Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1735: Xem Chúng Ta Là Kẻ Ngu




Hả? Dương Minh? Kinh Tiểu Lộ đột nhiên ngây người ra, chén trà cũng rơi xuống đất, cái tay vốn là muốn đánh Dương Minh, cũng đổi lại tư thế khác, nhào tới ngã vào lòng Dương Minh:
- Anh làm cái gì thế, làm người ta hết hồn! người ta còn tưởng là tên biến thái nào tới!
- Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, nào biết em lại phản ứng dữ dội như thế!
Dương Minh nhìn Kinh Tiểu Lộ cười khổ nói:
- Em vừa đấm vừa đá, may là anh thân thủ tốt, đổi lại là người khác thì sớm đã nằm xuống đất rồi!
- Đúng vậy đó, vậy anh nên yên tâm mới phải, sẽ chẳng có kẻ biến thái nào có thể ức hiếp em!
Kinh Tiểu Lộ vừa nghe Dương Minh nói liền cảm thấy đắc ý:
- Kẻ nào dám tới kiếm chuyện, em sẽ dùng mấy chiêu này đánh cho hắn nằm xuống đất không đứng lên được! hừ hừ…!
- Cái này…
Dương Minh lại cười khổ, Kinh Tiểu Lộ nói cũng có chút lý lẽ chỉ là Dương Minh vẫn còn thấy sợ.
- Bây giờ, cho dù anh đi Vân Nam thực hiện nhiệm vụ, cũng có thể yên tâm ở em rồi!
Kinh Tiểu Lộ vẫn đang huyên thuyên nói:
- Nghĩ xem khi nãy em lợi hại không? Dạo này em đang liên hệ đi học lớp tự vệ giành cho con gái, chính là vì để anh có thể yên tâm đi làm nhiệm vụ!
"."
Dương Minh có chút khó nói:
- Công ty này, ngoài anh ra, em tưởng rằng người khác có thể đến một cách tùy ý như thế này sao? Bảo vệ sẽ không chặn lại sao?
Hì hì…
Kinh Tiểu Lộ sau khi nghe Dương minh nói liền có chút xấu hổ:
- Nhỡ hắn lén lút chui vào đây thì phải làm sao? Em có phòng bị, cũng sẽ tốt hơn!
- Được rồi, anh cũng không nói em không nên phòng bị, nói như thế, anh cũng nên nghiên cứu một chút, bố trí cho mọi người một nữ vệ sĩ.
Phản ứng của Kinh Tiểu Lộ trái lại đã nhắc nhở Dương Minh, bên cạnh Trần Mộng Nghiên bọn họ đã có Victoria bảo vệ rồi, song bên cạnh Kinh Tiểu Lộ, Tôn Khiết, Tiếu Tinh…vẫn chưa có người bảo vệ!
Triệu Oánh thì nàng và Vương Tiếu Yên ở cùng nhau, không cần lo lắng vấn đề an toàn của nàng, còn những người khác thì đúng là nên tìm vệ sĩ!
- Anh cũng nghĩ đến em sao?
Kinh Tiểu Lộ có chút kinh ngạc vui mừng, vốn tưởng tìm vệ sĩ chỉ là sự độc quyền của Trần Mộng Nghiên!
- Em nói gì thế, em cũng là người anh quan tâm, anh làm sao có thể không nghĩ em chứ?
Dương Minh cố ý nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thật không? Như thế thì em vui quá!
Kinh Tiểu Lộ phấn khởi:
- Dương Minh tối nay anh đừng đi, ở công ty cùng em nha? Anh chưa từng ở cùng với em…em rất nhớ anh…
Nói tới đây, Kinh Tiểu Lộ trở nên có chút ngại ngùng, nét mặt có chút không tự nhiên, xem ra một người nhanh nhẹn hoạt bát dứt khoát như nàng, cũng có lúc ngại ngùng, xem ra đó là bản năng của con gái, trái lại có quan hệ không nhiều với tính cách.
Dương Minh động lòng, gật gật đầu:
- Được rồi, anh sẽ ở lại với em.
- Thật chứ?
Kinh Tiểu Lộ không dám tin đó là sự thật, nàng vốn chỉ là mang thái độ thử hỏi một chút mà thôi, Dương Minh rốt cuộc có thể ở lại không, nàng cũng không dám khắng định, nhưng tuy không chắc chắn, dù sao cũng phải thăm dò một chút xem sao?
Chỉ là Kinh Tiểu Lộ không ngờ Dương Minh đã bằng lòng, trong lúc nhất thời, Kinh Tiểu Lộ mừng không tả xiết, không biết làm thế nào! Kinh Tiểu Lộ vốn chỉ là cảm thấy bản thân bất quá cũng chỉ là một bạn gái không được xem trọng của Dương Minh mà thôi, có thể nói chuyện với anh ấy là nàng thấy mãn nguyện lắm rồi, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đòi hòi ở anh ta một điều gì đó!
Nhưng, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu, Dương Minh lại đồng ý luôn.
- Đương nhiên là thật rồi!
Nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ phấn khích như thế, Dương Minh cảm thấy hơi áy náy, dường như trước đây anh đã không quan tâm nhiều tới nàng? Đến nỗi chỉ một câu nói bình thường, một việc rất bình thường cũng có thể khiến nàng vui mừng đến vậy?
- Dương Minh, cảm ơn anh…em rất vui, vui vô cùng…
Khát khao của Kinh Tiểu Lộ được thỏa mãn cực độ, tuy là bây giờ nàng mang thân phận cao quý chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty, nhưng ở trước mặt Dương Minh vẫn rất là mềm yếu.
Nàng rất rõ Dương Minh có thể đem cơ nghiệp lớn như thế để lại cho nàng, kỳ thực cũng chỉ là vì Dương Minh phải đi Vân Nam, công ty Danh Dương cũng chỉ là vì vừa may có nàng ở đây, nên Dương Minh mới phó thác lại cho nàng.
Nếu như đổi lại là người khác, Dương Minh có lẽ cũng sẽ để lại công ty cho họ rồi…Kinh Tiểu Lộ chỉ là cảm thấy may mắn một chút mà thôi, cũng chỉ là hôm nay, vào thời khắc này, Kinh Tiểu Lộ mới cảm nhận được Dương Minh rất quan tâm tới nàng….
Cảm giác trong phút chốc này, khiến nàng hạnh phúc tột độ, một câu nói, đủ để khiến nàng chờ đợi Dương Minh suốt cả đời…
- Haha, được rồi, trước tiên nói về chuyện của Liễu gia ở Giang Duyên?
Dương Minh không muốn khiến Kinh Tiểu Lộ tiếp tục dây dưa vào chuyện này, là vì như thế càng làm Dương Minh cảm thấy áy náy.
Trước đây, Dương Minh chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh cảm thấy mỗi ngày chạy đôn chạy đáo cũng chỉ là vì tương lai bản thân và vợ mình có thể sống một cuộc sống an nhàn, thoải mái, là một chuyện rất bình thường.
Song bây giờ xem ra, Tiền bạc cũng nhiều rồi và năng lực bản thân cũng lớn mạnh rồi, hoàn toàn có thể quy ẩn giang hồ, sống một cuộc sống bình thường, mỗi ngày ở bên những người mà mình yêu quý mới là hạnh phúc đích thực.
Ý nghĩ này nảy sinh, khiến Dương Minh không thể đè nén ý nguyện muốn ẩn cư trên đảo, sau khi kết thúc nhiệm vụ ở Vân Nam lần này, Dương Minh dự định bắt tay vào việc này!
Dĩ nhiên, trước tiên là phải diệt trừ tận gốc tất cả mầm họa của kẻ địch, sau đó mới có thể yên tâm rời đi, bằng không thì những kẻ đối địch với mình, nói không chừng một lúc nào đó sẽ nhảy ra uy hiếp mình. Dương Minh không muốn để lại mầm họa về sau, giống như quả bom hẹn giờ không biết lúc nào thì "bùm", bỗng chốc nổ tung!
Dĩ nhiên là anh không sợ bọn họ, nhưng điều lo sợ của anh là họ phá hoại cuộc sống yên bình trên đảo của anh hoặc ra tay với những bạn bè người thân của anh, như vậy thì Dương Minh sẽ hối hận vô cùng!
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Minh kiên định quyết tâm phải trừ khử kẻ địch, trước đây anh quá mềm lòng, kẻ địch không chủ động tìm đến thì anh cũng không chủ động tìm chúng làm gì đó với chúng!
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Dương Minh đã hạ quyết tâm, làm nhiệm vụ lần này xong sẽ trở về, phải tìm "ông chủ sau màn", còn phải tóm lấy tên đầu sỏ tiến sĩ Ban Kiệt Minh, bất luận là họ có sức mạnh gì và có thế lực nào đứng đằng sau, Dương Minh cũng nhất định phải diệt trừ tận gốc bọn chúng mới thỏa lòng!
- Tin tức bên Liễu gia, thực ra chúng ta cũng chỉ có thể biết qua truyền hình.
Kinh Tiểu Lộ nói:
- Trước đây thư kí của Liễu Họa Mi từng tìm em, qua điện thoại khéo léo bày tỏ ý xin giúp đỡ, đồng thời truyền đạt nguyện vọng của Liễu Họa Mi, nếu như chúng ta giúp cô ấy giành lại quyền kiểm soát tập đoàn Giang Duyên, thì cô ấy nhất định sẽ không xử tệ với chúng ta!
- Khéo léo? Giúp cô ta giành lại quyền kiểm soát? Mới chỉ sẽ không xử tệ vơi chúng ta?
Dương Minh nghe xong liền chau mày:
- Liễu Họa Mi này quả là rất thông minh? Những lời hứa suông này, coi chúng ta là lũ ngốc sao? Sau khi giành được quyền kiểm soát, mới có lợi ích, mà còn không có ràng buộc gì, đây chẳng phải là chúng ta công toi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.