" Hữu trưởng lão!" Trần Mộng Nghiên kinh hô một tiếng, hiển nhiên là chuyện của Hữu trưởng lão lúc trước nàng cũng biết ít nhiều:
- Chính là là kẻ mà trước kia chúng ta gặp ở Tùng Giang sao? Là sư phụ của Trần A Phúc?"
- Đúng! Chính là hắn! - Dương Minh nói:
- Lần trước ở Tùng Giang hắn đã kết thù hận với anh, cho nên bây giờ anh muốn đi đối phó hắn! Hơn nữa hắn cũng là kẻ thù của Lam Lăng, đánh bại hắn xong thì anh cũng có thể đưa Lam Lăng trở về.
- Thì ra là bởi vì Lam Lăng!
Trần Mộng Nghiên trong chốc lát cảm thấy hơi ghen, nhưng mà nghe Dương Minh giải thích thì cũng không mãnh liệt phản đối hắn đi thi hành nhiệm vụ lần này. Vì dù rằng trên danh nghĩa nàng là bạn gái chính quy của hắn nhưng bàn về việc thời gian đến với hắn thì Lâm Chỉ Vận mới là người đầu tiên, người thứ hai là Lam Lăng, còn Trần Mộng Nghiên nàng cũng chỉ là người đến sau mà thôi.
- Ha hả, nói như thế cũng đúng. - Dương Minh gật đầu:
- Cô ấy là bạn gái của anh, anh phải đem cô ấy trở về
- Hừ, bạn gái của anh… - Trần Mộng Nghiên cảm thấy không thoải mái khi nghe những lời này của Dương Minh.
- Ha ha, Mộng Nghiên, không chỉ riêng gì Lam Lăng, nếu như em có chuyện gì, anh cũng sẽ quan tâm như vậy, dù cho có nhiều nguy hiểm đi nữa thì anh cũng sẽ lao đầu vào.
Dương Minh nói rất chân thành:
- Giống như là cha của Chu Giai Giai vậy, ông ấy có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẵn sàng đứng ra giúp đỡ, nghĩa bất dung từ. Đây là nghĩa vụ của anh, đối với mỗi người các em đều là như vậy.
- Lần này,… anh đến đó nhất định phải cẩn thận, phải liên lạc với bọn em thật nhiều.
Trần Mộng Nghiên nghe được đối thủ của Dương Minh là Hữu trưởng lão thì cũng cảm thấy bớt lo lắng. Dù sao thì lần trước ở Tùng Giang, Hữu trưởng lão cũng bị Dương Minh đánh cho chạy trối chết, có vết xe đổ đó, Trần Mộng Nghiên cảm thấy tài nghệ của Hữu trưởng lão chưa hẳn là đã ra cái gì, chỉ là có chút giảo hoạt mà thôi. Dương Minh có thể đánh cho hắn bỏ chạy một lần thì cũng có thể làm được lần thứ hai. Mà Dương Minh nói muốn đi lâu như vậy có lẽ cũng bởi vì Hữu trưởng lão chạy rất nhanh, không dễ dàng tìm được hành tung nên phải đánh lâu dài.
- Anh nhất định sẽ cẩn thận, nhưng mà liên lạc thường xuyên thì không được. Chỗ đó ở trong vùng núi sâu cho nên không có tín hiệu điện thoại, đối thủ lại hết sức giảo hoạt, bọn anh không thể để cho hắn biết được tin tức mà bọn anh liên lạc với bên ngoài. - Dương Minh có chút áy náy nói.
Hắn thấyTrần Mộng Nghiên đã hiểu lầm Hữu trưởng lão không phải là một đối thủ lợi hại nên cũng thấy yên tâm, không giải thích thêm điều gì. Như vậy tốt hơn, đỡ cho các nàng đến lúc đó lại cảm thấy lo lắng hãi hùng.
- Vậy à.
Trần Mộng Nghiên có chút không tình nguyện gật đầu, nhưng nàng cũng không phải là người không nói đạo lý. Nàng hiểu rằng kỷ luật trong lúc thi hành nhiệm vụ không cho phép mở điện thoại di động, cũng không thể liên lạc cùng những người bên ngoài.
Bố trước kia cũng thường xuyên tham dự tổ chuyên án, lần dài nhất cũng tới mấy tháng không liên lạc cùng với gia đình, đó là vì nghiêm khắc giữ bí mật. Cho nên Trần Mộng Nghiên có thể hiểu được, chỉ là nàng thấy bố cũng vậy, người yêu cũng như thế thì thật là không công bình với bản thân. Tại sao người nhà của mình lúc nào cũng như thế chứ?
- Đúng thế, nhưng em yên tâm, đến tối anh sẽ giới thiệu cho các em một người, hắn cũng là người trong nội bộ của bọn anh. Tin tức và hành tung của anh em có thể biết được từ chỗ hắn.
Dương Minh đang nhắc đến mập mạp, hắn chuẩn bị giới thiệu mập mạp cho mấy nàng Trần Mộng Nghiên, cũng là để cho Trần Phi biết, như thế thì sau này nhà mình có chuyện gì cứ đi tìm tên mập nhờ giải quyết là được rồi.
