Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1803:  Mày không nên quay lại




- Không xong rồi Triết ca, Phùng Tứ Bưu thoáng cái đã bị Dương Minh đánh gục, em cũng không thấy rõ Dương Minh đấm thế nào thì hắn đã bay ra ngoài rồi! - Phùng Cửu Năng khẩn trương nói.
- Mẹ! Mày tìm cho tao một quyền thủ lòng đất thật đấy à? Có phải lừa gạt hay không? Sao thoáng cái đã bị Dương Minh hạ gục? Hàng mã cũng không thể dễ dàng bay ra ngoài như vậy, cứ thế là xong đời hay sao?
Phạm Kim Triết tức điên lên, vốn hắn tràn đầy tự tin chuẩn bị hạ nhục Dương Minh, ảo tưởng Phùng Tứ Bưu chỉ một chiêu đập chết Dương Minh. Nhưng mà Phùng Tứ Bưu chẳng những không đánh chết được Dương Minh mà ngay cả đụng một chút cũng chưa kịp đã bị Dương Minh đánh bay rồi!
Chênh lệch giữa thực và mơ quá lớn làm cho Phạm Kim Triết thoáng cái không thể chịu nổi!
- Triết ca, hắn thật sự là quyền sư của quyền tràng ngầm thành phố V, trên trumtruyen.vn cũng có quay phim lúc hắn tranh tài, thường thường cứ một chiêu đánh vào chỗ trí mạng của đối thủ, anh nhìn trên mạng có rất nhiều diễn đàn bình luận về hắn đều nói hắn rất lợi hại mà… - Phùng Cửu Năng giải thích.
- Vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Mày nói rằng Dương Minh còn lợi hại hơn cả hắc quyền sư à, có thể được hay sao? - Phạm Kim Triết gầm lên:
- Làm sao bây giờ? Mày mau đi xem Phùng Tứ Bưu kia có gục thật hay không, nếu không phải thì bảo hắn đứng lên đánh cho ta! Con mẹ nhà mày, nó phải thua, thằng nào chạy trần truồng? Là mày chạy hay là tao chạy?
"Chuyện này…" Phùng Cửu Năng làm sao dám đi xem Phùng Tứ Bưu có chuyện gì hay không?
- Cái này cái kia gì, giải quyết nhanh cho tao! - Phạm Kim Triết hổn hển mắng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Phùng Cửu Năng nắm điện thoại di động, thật là tiến thối lưỡng nãn, bộ dạng của Phùng Tứ Bưu rõ ràng là không đứng dậy nổi rồi, nếu có thể được lên thì hắn nhất định có thể kiên trì dựa vào sức chịu đựng của quyền tràng dưới đất.
Trên thực tế, mặc dù lần này Dương Minh đánh trọng thương Phùng Tứ Bưu nhưng không đánh chết hắn. Dương Minh không muốn giết người trước mặt mọi người, dù sao đây cũng là trường học, không phải là thế giới ngầm.
Mà Phùng Tứ Bưu sau khi bị đánh thì chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị, toàn thân khó chịu, xương sườn gãy vài cái! Sự kinh hãi trong lòng hắn không thua gì Phùng Cửu Năng và Phạm Kim Triết, thậm chí còn hơn thế!
Hắn không tin một quyền của Dương Minh lại có thể làm hắn trọng thương như thế! Nãy giờ hắn vẫn xem thường Dương Minh, có thể nói từ đầu tới cuối đều không để Dương Minh trong mắt, Dương Minh có nói ba hoa vài câu hắn cũng chẳng để ý. Chỉ cảm thấy Dương Minh thật mạnh miệng, khoác lác với ai chứ?
Phùng Tứ Bưu không tin một sinh viên năm nhất có thể lợi hại đến đâu, trên thực tế, khoác lác thì ai cũng biết, nhưng mà Phùng Tứ Bưu xem ra chỉ có mấy tên tài năng mới mới đi khoác lác. Còn hắn thì đã già thành tinh, dựa vào kinh nghiệm của nắm đấm thì không cần khoác lác làm gì!
Hắn đã từng đánh bại vô số tuyển thủ khoác lác trên đài, mỗi người đều bi thảm, đểu trái ngược hẳn với lời khoác lác họ nói lúc trước. Phùng Tứ Bưu thích loại chênh lệch trời với đất giữa trước và sau này, như thế thật châm chọc, chỉ có vậy mới tạo thành hình tượng hổ báo nhất cho hắn!
Nhưng hôm nay Dương Minh quá khoác lác, cho nên Phùng Tứ Bưu đáp lễ vài câu! Dĩ nhiên, Phùng Tứ Bưu không cho là mình thi khoác lác với Dương Minh, hắn cảm thấy mình đang nói thật! Chỉ có lời của người có thực lực thì mới là sự thật, còn sinh viên giống như Dương Minh, không biết trời cao đất rộng, xem qua vài đoạn phim đánh quyền anh, đánh bại vài cao thủ xã đoàn trong trường thì đã cho mình là vô địch thiên hạ!
