- Nói cũng phải, chúng ta chẳng qua mời hắn luận võ, hắn ngộ thương người ta thì có can hệ gì tới chúng ta chứ!
Nghĩ tới đây, Phạm Kim Triết trái lại rất chờ mong Phùng Tứ Bưu kia có thể đánh chết Dương Minh, vì đánh chết Dương Minh, thì bản thân hắn sẽ nhất lao vĩnh dật(một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)!
Nhưng hắn cũng biết, đây chỉ là ý nghĩ của một mình hắn thôi, cho dù hắn muốn, Phùng Tư Bưu cũng sẽ không đồng ý, hắc quyền ngầm đánh chết người thì không sao, nhưng đánh chết người trước mặt công chúng thì là chuyện lớn!
Phùng Cửu Năng không hổ là Phùng Cửu Năng, hắn rất nhanh đã có thể liên hệ với người họ hàng xa kia, nhưng dù là thân thích, thì đối phương cũng đâu có hồ đồ, ra sân thì có thể,nhưng phải tốn hai mươi vạn phí ra sân.
Phạm Kim Triết mặc dù có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới có thể giải quyết Dương Minh, hắn liền đồng ý.
Người đánh thay đã tìm được, kế tiếp là vào trường làm náo loạn một phen. Phùng Cửu Năng dùng tiên mướn chú nhóc không có việc làm ở tiệtrumtruyen.vn vào trường đưa chiến thư, rất nhanh chiến thư của Phạm Kim Triết đã trở thành 1 chủ đề HOT ở trong trường.
Chiến thư của Phạm Kim Triết là Phùng Cửu Năng viết, lời lẽ vô cùng máu lửa, rất kịch tính, nhưng cũng rất khóe léo, nói thẳng là muốn tìm Dương Minh tỷ thí, người thua chẳng những phải chạy rông vòng quanh trường mà còn phải rời xa Triệu Oánh. Nhưng lại không nói người tỷ thí với Dương Minh là Phạm Kim Triết.
Trong trường đang huyên náo ồn ào vì chiến thư thì Dương Minh hoàn toàn không hay biết. Nhưng mà Dương Minh không chú ý, nhưng những người khác lại vô cùng chú ý.
Dương Minh ở trường đại học Công Nghiệp Tùng Giang, cũng là một nhân vật có tiếng trong trường, lúc trước một mìnhđánh xã phó Taekwondo lăn lộn đầy đất, chuyện này đã trở thành một truyền kỳ rất ngưu bức, sau này lại học ở tiết mục nghệ thuật của trường, tiến hành biểu diễn phi đao, càng khiến danh tiếng của Dương Minh cao lại càng cao.
vốn Phạm Kim Triết còn muốn thuê một đống người phát thiệp lăng xê để thực hiện được mưu kế của Phùng Cửu Năng, nhưng sự tình phát triển ngoài dự liệu của hắn, chiến thư chưa cần mướn người lăng xê thì đã có rất nhiều người tới ủng hộ rồi!
Đây là một hiện tượng tốt, có thể buộc Dương Minh phải nhận lời, nhưng lại làm cho Phạm Kim Triết buồn bực chính là, đa phần sinh viên đều ủng hộ Dương Minh, vì trong số họ có rất nhiều người coi trọng Dương Minh, cảm thấy Phạm Kim Triết thật là ngu ngốc, lại có thể có gan khiêu chiến với Dương Minh, đúng là muốn đi tìm cái chết mà. Đã ngu thì không thể ngu tới hai lần.
- Mẹ nó…., bọn chết tiệt này lại ủng hộ Dương Minh! không ngờ danh tiếng của Dương Minh lại cao như vậy!
Phạm Kim Triết buồn bực nhìn chiến thư, tuy rằng Dương Minh còn chưa lên tiếng, nhưng đã có nhiều người đoán Phạm Kim Triết thua không thể nghi ngờ.
- Hắc, bọn họ biết cái gì chứ?
Phùng Cửu Năng cười, nói:
- Tụi này đúng là chẳng biết gì hết, Triết ca cũng đừng có chấp nhặt làm gì?
- Nói cũng đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhìn mấy tấm thiệp này mà phát chán hay chúng đem mướn người ủng hộ, ủng hộ chúng ta thắng lợi?
Phạm Kim Triết đề nghị nói.
- Không được đâu!
Phùng Cửu Năng vừa nghe, vội vàng lắc đầu:
- Triết Ca chúng ta không nên phải làm như vậy!
- Tại sao? Dù sao thì người ta cũng không biết là chúng ta làm?
Phạm Kim Triết nghi ngờ hỏi.
- Triết ca, có câu ngạn ngữ là "hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn!"
