Yên cùng nhau thuê nhà, buổi tối nàng thường một mình ra ngoài, đến khuya mới trở về, hẳn là có sự tình gì gạt mình.
Nhưng hiện tại, Triệu Oánh cũng không còn tâm tư đi quản chuyện thân phận Vương Tiếu Yên, lo lắng chủ yếu của nàng chính là Dương Minh:
- Dương Minh, nhiệm vụ này của ngươi rốt cuộc là hiệm vụ gì? Có thể nói cho ta biết hay không?
- Cái này, cụ thể bây giờ không thể nói, chờ sau khi ta đi rồi người có thể hỏi Yên Yên, ngươi cùng Yên Yên tiếp tục đem chuyện này nói bọn Mộng Nghiên.
Dương Minh khi nói những lời này, rất là trịnh trọng, cực giống như đang chuẩn bị hậu sự.
Điều này làm cho Triệu Oánh nghe mà có chút thương cảm, người mình thích, lại là một gã đặc công! Đây là chuyện Triệu Oánh căn bản không có khả năng nghĩ đến, còn khi đã biết thì Dương Minh lại phải chuẩn bị đi!
Triệu Oánh có chút điểm không thể đón nhận sự thật! Nàng vốn cho là, cái Dương Minh gọi, tìm nàng ngả bài, là muốn nói tới quan hệ hai người, cùng chuyện sau này như thế nào, nhưng ai mà ngờ lúc Dương Minh nói, cũng là lúc hắn sắp đi viễn chinh, đến một cái địa phương đầy nguy hiểm!
Triệu Oánh bây giờ có một loại cảm xúc, giống như nữ hài tử sắp về nhà chồng, chưa kịp hưởng hạnh phúc vui sướng thì đột nhiên nghe được tin vị hôn thê sắp phải ra chiến trường giết giặc, tâm tình rất trầm trọng, rất là áp lực!
Rồi lại không biết nên phải biểu đạt như thế nào, nguyên bản những oán trách, quở mắng với Dương Minh cũng không biết chạy đi đâu, còn lại chỉ có nhu tình cùng không cam lòng.
- Dương Minh, ngươi cùng ta nói cái này, là muốn biểu đạt cái gì sao?
Triệu Oánh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương Minh, trong lòng như thầm hạ một cái quyết định.