- Vậy cũng tốt. - Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói kiên quyết như thế cũng biết là hắn không thể nào bởi vì mình mà phá bỏ kỷ luật, điều đó không thể xảy ra cho nên nàng cũng không quá kiên trì.
- Ah,… anh biết mà, tiểu Mộng Nghiên nhà ta là hiểu chuyện nhất. - Dương Minh vừa cười vừa bẹo đôi má hồng trên khuôn mặt thanh tú của Trần Mộng Nghiên.
- Ai nha, anh làm cái gì thế? - Trần Mộng Nghiên bị hành động của Dương Minh làm cho ngượng ngùng.
- Ha hả, hiện tại chuyện của các em đều đã nói xong rồi, buổi tối theo anh về nhà một chuyến, cùng cha mẹ anh nói chuyện một chút. Bọn họ lớn tuổi rồi, anh sợ bọn họ trong lúc nhất thời không chịu được, ba người phải giúp họ vui lên một chút. - Dương Minh nói với ba nàng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai.
Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai muốn hỏi điều gì thì Trần Mộng Nghiên cũng đã giúp các nàng nói cả rồi. Thật ra thì các nàng đều yêu Dương Minh giống như nhau cho nên lời muốn nói ở trong lòng cũng không khác nhau nhiều lắm, lúc nãy hắn đã giải thích với Trần Mộng Nghiên tất cả, cũng đã là giải thích cho cả hai nàng hiểu rồi.
- Vâng. - Trần Mộng Nghiên gật đầu:
- Nhưng nếu anh đi một lần đã là mười năm thì làm sao bọn em chịu được đây? Khi đó anh trở lại thì bọn em chẳng phải đã già, nhan sắc đã tàn phai rồi sao?
"Hhm" - Dương Minh nghe lời của Trần Mộng Nghiên mà không khỏi nở nụ cười:
- Mộng Nghiên, bây giờ các em cũng chỉ mới đến hai mươi tuổi thôi mà, cho dù là mười năm thì cũng mới ba mươi, làm sao mà đã già? Em nhìn chị Tiếu Tình đi, cũng đã ba mươi mốt nhưng nhìn qua cũng chẳng khác các em nhiều. Đúng là nhìn không ra tuổi mà.
- Vậy cũng đúng, mà chị Tiếu Tình bảo dưỡng thật tốt nha, bọn em khó mà làm được như vậy. - Nói đến chị Tiếu Tình, Trần Mộng Nghiên không khỏi có chút hâm mộ.
- Ha hả, vậy các em nếu có rảnh rỗi thì đi thỉnh giáo chị Tiếu Tình xem, hỏi xem chị ấy bảo dưỡng như thế nào. - Dương Minh cũng cảm thấy vui lòng mà đi, những cô gái này có thể hòa thuận sống cùng nhau, tin rằng qua một thời gian nữa các nàng cũng sẽ dần dần tiếp nhận lẫn nhau.
- Ai, thử nghĩ xem đã cảm thấy đáng sợ, mười năm a, anh bảo bọn em làm sao mà chịu được? - Trần Mộng Nghiên vừa nghĩ tới những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng mà cảm thấy nặng nề, trong lòng có chút không tình nguyện.
- Nếu không thể đợi được thì em cũng có thể tái giá! - Dương Minh cười cười nói.
- Dương Minh chết bầm, anh nói cái gì? - Trần Mộng Nghiên nóng nảy:
- Em là người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy sao? Em bóp chết anh.
Vừa nói, Trần Mộng Nghiên vừa bấm vào phần thịt mềm trên người Dương Minh.
"Ách......" Dương Minh vội vàng né tránh, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc:
- Anh không nói đùa, Chỉ Vận, Giai Giai, nếu các em gặp được người đàn ông thích hợp thì cũng không cần tự ủy khuất mình, nhanh chóng tự tìm lấy hạnh phúc.
Lâm Chỉ Vận vội vàng lắc đầu khoát tay, lời nói đã không còn mạch lạc:
- Em sẽ không… em sẽ chờ anh.
Chu Giai Giai cũng kiên định nói:
- Em cũng đã từng chết một lần vì anh, làm sao còn có thể thay lòng đổi dạ? Nếu có thể thay lòng đổi dạ thì em đã sớm thay đổi rồi. Nhiều năm như thế em cũng có thể chờ được, bây giờ em cũng sẽ tiếp tục chờ.
Chu Giai Giai cố chấp lại khiến cho Trần Mộng Nghiên có chút cảm động. Đúng là như thế a, Chu Giai Giai chờ đợi nhiều năm như vậy mới nhận được tình yêu của Dương Minh, hơn nữa bây giờ nàng vẫn có thể tiếp tục chờ, như vậy tại sao mình lại không thể chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Mộng Nghiên cũng không còn oán hận gì nữa. Yêu một người chính là giao ra. Trần Mộng Nghiên lúc này cũng cảm thấy mười năm không hẳn đã là lâu (mười năm không lâu thì bao nhiêu mới lâu T.T), tình yêu lâu dài là tình yêu có thể chịu được sự trui rèn của năm tháng. (câu này chém theo ý hiểu)
Dương Minh, em cũng sẽ chờ anh, chờ anh trở lại, chờ anh thực hiện lời hứa kết hôn cùng em.
Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu lên, nhu tình mà kiên định nhìn Dương Minh.