Dương Minh cầm điện thoại của Lam Lăng trong tay, trong nhất thời muốn bóp nát ra hàng nghìn hàng vạn mảng. Dòng ký ức không khỏi nhớ tói mùa hè của nữa năm về trước, cái thời mà còn không lo không nghĩ!
Khi đó, trên người mình nắm đắm cũng không có mạnh như vậy, mặc dù không có được thành công như bây giờ nhưng cũng không có nhiều phiền não như hiện tại!
Rõ ràng trong lúc thất tình, đồng ý cùng với Trương Tân đi chơi gái Hoàn hảo, gặp phải Lam Lăng, một cô gái bị cha ruột của mình bán đi, Dương Minh phải cảm ơn đã cho mình được một Lolita đáng yêu như vậy! Đây là lần duy nhất trong cuộc đời Dương Minh nhặt được một kho báu. Khoảng thời gian lúc đó, rất hạnh phúc? Rất hoàn hảo?
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, mình và Lam Lăng đã dính với nhau như keo, cho nhau một tình yêu sâu đậm. Bọn họ đều cảm thấy đây chính là ý trời an bài, cho cả hai gặp được nhau! Cảm giác bị phụ tình của Dương Minh lúc này, đều bị hắn ném đi hết, trong đầu hắn giờ đây chỉ còn có Lam Lăng... Còn Làm Lăng, cũng xem Dương Minh là người duy nhất của cuộc đởi nàng, chuyện ở Vân Nam ngày đó với Dương Minh là kỷ niệm vui nhất của nàng! Mỗi khi nhớ lại, Dương Minh đều nở một nụ cười hạnh phúc trên môi! Hắn tin chắc rằng Lam Lăng cũng như vậy, đều đem khoảng thời gian ấy là điều vui nhất trong cuộc đời!
Đời người lúc nào cũng vậy, chỉ lúc mới gặp mới là tốt nhất? Dương Minh mong có thể trở lại cái thời gian đó, những ngày vừa mới quen Lam Lăng. Chính là thời gian không quay ngược lại, Dương Minh cũng không có cach nào, có thể quay ngược thời gian. Những chuyện nghịch thiên như vậy thì chắc chắn là không có rồi, mà dù có thì hắn cũng không làm được.
Nghĩ tới khi một cái nhăn mày, một nụ cười của Lam Lăng, Trong lòng Dương Minh thắt lại, Lam Lăng không biết còn như trước nữa không? Vẫn còn là Lam Lăng ngây thơ, chỉ một lòng nghĩ cho mình đó sao?
Lam Lăng đó, có còn không?
Dương Minh có chút đau đớn, nhắm hai mắt lại, Lam Lăng có còn giống như trước kia không! Ít nhất, nếu mình chưa thấy cái tin nhắn ấy thì chắc là nàng còn có chuyện che dấu mình!
Bởi vì, từ lúc Lam Lăng gọi trở về tới giờ, khi nói chuyện với mình, Dương Minh căn bản không phát hiện được có gì không ổn! Tất cả đều rất chân thật, nhất là nụ hôn nồng nhiệt của Lam Lăng, điều đó chứng minh rằng cô ấy vẫn còn yêu mình!
Nhưng mà, nếu Lam Lăng không còn yêu mình nữa thì chỉ cần nói một tiếng, thì chắc có lẽ là tâm tình của Dương Minh sẽ thoải mái hơn, hơn nữa Dương Minh còn chút phúc cho nàng, bởi bì mỗi người đều có một hạnh phúc riêng, ai cũng có quyền truy cầu hạnh phúc, điều này Dương Minh cũng đã nói qua với Triệu Oánh, Chu Giai Giai và Kinh Tiểu Lộ nhưng các nàng vẫn một mực không chịu. Nếu Lam Lăng muốn hạnh phúc của cô ấy, Dương Minh sẽ đồng ý chia tay!
Nhưng mà hiện tại, bên ngoài chắc chắn là Lam Lăng vẫn còn yêu mình, hay cô ấy làm vậy chỉ là giải quyết nhu cầu thân thể, chứ không phải tâm hồn. Trong chuyện này vẫn còn nhiều bí ẩn, nàng bị ép buộc? Hay là còn có nguyên nhân khác.
Cứ thế, Dương Minh cũng không biết phải làm gì để đối mặt với Lam Lăng!
