-Vậy anh đoán đi!
Hạ Tuyết cười cười nhìn Dương Minh, nàng không tin là Dương Mịnh có thể đoán trúng hết được.
-Ừ... Để tôi đoán thử, áo lót của cô là màu trắng thuần, đúng không?
Dương Minh nói.
Cái này... Coi như anh đoán trúng, bất quá đoán trúng một cái cũng vô dụng, anh đoán tiếp đi!
Hạ Tuyết nghe Dương Minh đoán xong cũng không ngạc nhiên lắm, may mắn mà đoán trúng một cái thì cũng không là gì. bởi đa số nữ nhân đều mặc áo lót màu trắng thuần, màu này được rất nhiều người ưa thích bởi trông nó rất sạch sẽ mà. Ngược lại nàng lại châm chọc nói:
-Có phải mấy cô bạn gái của anh đều thích màu trắng không?
-Ha ha, nói như vậy là cô cũng thích màu trắng à?
Uy, nói vậy ngươi vô cùng hợp với điều kiện đi, xem ra cuộc đánh cược lần này ước chùng rất tốt!
Dương Minh cười nói: Vậy tôi tiếp tục đoán đây, tôi đoán cái áo ngực của cô là màu vàng nhạt đúng không?
-A
Hạ Tuyết ngây ra cả người, Dương Minh có thể đoán trúng màu sắc cái áo lót cũng không bất ngờ, dù sao màu này cũng là màu phổ biến, nhưng cái áo ngực lại khác không ngờ đoán được cả màu.
Phải biết rằng màu vàng nhạt không phải ai cũng thích màu này, đại đa số đều thích màu trắng, đen, đỏ, ngẫu nhiên bắt gặp người thích màu hồng cùng màu da, nhưng màu vàng nhạt thì không thấy được nhiều.
Cho nên khi bị Dương Minh đoán trúng nàng mới kinh ngạc như vậy. Tên này cũng quá lợi hại đi, chẳng những đoán tr màu của áo lót và áo ngực đến cả size áo cũng đoán trúng.Hạ Tuyết nhíu nhíu mày không phải tiểu tử này sáng nay bên ngoài cửa sổ rình trộm mình thay quần áo chứ?
Chính nàng ngẫm lại thì thấy không có khả năng, Hạ Tuyết ở tại căn phòng cao nhất trong nhà còn có màn che ở cửa sổ, Không có khả năng Dương Minh nhìn trộm được!
Nghĩ vậy. Hạ Tuyết cũng chỉ có thể bội phục Dương Minh lợi hại, thế thì tiếp tục cho hắn đoán cái khó nhất là chiếc quần chip đi!
-Coi như anh đã đoán đúng, vậy anh tiếp tục đoán đi, để tôi xem có thể đoán được trúng nữa không? Nếu đoán không đúng dù hai lần trước anh có đoán trúng cũng không được tính đâu!
Hạ Tuyết nói.
-Ok, nếu cô đã yêu cầu, tôi tiếp tục đây, để tôi nghĩ xem, quần lót của cô là màu trắng là màu nền….
Dương Minh nó
-Màu trắng...?
Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói xong là màu trắng, lòng nàng tuy buông lỏng nhưng lại có chút mất mát, dù sao Dương Minh đoán là màu trắng thì sẽ thua. Bởi quần chip của nàng là nền màu trắng nhưng mặt trên lại có thêu bông hoa màu hồng nhạt, nếu chỉ là màu trắng thì không đúng rồi.
Nhưng là Dương Minh đã đoán sai, Hạ Tuyết không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên có chút thất vọng cùng mất mát... Mìnnh và Dương Minh lại mất đi một cơ hội nữa rồi.
Chẳng qua. Dương Minh lời nói kế tiếp lại làm Hạ Tuyết ngạc nhiên mỉm cười, bởi vì Dương Minh nói chính là màu trắng màu nền...Đây chẳng phải đại biểu ý tứ hắn còn tiếp tục đoán nữa sao?
-Đúng vậy. màu trắng làm nền. bất quá bên trên còn thêu họa tiết.
Dương Minh khẽ cười nói.
-Cái gì...cái gì họa tiết....?”
Hạ Tuyết cả kinh hỏi.
Họa tiết ư? Tôi nào có biết. tôi là chỉ đoán được màu sắc thôi!
Dương Minh nói.
-Vậy không được, anh phải đoán trúng màu sắc và họa tiêt thì coi như mới tính.
Hạ Tuyết nói.
-Như vậy là chơi xấu đó?
Dương Minh cười khổ nói.