Phùng Cửu Năng khoát tay áo giải thích:
Anh nghĩ xem, hiện tại tất cả mọi người lên tiếng ủng hộ Dương Minh, khiến danh tiếng Dương Minh đạt đến đỉnh, ngay cả Dương Minh cũng cho rằng mình thắng không thể nghi ngờ, kết quả chúng ta đột nhiên đánh bại hắn, thì chuyện này sẽ như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ không tiếp thu được! bọn họ thấy người mà họ tôn sùng bị thua, đây quả thực là vô cùng nhục nhã a! Mà cứ như vậy, Dương Minh sẽ không còn mặt mũi nào ở lại trường nữa, Hắn vốn là nhân vật cao cao tại thượng mà, đột nhiên trở thành kẻ thất bại, hắn nhất định sẽ xấu hổ vô cùng, cũng sẽ không còn tranh giành Triệu Oánh với anh nữa!
- Uhm…
Phạm Kim Triết nghe xong thấy rất vui, vỗ vào bả vai Phùng Cửu Năng:
- Hay lắm! Phùng Cửu Năng đúng là cửu năng a, Đúng là một chủ ý hay! Trèo càng cao té càng đau!
- Đúng vậy a, bằng không tại sao gọi em là Phùng Cửu Năng chứ, Năng ca làm việc, có gì là không thể chứ!
Phùng Cừu Năng đắc ý nói.
- Hứ? Ngươi nói gì?
Phạm Kim Triết nghe Phùng Cửu Năng tự xưng" Năng Ca", nhất thời nhíu nhíu mày! Tiểu tử này ở trước mặt mình mà cũng dám xưng ca?
- Chết...... em nói sai rồi, ở trước mặt Triết ca, ta chính là tiểu đệ! hắc hắc......
Phùng Cửu Năng sợ hết hồn, mới vừa vênh váo đắc ý, khiến Phạm Kim Triết cảm thấy phản cảm.
- Bất quá, ngươi ở trước mặt người ngoài, cũng là ca! ngươi dưới một người trên vạn người! cạc cạc!
Phạm Kim Triết đang vui nên cũng không so đo gì cả, ngược lại còn cao hứng là không thể chế áp.
Lúc chiến thư phát ra, Dương Minh đang ở nhà với Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận.
Nhìn 3 người vui vẻ, Dương Minh mấy lần muốn nói lại thôi, hắn không có nói cho Trần Mộng Nghiên sự thật chuyện mình phải đi, cũng là bởi vì Trần Mộng Nghiên mấy người trong lòng không có khả năng thừa nhận Triệu Oánh, Kinh Tiểu Lộ đám người mạnh mẽ như vậy, Dương Minh sợ các nàng kích động, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng mà Dương Minh biết mình ở nhà không còn bao nhiêu ngày, từ thái độ Hạ Băng Bạc nói chuyện với mình là có thể nhìn ra, sợ rằng, hành trình đi Vân Nam vô cùng cấp bách.
- Mộng Nghiên......
Dương Minh do dự một chút, quyết định vẫn nói ra, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, nói sớm một chút cũng có thể tranh thủ có được ủng hộ của vài người, nếu không trước khi đi mới nói, ba người sẽ không để cho hắn đi, hắn lúc đó càng thêm khó khăn.
- Dạ? Làm sao vậy?
Trần Mộng Nghiên đang cùng Lâm Chỉ Vận nghiên cứu may y phục cho Dương Minh, Chu Giai Giai thì giúp các nàng thiết kế hình dáng. May y phục với trình độ cuộc sống bây giờ mà nói, đã không còn thấy nhiều, vì đã có dây chuyền sản xuất máy móc tiên tiến và thợ khéo rồi, chi phí thấp hơn so với may bằng tay.
Nhưng con gái tự may đồ cho con trai thường là để biểu lộ một ý nghĩa khác biệt, trong đó bao hàm tình yêu nồng nàn.
-......"
Dương Minh mới vừa muốn mở miệng nói chuyện của mình, nhưng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Dương Minh nhìn thoáng qua trên điện thoại, không khỏi cười khổ một tiếng. Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, điện thoại là Hạ Băng Bạc gọi tới.
- Anh đi nghe điện thoại.
Dương Minh nói với mấy người Trần Mộng Nghiêng, rồi đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Trần Mộng Nghiên kinh ngạc mỉm cười, Dương Minh trước giờ nghe điện thoãi không hề đi chỗ khác, nhưng lần này lại ra ngoài nghe điện thoại, hơn nữa lúc nãy Dương Minh nhìn đện thoại lại có vẻ hơi cổ quái, có chuyện gì muốn nói lại thôi, nghĩ tới đây, Trần Mộng Nghiên không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Nàng không phải hoài nghi Dương Minh, mà chỉ cảm thấy tò mò, nhìn Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận một cái, nói:
- Chị đi vào phòng vệ sinh chút!
-o0o-
Chương này nhờ người dịch dùm văn phong hơi chán