Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1817: Tương lai sẽ tốt hơn




‘Để chị giúp các em?’ Tô Nhã thấy nếu mình trực tiếp ăn thức đã làm xong, thì có cảm giác như mình là khách, nhưng mà nàng không muốn mình xa cách như vậy, bây giờ, nàng cũng là một nữ chủ nhân của biệt thự này chứ bộ.
-“ Không cân đâu, chị Tô Nhã, bây giờ chị là chính thê đó, mấy cái này để cho đám tiểu thiếp chúng em đi làm!”
Trần Mộng Nghiên cười nói. Tô Nhã sau khi nghe Trần Mộng Nghiên nói như vậy nhât thời có chút ngượng ngùng:
-“Mộng Nghiên em nói sai rồi, chúng ta tuy hai mà một? Lại nói, chị đâu có tính toán đến chuyện vợ cả, vợ bé. Chị chỉ nhất thời muốn đùa giỡn mà thôi…”
Dương Minh chứng kiến hai người Tô Nhã cùng Trần Mộng Nghiên hòa hợp như vậy, cũng rất yên tâm, nếu như trước khi mình đi,các nàng vẫn còn khắc khẩu lẫn nhau, Dương Minh cho dù tiêu sái bên ngoài cũng muốn đau tim nha. Tô Nhã bây giờ đã khôi phục hình dáng thật của nàng, chỉ có điều cũng không có nói cho Trần Mộng Nghiên là mình có thể thay đổi dung nhan, chỉ nói đó là thuật dịch dung, bất quá Trần Mộng Nghiên cũng không có hoài nghi. Tuy răng Trần Mộng Nghiên không có muốn Tô Nhã xuống bếp, nhưng mà Tô Nhã đã thay đổi y phục xuống giúp đỡ Trần Mộng Nghiên. Thật ra, đồ ăn chỉ còn một công đoạn cuối cùng, dó là mang lên bàn ăn thôi. Tô Nhã liền giúp đỡ bày ra. Dương Minh trái lại mừng rỡ khi thấy thức ăn đã làm xong, nhìn thấy vẻ bận rộn của Tô Nhã, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận bôn nàng, Dương Minh đột nhiên cảm giác hưởng thụ. Đời người vui nhất cũng chỉ thế này thôi.
Dương Minh có một chút thôi thúc muốn quy ẩn giang hồ, nếu như làm xong nhiệm vụ kì này, hắn sẽ cùng với nữ nhân của mình và người nhà, còn có bằng hữu nữa, cùng nhau về ẩn cư ở đảo X. Nhưng mà, sự thật cùng với lý tưởng luôn khác nhau, Dương Minh không thể không nhận ra rằng thực tế có những chuyện mình không muốn làm nhưng nhất định phảo đi làm!
Cái này là trách nhiệm cùng với nghĩa vụ! Hắn không phải là người không có trách nhiệm, nếu như nói, hành trình đi Vân Nam lần này, nếu hắn không muốn đi, ai có thể bắt hắn đi được! Hắn có thẻ ra đi, cùng người nhà đi ra đảo X, lấy quan hệ của Dương Minh, cũng không cần phải đi qua con đường chính quy, cũng có thể tới đảo X! Mà sau khi đã tới đảo X, chính là lãnh địa tư nhân của Dương Minh, Dương Minh cùng với những gia tộc ở Châu Âu đều có quan hệ không tầm thường nha! Gia tộc Buffon, gia tộc Hồ điệp, gia tộc Charles đều có quan hệ không nhỏ với Dương Minh!
Nhưng mà Dương Minh cũng không có làm vậy, hắn đi Vân Nam, là đã suy nghĩ rất kỹ, có đôi khi, có một số việc, biết rằng nguy hiểm, nhưng phải du làm, đó chính là việc mà một nam tử hán đỉnh thiên lập địa phải làm.
Lúc ăn cơm tối, bởi vì có Tô Nhã tham gia, cho nên không khí rất vui vẻ, vừa mới bắt đầu Tô Nhã có chút không quen, nhưng mà sau một thời gian, Tô Nhã đã gia nhập cái gia đình nhỏ này! Nàng vốn rất quen thuộc Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, lại cùng với Chu Giai Giai là bạn học, bình thường các nàng ở trên mạng chat cũng rất vui, không có chuyện gì cũng thường nhắn tin cho nhau, cho nên ban đầu có chút xa lạ, lúc sau giống như tỷ muội đã không ngày không gặp, có thể nói là không khác gì chị em ruột. Dương Minh cũng vui vẻ khi thấy cảnh đó, ăn cơm tối xong, Tô Nhã thậm chí còn chủ động hát ca khúc mới cho mọi người nghe! Trong đó có một ca khúc mới còn chưa công bố, làm cho cả ba nàng mê nhạc nghe rất sảng khoái!