-Tôi chính là muốn chơi xấu đó, anh làm gì được?
Hạ Tuyết hỏi ngược lại.
-Tôi còn có thể làm gì nữa?
Dương Minh bất đắc dĩ giang hai tay nói:
-Bất quá tôi đoán cũng được, nhưng tppo nói trước nếu ta đoán trúng được thì cô phải thực hiên lời hứa đó.
-Một lời đã định
Hạ Tuyết cũng không tin Dương Minh đoán được họa tiết trên quần
-Tôi đoán, quần lót của cô có nền màu trắng, bên trên là một nụ hoa màu hồng nhạt, đúng không?
Dương Minh hỏi.
-A?
Hạ Tuyết nhất thời ngây người, không nghĩ tới Dương Minh lại có thể đoán trúng, còn đâu là chân lý nữa chứ? Liên tục đoán 3 lần, màu sắc kích cỡ và ngay cả hoa văn đều có thể đoán trúng, chẳng lẽ hắn thật sự là Đỗ thần?
-Ha ha, có phải tôi đoán đúng rồi không?
Dương Minh cười hỏi.
-Coi như anh đoán trúng? Vậy anh nói đi đó là hoa gì?
Hạ Tuyết nhanh trí ứng biên
-Ha ha, cái này để tôi nghĩ...chắc là 1 nụ hoa mân côi
Dương Minh do dự hỏi.
What
Hạ Tuyết không ngờ Dương Minh tất cả đều đoán trúng, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Thế nào? Có phải tất cả đều đoán trúng không?
Dương Minh hỏi.
-Không... không có! Một cái đều không có đoán trúng!
Hạ Tuyết có chút đỏ mặt, nghĩ đến điều bọn họ đánh cuộc, nàng lại có chút không muốn thừa nhận
-Không có? Không đúng ư? Sao tôi thấy đường như đều là đoán trúng hết? Nếu không cô cởi ra để tôi kiểm tra một chút!
Dương Minh cười hỏi.
-Kiểm tra? Anh mớ à? Tôi sao phải cho anh kiểm tra chứ?
Hạ Tuyết hừ lạnh.
-Không kiểm tra cũng được, cô chỉ cần thừa nhận tôi tất cả đều đoán đúng, nếu không cô phải lấy bằng chứng ra mới được. không có chứng cớ thì….
Dương Minh cười nói
-Đoán trúng, đoán trúng tất cả!
Hạ Tuyết bất đắc dĩ,uể oải thừa nhận nói.
-Ha ha, tôi biết mà! Cô đã thừa nhận rồi, vậy là quá tốt, điều kiện chúng ta đánh cuộc không phải là có thể có hiệu lực rồi chứ
Dương Minh cười hắc hắc, hỏi.
-Đánh cuộc cái gì? Tôi quên rồi!
Hạ Tuyết lắc đầu, phủ nhận.
-Tôi thắng, cô phải làm nữ nhân của tôi!
Dương Minh ngiêm trang nói.
-Bạn gái của anh đang ở ngồi bên cạnh mà anh dám to gan vậy sao?
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, sau đó quay sang Hoàng Nhạc Nhạc nói:
-Nhạc Nhạc, bạn trai của cô muốn tìm nữ nhân kìa!
-Sao..
Hoàng Nhạc Nhạc lên tiếng.
-Cô trăng sao cái gì? Ngươi sao một tiếng một cái là sẽ không có cái gì sao?
Hạ Tuyết bị thái độ của Hoàng Nhạc Nhạc làm cho dở khóc dở cười. đây là cái thái độ gì? Sao cô ta coi việc này như không liên quan gì đến mình vậy?
-Tôi nói cái gì đây? Tìm thì tìm, cô muốn tôi noi cái gì đây?
Hoàng Nhạc Nhạc cũng hỏi ngược lại.
Nàng ở cùng một chỗ với Dương Minh, cũng biết hắn đã có bạn gái, mà nàng cũng không có cái khai niệm gì là tranh đoạt tình cảm cả, nàng làm tiếp viên cũng không gặp mặt các nàng mà xung đột, an an ổn ổn là tốt rồi, cho nên đói với câu chất vấn của Hạ Tuyết thì nàng cũng không để trong lòng.
-Quên đi, hết cãi lại cô rồi...
Hạ Tuyết có chút buồn bực, bạn gai của Dương Minh tất cả làm sao vậy? Như thế nào giống như bị tẩy não, lúc trước ở bờ biển gặp Tô Nhã cũng vậy, bây giờ Hoàng Nhạc Nhạc cũng thế.