Trong tay Dương Minh không ngừng chơi đùa với cái điện thoại của Lam Lăng nhưng chỉ là bấm vài nút chơi chơi, Lam Lăng cũng đã đổi điện thoại mới rồi, không còn xài cái điện thoại Nokia 1202 mà mình mua cho nàng nữa
Tất nhiên, Dương Minh cũng không thể ép Lam Lăng luôn xài cái điện thoại mình mua tặng nàng được, mình không phải cũng đổi điện thoại hay sa? Nếu chỉ vì chuyện trẻ con như vậy, mà làm cho Dương Minh lo lắng về Lam Lăng sao?
Ngày lúc Dương Minh còn đang lo tí nữa không biết nói sao với cô ấy, thì Lam Lăng đã trở về.
Đồ ăn vẫn chưa có sao? Chậm quá nha, em đói gần chết rồi!
Lam Lăng không nhìn ra sự không ổn tren khuôn mặt cuira Dương Minh, dù sao trước khi đi vẫn còn vui vể mà, làm sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn như vậy, cho nên Lam Lăng cơ bản cũng không biết Dương Minh đang theo cái tin nhắn kia.
Nàng nói xong, cười cười với Dương Minh, sau đó trở lại chỗ ngồi, cầm khăn giấy lau tay
Thấy Dương Minh đang chơi đùa với cái điện thoại của mình, Lam Lăng có chút khó hiểu hỏi:
-Anh chơi cái gì đấy? Còn không đi rửa tay đí?
Không có gì, chỉ là tùy tiện nhìn thôi…
Dương Minh miễn cưỡng cười, nhưng cũng rất khó coi, hắn cũng không biết làm sao để nói chuyện với Lam Lằng, nhưng trong con tim của hắn, vẫn còn rất yêu Lam Lăng!
Lam Lăng có thể xem là chính là nữ nhân đầu tiên của Dương Minh. Tình cảm của Dương Minh dành cho nàng, không có chút nào lừa dối?
Không được gặp nhau một năm nay, có thể nói ngày nào Dương Minh cũng nhớ đến lam Lăng, bây giờ Lam Lăng đã về rồi, Dương Minh rất vui, nhưng mà nếu không có tin nhắn kia, tâm tình của Dương Minh cũng không trầm trọng như thế! Chuyện này so với nỗi khổ thể xác còn khó chịu hơn!
Cô ấy là người mình yêu sâu đậm, sao chỉ một lời là có thể quên được, Dương Minh thực sự có chút không muốn bỏ! Cũng thật không thể bỏ được!
Nhưng mà, dưới tình huống này, làm sao Dương Minh có thể đối mặt với Lam Lăng đây? Hắn thực sự không biết…không biết…
-Anh không cần rửa…Dương Minh lắc đầu
-Đúng là đồ ngoan cố không có vệ sinh!
Lam Lăng có chút nghi hoặc nhìn Dương Minh:
-Không phải trước kia anh luôn nói chuyện vệ sinh hay sao?
-Đúng, ha ha
Dương Minh cười khan hai tiếng.
-Đúng rồi, gần đây nhàn rỗi em có đọc một truyện tên là ’ Hoa hậu giảng đường thiếp thân cao thủ’ dọc hay lắm.
Lam Lăng vẫn chưa nhận ra Dương Minh có gì đó không ổn, vẫn vui vẻ nói
-Tên nam chính với anh rất giống nhau, rất lợi hại, nhưng cũng rất hoa tâm, có rất nhiều bạn gái! ( Tên tác giả lại tranh thủ quảng cáo!)
-À
Dương Minh không có chút hướng thú, nếu nói chuyện này trước đây có thể hắn còn quan tâm, nhưng tâm tình của hắn còn có chuyện khác để lo, sao mà nghĩ tới cuốn tiểu thuyết kia!
- Anh làm sao vậy? Không khỏe à!
Lam Lăng rốt cuộc cũng nhìn ra Dương Minh có cái gì đó không ổn! Tâm trạng buồn buồn không vui! Dù cho có giác quan thứ sáu của Lam Lăng có bén tới cỡ nào, nhưng cũng không phải lúc nào cũng để ý tới cảm xúc của Dương Minh, cho nên tới giờ này, mới phát hiện ra Dương Minh không vui.