-“Mệt quá rồi, chúng mình đi ngủ thôi!”
Trần Mộng Nghiên nhìn đồng hồ, chủ động lôi kéo Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai lên lầu, để chừa không gian lại cho Dương Minh và Tô Nhã.
Lầu một chỉ có một phòng cho khách, lúc này Lý bảo mẫu đã về quê rồi, vẫn chưa lên, cho nên giờ phút này, cả lầu một chỉ còn Dương Minh và Tô Nhã.
-“A…Các cô ấy, thật là tốt!”
Dương Minh có chút ngượng ngùng.
-“Dạ…”
Tô Nhã cũng có chút ngượng ngùng, gật đầu. Dưới không khí này, Tô Nhã cũng có chút thẹn thùng, tiu rằng đã sớm quyết định đem chính mình giao cho Dương Minh, nhưng là đó là tình huống không có người ngoài! Nhưng mà hiện tại, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận đều ở trên lầu, nàng có chút ngượng ngùng.
Ai biết, lát nữa ba nàng bà tám đó có xuống đây phá đám hay không?
-“ Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Dương Minh nhún vai, hướng về phía Tô Nhã.
-“Anh muốn làm cái gì...chúng mình làm cái đó..”
Tô Nhã chó chút lớn mắt nhìn Dương Minh, trong đôi mắt đẹp lại toát lên tầng tầng nhu tình.
-“ Chúng ta đi vào phòng khách nói chuyện đi?” Dương Minh đề nghị nói.
-“Dạ” Tô Nhã gật đầu.
Giờ phút này, Tô Nhã đã chờ rất lâu, co đôi khi nằm mơ đều tưởng tượng đến cảnh có một ngày mình là cô dâu của Dương Minh, động phòng hoa chúc, thật là một giấc mơ đẹp. Tuy rằng, mơ và thật có khác nhau, không có lễ cưới long trọng, không có phòng hoa chúc, nhưng Tô Nhã cũng rất vui. Những thứ đó, Tô nhã xem, chỉ là hòa nhoáng bên ngoài, chỉ có Dương Minh trong mắt mình mới là thật! Đây chính là giấc mơ nhiều đêm của cô, vốn cho cả đời cô cũng không thể gặp lại hắn, nhưng mà trời không phụ người đã cho cả hai gặp lại nhau! Vào lúc chính mình gặp nguy hiểm nhất, Dương Minh đã xuất hiện, cứu mình khỏi tay người xấu! Nếu không phải trời đã an bài tất cả chuyện này thì không có hoàn cảnh như bây giờ? Tô Nhã cảm thấy mình rất may mắn rằng có thể nhiều năm sau gặp lại Dương Minh! Trong mộng người vẫn như cũ, chẳng qua chính mình lại có một con người khác!
Hiện tại, rốt cuộc hai người cũng tới được với nhau, từ giờ khắc này, hai người vĩnh viễn là một, mai sau này cũng như thế, không bao giờ lìa xa nhau nữa. Tô Nhã tin tường mai sau nhất định tốt đẹp!
Cho dù Duơng Minh có đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng nàng sẽ là một hòn vọng phu chờ chàng trở về, cầu cho chàng có thể trở về bình an!
Tô Nhã cảm giác mình quá hạnh phúc, cũng quá may mắn! Có bao nhiêu người mối tình đầu mà không tan vỡ? Có bao nhiêu người cuối cùng tìm được một nữa của đời mình? Lại có người cả đời quyết định sống cô độc một mình! Còn chính mình lại có Dương Minh, trở thành vợ của hắn.
-“ Dương Minh, em yêu anh, trước sau như một, giống như lúc chúng ta chia lìa, tâm ý của em cũng chưa bao giờ thay đổi!”
Tô Nhã ngẩng đầu lên, trước mặt nam nhâ của mình, nói lên từng chữ.
Dương Minh nghe Tô Nhã thổ lộ như vậy, có chút hổ thẹn, Đúng vậy, chính mình luôn nói là yêu cô ấy, nhưng mình đã phản bội cô ấy quá nhiều! Tuy rằng Tô Nhã đều không có nói gì, nhưng mà càng như vậy, trong lòng Dương Minh càng chua xót hơn!
Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận, và các nàng khác, những cô bé ấy, đã được định mệnh an bài sẽ theo mình đến suốt đời, làm cho Dương Minh cứ ngỡ mình ở trong mộng, nhưng đến khi tỉnh lại, mới phát hiện, mình đã làm tổn thương Tô Nhã quá nhiều rồi! Tuy rằng Tô Nhã không nói gì, hơn nữa, căn bản là không để tâm đến điều đó. Nhưng càng làm như vậy, càng làm lòng Dương Minh cảm thấy cắn rứt hơn!