Thật quá buồn cười, hắn không biết núi cao còn có núi cao hơn hay sao?
Nhưng sau khi Phùng Tứ Bưu ngã xuống đất mới phát hiện ra, người không biết trời cao đất rộng chính là mình! Dương Minh vừa nãy không hề khoác lác, hắn đánh cho mình thì đúng là chết ngay lập tức!
Loại tốc độ này, loại lực lượng này, hoàn toàn làm cho Phùng Tứ Bưu chịu không nổi, hắn căn bản không cảm nhận được Dương Minh ra quyền, thế mà hắn đã bay ra ngoài!
Cho nên trong nháy mắt này, Phùng Tứ Bưu cũng biết cái gì mới thực sự là núi cao còn có núi cao hơn! Thực lực của Dương Minh cao hơn hắn nhiều, loại tình huống miểu sát lúc nãy Phùng Tứ Bưu không thể không thấy qua, hắn đã thấy! Cũng trải qua! Nhưng mà đó là hắn miểu sát người khác mà không phải là người khác miểu sát hắn!
Phùng Tứ Bưu rất hưởng thụ loại cảm giác miểu sát người yếu này, dĩ nhiên là loại thực lực chênh lệch này mới có thể đem lại khoái cảm!
Song, hôm nay hắn lại đổi vị trí với đối thủ, nằm trên đất chính là Phùng Tứ Bưu hắn, đối thủ mới là người hưởng thụ niềm vui miểu sát!
Phùng Tứ Bưu biết Dương Minh hạ thủ lưu tình, nếu không bằng vào loại thực lực chênh lệch tuyệt đối này, Dương Minh chắc chắn có thể một quyền giết chết hắn!
Cho nên Phùng Tứ Bưu không dám đứng lên, cho dù hắn có thể chống tay để đứng dậy cũng không làm! Nguyên nhân rất đơn giản, lần này Dương Minh không giết hắn không có nghĩa lần tới cũng hạ thủ lưu tình!
Hắn không muốn chết, hắn sống chưa đủ! Hắn đã tiết kiệm được bảy trăm vạn trong ngân hàng, sắp được một ngàn vạn rồi, mục tiêu của hắn là một ngàn vạn sẽ nghỉ hưu, hắn không muốn chưa nghỉ hưu đã bị người ta giết chết!
Đến mức Phùng Tứ Bưu còn không hề nghĩ đến đứng dậy phản kích Dương Minh, bởi vì hắn không nắm chắc một chút nào việc đối phó với đối thủ cả! Hắn biết mình đứng lên cũng chỉ ăn đòn thôi!
Dương Minh biểu tình hờ hững, nhấc chân đi về phía Phùng Tứ Bưu, dừng lại bên cạnh hắn. Dương Minh cúi đầu nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói:
- Xin lỗi, sau này mày không đánh quyền tiếp được rồi, tao chẳng may phế mày đi mất.
"Mày…" Phùng Tứ Bưu nghe lời Dương Minh nói thì cả kinh, hắn bống nhiên kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, hai tay của mình đã bị Dương Minh đánh gãy! Nói cách khác, hai tay mà hắn dựa vào để sinh tồn đã bị Dương Minh phế bỏ!
Cho dù sau này khôi phục cũng không thể có lại trạng thái đỉnh, không thể đánh quyền nữa.
- Mày làm như thế nào? Sao có thể nhanh như vậy? - Vừa nãy Phùng Tứ Bưu chỉ cảm thấy ngực đau đớn, hắn cho là Dương Minh chỉ đánh trúng ngực của mình, gãy vài cái xương sườn mà thôi. Vì thế nên xem nhẹ đau đớn trên tay, giờ phút này hắn mới có thể cảm nhận được đau nhức từ trên tay truyền đến…
Nói cách khác, Dương Minh vừa nãy không chỉ ra một quyền mà là ba quyền! Trong vòng một chiêu đánh ra ba quyền, hơn nữa mỗi quyền đều trúng mục tiêu, thực lực kiểu gì mới có thể làm ra chuyện này?
Nhanh! Quá nhanh! Phùng Tứ Bưu không thể tin Dương Minh lại đạt được tốc độ và thực lực siêu phàm như vậy! Một sinh viên năm nhất thôi, sao có thể như thế? Nhưng sự thật đang ở trước mắt làm cho Phùng Tứ Bưu bắt buộc phải tin!
Xương sường hắn bị gãy, tay cũng gãy, cảm giác đau đớn không thể giả được.
- Mày không nên quay lại thành phố Tùng Giang, nơi này là ác mộng của mày. - Dương Minh thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.