Dương Minh thở dài, đem cái tin nhắn kia mở ta cho Lam Lăng xem
-Cái tin nhắn này…
Lam Lăng có chút khó hiểu, nhưng sau khi nhận lại cái điện thoại, liền ngẩn người, sau đó trên khuôn mặt biểu lộ ra sự hối lỗi
-Thực xin lỗi, Dương Minh!
Nghe Lam Lăng nói ba chữ thực xin lỗi, lòng Dương Minh lúc đó đau như đao cắt. Dương Minh có chút sầu thảm,cười cười, có phần không thể tin nhìn lên Lam Lăng:
-Vậy em…
-Yên tâm đi, em không có bị gì đâu mà,em có làm biện pháp an toàn!
Lam Lăng cười cười, nói với Dương Minh.
-Biện pháp an toàn… Dương Minh khóe miệng co giật, lời này, Lam Lăng cũng có thể nói ra được sao?
Giờ khắc này, Dương Minh nghi ngờ nhìn Lam Lăng, cô ấy, còn là Lăng Lăng trong trí nhớ của mình sao? Sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy?
-Vâng, thật ra cho dù không có biện pháp an toàn, cũng không có chuyện gì đâu!
Lam Lăng cười nói:
-Anh có nhớ em từng nói với anh, trong thân thể chúng em có tâm cổ, một khi có hiệu lực liền bị hoạt hóa, tạo ra một loại bách độc bất xâm cảnh giới! Virus HIV tuy rằng rất lợi hại, nhưng đối với cổ độc thần bí mà nói, cũng chẳng là gì cả! Rất nhiều lại cổ, chính là virus, cổ càng lợi hại, năng lực tiêu diệt virus càng mạnh! Nếu như trong thân thể em có loại virus HIV này, thì sớm đã bị tiêu diệt rồi, anh không phát hiện là thân thể của anh hiện tại tốt lắm sao? Cơ hồ cũng không mắc bệnh!”.
Dương Minh nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về thân thể của mình, hình như sau khi quen biết Lam Lăng, đích thật là chưa có bị bệnh lần nào!”.
Nhưng là, không bị bệnh thì có lợi ích gì? Tâm tư Dương Minh hiện tại căn bản là ….., cho dù là trường trường sinh bất lão, cũng là vô nghĩa. Mất đi tình cảm với của Lam Lăng, Dương Minh chỉ muốn chết mà thôi
-Thật có lỗi quá, Dương Minh, hại anh lo lắng cho em! Bất quá em sẽ không mắc bệnh…
Lam Lăng nghĩ Dương Minh không vui là vì sợ mình sẽ lây bệnh Xida cho hắn, cho là vậy nên nói:
-Bởi chúng ta trúng tâm cổ, cho nên lo lắng của anh là dư thừa rồi!
-……
Dương Minh hết chỗ nói rồi, bây giờ mình lo lắng còn hơn là cô ấy có bị bệnh hay không?
Cái mà hắn để ý nhất, chính là quan hệ của cô ấy với cái tên đàn ông kia! Chuyện bệnh xida gì đó, không còn quan trọng gì nữa!
Tâm cổ…Đúng rồi, tâm cổ! Tâm cổ, không phải cần nam nữ phải yêu nhau chung thủy, mãi không thay đổi mới được sao? Nếu không, tâm cổ liền phát tác, nổ tan xác mà chết? Một khi đã như vậy, Lam Lăng làm sao còn…
Bất quá, Dương Minh lại nghĩ tới chuyện của mình, chẳng phải chính mình lúc đó còn quan hệ cùng người khác sao? Nhưng cũng đâu có sao? Vậy cũng không có nghĩa mình không còn thương Lam Lăng, địa vị của cô ấy ở trong lòng mình luôn là quan trọng nhất… không…thay đổi, cho nên Dương Minh thực sự đau lòng….
-Đúng a… tâm cổ, chính là có không lợi ích gì.… em cuối cùng cũng không còn…
Dương Minh cười khổ một cái, cũng không nói gì đi xuống.
-?????
Lam Lăng nghe Dương Minh nói, có chút khó hiểu hỏi hắn:
-Dương Minh, anh rốt cuộc làm sao vậy? Sao lời nói lại khó hiểu như vậy? Tâm cổ sao có thể vô ích chứ? Ít nhất có thể làm anh luôn luôn yêu em nha!