Tô Nhã không hề oán trách hay hờn dỗi gì về Dương Minh nhưng rõ ràng Tô Nhã là người bị phản bội! Nàng vẫn chờ đợi, giữ vững niềm tin vào tình yêu của mình, vậy tại sao mình lại không làm được? Vì cái gì mà mình đã trở nên sa đọa như vậy? Nếu không phải là có Mộng Nghiên và Triệu Oánh khuyên nhủ, chắc bây giờ mình vẫn còn là một tên du côn vô tích sự rồi! Nhưng Tô Nhã đã hoàn thành ước mơ của đời mình là trở thành một đại minh tinh, mình so với cô ấy thật không bằng! Điều này làm cho Dương Mình sau khi nghe Tô Nhã thổ lộ cảm thấy xấu hổ:
-“Xin lỗi em, Tô Nhã!”
-“Tại sao anh lại nói như vậy?”
Tô Nhã ngẩn người, có chút hoảng sợ, nhìn Dương Minh, không rõ ý câu xin lỗi của Dương Minh! Bản thân mình thổ lộ với anh ấy, anh ấy lại xin lỗi mình, làm cho Tô Nhã cảm thấy là lạ, hình như là anh ấy đang cự tuyệt lời thổ lộ của mình! Cũng không thể trách Tô Nhã có suy nghĩ như vậy, dù sao thời buổi bây giờ, nhiều thanh niên thổ lộ với nhau, cũng dùng câu xin lỗi biểu thị cho sự từ chối đó sao? Mặc dù Tô Nhã biết, Dương Minh không bao giờ có ý này, nói như vậy Dương Minh sớm cứu mình làm gì? Dương Minh đã lừa mình lên giường rồi, bây giờ lại nói câu xin lỗi, chẳng phải là muốn người khác tự sát sao? Nhưng mà cho dù trong lòng Tô Nhã đang sủng sốt, nàng nhìn chằm chằm Dương Minh! Mỗi một câu nói của Dương Minh nàng luôn để ý lắng nghe! Cho nên khi nghe Dương Minh nói lời này, nàng có chút thấp thỏm không yên.
-“Em yêu anh như vậy, một lòng một dạ yêu anh, nhưng mà anh lại…Lai không trung thủy với em, trong nội tâm của anh muốn xin lỗi em!” Dương Minh thở dài nói:
-“Tuy rằng em không có trách anh, nhưng mà anh vẫn có chút áy náy.
-“Dương Minh à, kỳ thật, nói cho anh nghe, em căn bản không có quan tâm về điều đó!”
Tô Nhã rốt cuộc cũng hiểu Dương Minh xin lỗi chuyện gì rồi, vì thế nói:
-“Em yêu anh, cho nên em yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh! Bởi vì em là người yêu của anh, từ đầu đến cuối, tâm tình của em đều dã chấp nhận Mộng Nghiên, Giai Giai, Chỉ Vận, Lần đầu tiếp xúc Mộng Nghiên, nàng đã biểu đạt tâm ý với em! Cho nên cho tới bây giờ em cũng không có chủ ý muốn tranh cãi gì với các nàng, mà chỉ muốn hòa thuận chung sống!”
-“Dương Minh à, kỳ thật, nói cho anh nghe, em căn bản không có quan tâm về điều đó!”Tô Nhã rốt cuộc cũng hiểu Dương Minh xin lỗi chuyện gì rồi, vì thế nói:
-“Em yêu anh, cho nên em yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh! Bởi vì em là người yêu của anh, từ đầu đến cuối, tâm tình của em đều dã chấp nhận Mộng Nghiên, Giai Giai, Chỉ Vận, Lần đầu tiếp xúc Mộng Nghiên, nàng đã biểu đạt tâm ý với em! Cho nên cho tới bây giờ em cũng không có chủ ý muốn tranh cãi gì với các nàng, mà chỉ muốn hòa thuận chung sống!”
Đây là lần đầu tiên Tô Nhã nói ra hết những cảm xúc của mình cho Dương Minh gnhe, những lần trước có cơ hội nhưng nàng cũng không có nói ra, bởi bì mọi người ở chung rất vui, không cần phải nhắc tới làm gì, nhưng mà không nói ra như vậy, nhìn thì có vẻ hào phóng, nhưng mà để Dương Minh hiểu lầm cũng không tốt. Bất qua giờ phút này, nàng lại đem đến cho Dương Minh những khúc mắt không thể giải tỏa, nàng liền dỏ khóc dở cười nói ra cho Dương Minh nghe.
-“Tô Nhã, cảm ơn em!”
Dương Minh không phải không biết tâm ý của Tô Nhã đâu? Nhưng mà tâm ý của hắn này so với lúc trước thì… Thật phải xin lỗi nàng! Dương Minh nhìn Tô Nhã có chút không biết nói sao.
-“Chuyện gì vậy? Trên mặt em có cái gì sao?”
Tô Nhã bị Dương Minh nhìn chằm chằm có chút khó hiểu
-“Không có gì…”
Dương Minh thở dài, những lời Tô Nhã vừa nói, vào giờ phút náy làm Dương Minh có chút rối rắm trong suy nghĩ, liền muốn phá hư đi bầu không khí này, cho nên nhìn Dương Minh cười nói:
-“Trời còn sớm quá, không biết có ai muốn làm chút việc không?”
-“Làm việc gì? Tô Nhã đỏ mặt hỏi
-“ Chuyện đó đó” Dương Minh cười cười:
-“Không biết có được không nhỉ?”
-“Sao lại không được? Anh thử là biết liền chứ gì” Tô Nhã càng đỏ mặt hơn
Trên lầu, ba người Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận ba người đang ngồi chung quanh giường, ba người nói là đi nghỉ ngơi, thật chất đều tò mò muốn biết chuyện Dương Minh và Tô Nhã.
- Giai Giai em nói xem bọn họ bắt đầu chưa?”
Trần Mộng Nghiên nhìn đồng hồ cười hỏi:
-“ Em chắc biết rõ nhỉ?”
-“Em sao mà biết được.” Chu Giai Giai đỏ mặt nói:
-“Các chị cũng có lần đầu tiên mà? Hỏi em làm gì?”
-“Chị cùng với Dương Minh đều là vợ chồng già rồi, cho nên cũng có không khí gì, tất cả đều là tự nhiên mà đến, không có như bọn em đến bất ngờ.:
Trần Mộng Nghiên đỏ mặt giải thích:
- Cho nên chị mới hỏi em.
-“Thế sao chị không hỏi Chỉ Vận?
Chu Giai Giai nói xong mới chợt nhớ đến, lần đầu tiên của Chỉ Vận, chỉ sợ nàng cũng không biết cái gì. Quả nhiên, Lâm Chỉ Vận cả mặt đỏ rực lắc đầu nói:
-“Em lúc đó là bị người đánh thuốc mê, làm sao mà biết được? Mơ mơ màng màng liền bị thất thân, lúc đó chỉ biết đi tố cáo Dương Minh!”
-“Ha ha, sau đó may mà em nói Dương Minh là bạn trai của em, nếu không giờ này Dương Minh còn phải bóc 18 cuốn lịch đó!”
Nhớ tới chuyện này, Trần Mộng Nghiên thổn thức không thôi, có đôi khi có nhiều chuyện đều cần có chung một quan điểm, chi cần khác nhau một tí, sẽ đem lại những sai lầm rất lớn
-“Vốn định cho bóc lịch rồi, lúc sau phát hiện là hắn, em liền không có truy cứu trách nhiệm nữa nha.”
Lâm Chỉ Vận nói:
-    Cho nên hỏi Giai Giai đi chỉ có cô ấy là rõ ràng nhất…
Vì thế, Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Chu Giai Giai
-“Cái này… Em… Hay là chúng mình xuống dưới đó một chút đi?”
Chu Giai Giai bị ép buộc đến bất đắc dĩ, đành phải nói.
-“Nghe lén hả?”
Trần Mộng Nghiên cảm thấy cái ý kiến này rất hay, nhưng mà chỉ sợ ảnh hưởng đến Dương Minh và Tô Nhã.
-“Không được tốt lắm? Tô Nhã vất vả lắm mới về một lần, chúng ta lại đi quấy rầy bọn họ, Tô Nhã không hận chúng ta mới lạ?”
Lâm Chỉ Vận Không muốn đi nghe lén.
"Em cảm thấy cũng không nên đi." Chu Giai Giai bắt đầu lật lọng.
-“Thôi quên đi, đi ngủ, ngày mai bàn tiếp!”
Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy không thỏa đáng, vì thế lôi kéo Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cùng đi ngủ. Nhưng mà, ai mà ngủ được chứ? Đêm nay không có ai ngủ cả! Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận, nằm ở trên giường, không ngủ được, liền thảo luận tiếp về từ lúc biết Dương Minh, mỗi người đều kể lại chuyện xưa của mình, hiện tại nói cho nhau nghe, tuy mỗi người một chuyện khác nhau nhưng đều rất thú vị.
Nửa đêm, các nàng cũng nhịn không được, rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, hướng phòng ngủ của Dương Minh và Tô Nhã. Giác quan cuả Dương Minh rất nhạy cảm. Gió thổi cỏ lay còn không qua nổi tai mắt của hắn!
Nghe được tiếng động Dương Minh lập tức tỉnh lại! Bất qua, khi hắn nhìn xuyên thấu ngoài căn phòng, nhất thời lại thấy yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.