-Đúng a… Anh luôn luôn yêu em…
Dương Minh lắc lắc đầu, thở dài nói:
-Còn em… Em còn yêu anh không? Anh rất muốn biết, em rốt cuộc có còn yêu anh hay không?
-Em đương nhiên vẫn còn yêu anh!
Lam Lăng càng cổ quái nhìn Dương Minh:
Đột nhiên anh hỏi nhiều như vậy… có chút quái nha!? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Em thật còn yêu anh sao?”
Dương Minh có chút không dám tin lời nói của Lam Lăng, nhìn lại cô ấy, có chút hốt hoảng nói.
-Đương nhiên, anh cũng biết mà, em là người tộc Lam Miêu truyền thống, nữ tử tộc này cả đời chỉ có một nam nhân, không bao giờ thay đổi.
Lam Lăng cười khổ một cái nói:
-Năm đó mẹ em hạ cổ, cũng nói như vậy với em
-Tin nhắn?
Lam Lăng ngẩn người, lại nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại di động trên tay mình, sau đó lại nhìn nhìn Dương Minh, nhất thời suy nghĩ cái gì… Sau đó lại có chút tức giận nhìn hắn:
-Dương Minh, sẽ không phải là anh nghĩ đến em cùng người khác quan hệ, mới bị lây loại bệnh này chứ?
Chẳng lẽ… không phải sao?
Dương Minh nhìn phản ứng lúc này của cô, lại có chút không hiểu, lẽ nào tin nhắn đó không phải thật sự?
-Là cái gì nha! Thật tức chết!
Lam Lăng thở phì phì trừng mắt hắn:
-Tốt, anh dám nghi ngờ em! Em chưa bao giờ hoài nghi anh, anh lại như vậy trước… Thật đau lòng quá đi!”
-Cái này…
Dương Minh biết Lam Lăng giờ phút này tuy rằng có chút tức giận, nhưng không có tức thật sự, chỉ là giả bộ mà thôi, đành cười khổ nói:
-Thế nhưng đọc cái tin nhắn đó ai chẳng hiểu lầm nha…”
-Có gì đâu mà hiểu lầm? Máu cũng có thể lây bệnh Xida, suy nghĩ của anh sao lại sâu sa như vậy?
Lam Lăng vẫn là thực tức giận nhìn Dương Minh:
-Anh trúng tâm cổ, chỉ cần trong lòng yêu em, liền không có chuyện, dù cho thích người phụ nữ khác mà tâm của anh đối với em vẫn không thay đổi, thì cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nếu em động tâm hoặc cùng người khác có cái gì, hiện tại anh liền không thấy được em! Trên người của em có tâm cổ, giống như là một loại cổ trinh tiết, cùng với loại cổ của anh có chút khác nhau…
“Ặc..”
Dương Minh nghe Lam Lăng giải thích xong, nhất thời như trút được một gánh nặng! Nhưng là, Dương Minh lại cảm thấy áy náy, chính mình đi hoài nghi Lam Lăng, mà cô ấy lại không nghi ngờ gì mình, mà mình lại cho rằng cô ấy là người thèm khát dục vọng …
Trong tình yêu cần sự tin tưởng lẫn nhau. Nhất thời, Dương Minh thật sự hổ thẹn. Nguyên lai, Lam Lăng sẽ không cùng người khác phát sinh quan hệ, cổ trong người cô ấy, cũng chính là cổ trinh tiết như lời cô nói, căn bản không cho phép Lam Lăng làm như vậy.
Lúc trước Lam Lăng sở dĩ nói lời xin lỗi với mình là vì sợ mình lo lắng sẽ bị lây bệnh từ cô ấy. Trong khi mình lại hiểu lầm sang chuyện cô ấy bên ngoài làm cái kia … Ngẫm lại, Dương Minh càng thêm hổ thẹn.
-Chính là cái tin nhắn này…
Lúc sau Dương Minh biết Lam Lăng trong sạch, lại có cảm giác quái đối với tin nhắn đó! Chẳng trách Dương Minh hoài nghi, tin nhắn đó thật sự là có chút mờ ám, chẳng lẽ tin nhắn kia cũng không phải ý tứ này?
Vậy người tên Vinh ca ca này là ai?