Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1842: Xuất hiện ngoài ý muốn




-Ha ha, tôi muốn đối phó, đương nhiên không phải Dương Minh, mà là người khác!
Liệp Ưng ảm đạm cười, nói: 
Dương Minh là vua sát thủ, tôi tìm người đối phó hắn không phải có bệnh sao? Bất quá người bên cạnh hắn ta có thể xuống tay!
-Người bên cạnh? Ý cảu ông muốn động thủ với người thân của hắn?
Hoàng Hữu Tài đối với lần này thật là có chút đồng tòng.
-Không sai, Dương Minh ta không động được chẳng lẽ người thân bên hắn ta không động được tới sao? Chỉ cần đem người thân của hắn xử lí hoặc làm bị thương, tâm lí Dương Minh bị quấy nhiễu thì chúng ta đã đạt được mục đích rồi.
Liệp Ưng nói.
-Như vậy ông định đối phó với ai đây? Vẫn là Trần Mộng Nghiên à?
Hoàng Hữu Tài hỏi
-Trần Mộng Nghiên? Nơi này là đại bản doanh của Dương Minh, mà Trần Mộng Nghiên là con gái của cục trưởng cục cảnh sát. Tôi đây đối phó nàng chẳng phải đầu óc bị bò đá sao?
Liệp Ưng lắc lắc đầu nói:
-Người ở Tùng Giang không thể động, động là gặp tai họa lớn. Chính bởi người cục điều tra thần bí đã phị trách an toàn cho người thân Dương Minh, nếu người thân hắn xảy ra vấn đề thì sẽ bị tra ra đến cùng, lúc đó ta sẽ rơi vào thế bị động. Huống hồ Dương Minh đi rồi thì chắc gì đã cùng người nhà liên hệ, như vậy phải chăng phí công vô ích?
-Hả? Vậy ý của ông là...?
Hoàng HữuTài sửng sốt.
-Dương Minh lần này đi Yến Kinh bên cạnh hắn hiện giờ có hai mỹ nữ đi theo a! Liệp Ưng cười nói:
-Tôi đã hướng người của mình rồi, nếu người bên hắn mà xảy ra chuyện thì hắn có tâm tư đi Vân Nam sao?
Hoàng Hữu Tài tươi cười có chút không quá ngạc nhiên: 
-Vậy ông muốn hướng Hạ Tuyết động thủ à?
-No...Là Hoàng Nhạc Nhạc.
Liệp Ưng nói: 
-Nói cũng buồn cười, cô nàm này còn trẻ lại với anh cùng họ Hoàng, không chừng 5 ngàn năm trước vẫn là người một nhà đấy chứ.
-Hoàng Nhạc Nhạc...
Hoàng Hữu Tài tỉnh bơ hỏi:
-Sao không chọn Hạ Tuyết? Nếu nàng chết thì càng có tính cảnh cáo Dương Minh
-Hạ Tuyết không được! Thứ nhất nàng chỉ là hồng nhân tri kỉ của Dương Minh còn chưa phải là nữ nhân của hắn, còn chưa phát sinh quan hệ thực chất gì, dù nàng bị thương hay chết thì cũng không ảnh hưởng lớn đến Dương Minh. Thứ hai thân phận của nàng có chút đặc thù, nếu động tới nàng thì chúng ta lập tức đối đầu cùng cục điều tra thần bí, chúng ta nào có thể sánh vói điều tra thần bí cục a?
Liệp Ưng nói.
-Anh nói cũng có lý
Hoàng Hữu Tài gật đầu nói.
-Còn Hoàng Nhạc Nhạc thì khác, nàng đã là nữ nhân của Dương Minh, nếu xảy ra sự tình gì như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến hắn. Hơn nữa sau khi xuống máy bay nang ta phải tham gia huấn luyện, căn bản không có cơ hội ra tay với nàng.
Liệp Ưng nói.
-Ưhm...Như vậy đem Hoàng Nhạc Nhạc làm bị thương thì tốt hơn mà không cần đánh chết, nếu thế nhất định Dương Minh phải lưu lại chăm sóc cho nàng, nên ta đề nghị chỉ cần làm bị thương không cần đánh chết là được.
Hoàng Hữu Tài nói.
-Cái này chỉ sợ không được như ý, hết thảy nhờ vào tay súng bên kia, muốn bắn chết hay làm bị thương còn phỉ do hoàn canh.
Liệp Ưng nói.
-Nói cũng đúng...
Trong mắt HHT hiện lên một tia dị sắc khó để người khác phát hiện.
.......
Dương Minh ngồi máy bay chậm rãi hạ xuống sân bay Yên Kinh. Dương Minh ngồi toa hạng nhất của máy bay nên không theo hành khách khác xuống mà bằng một lối chuyên dụng rời khỏi sân bay.
Bàn Tử đem theo ba người Dương Minh, Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết đi ra lối đi chuyên dụng của sân bay, lúc này có hai áo đen đi đến hiển nhiên họ nhân ra Bàn Tử.
-Đồng chí Bàn Tử à? Chúng tôi là người của cục điều tra thần bí tại Yến Kinh. Phụng mệnh Hạ đội trưởng đón tiếp Dương tiên sinh cùng Hạ tiểu thư!
Một người mặtrumtruyen.vnple trong đó chủ động bắt tay Bàn Tử. 
-Khỏe chứ?
Bất quá Bàn Tử vẫn nhận ra từ trong mắt người này một chút xa lạ dù đối phương bày tỏ thái độ nhiêt tình cùng kính trọng nhưng hắn vẫn nói: 
-Thỉnh trình giấy tờ chứng nhận thân phận, đây là căn cứ theo thủ tục mà làm!
Nói xong, Bàn Tử đem giấy chứng nhận của mình ra. Tuy rằng đây là thông đạo của sân bay không phải người ngoài có thể đi lại, nhưng Bàn Tử là người từ bên ngoài trở về, đối với bất kể sự tình gì đều cẩn thận để không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Hắc y nam tử hơi sững sờ, bất quá lại nói: 
-Còn đây chắc là
Nói xong hắn liền cho tay vào ngực, nhưng hắn lấy ra không phải là giấy chứng nhận mà là một khẩu súng lục, họng súng giờ phút này chỉ hướng Hoàng Nhạc Nhạc bên cạnh Dương Minh. 
Bàn Tử nhất thời cả kinh, đưa tay lấy súng của mình ra nhưng không kịp rồi, đối phương có sẵn ý đồ giết người thì hiển nhiên Bàn Tử sẽ không ra tay kịp.
Bất quá, ngoài ý niệm của Bàn Tử đó là, Dương Minh một chút phản ứng hầu như cũng không có, tựa như người bị chĩa súng không phải Hoàng Nhạc Nhạc, mà Dương Minh coi việc này như không quan hệ gì với hắn vậy!
Hoàng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, Hạ Tuyết cũng sững sờ. Hạ Tuyết lúc này định rút súng, nhưng nhớ ra súng của nàng không có mang theo người, bởi thời gian sắp tới đến cục điều tra thần bí làm việc, còn về súng cảnh sát Hạ Tuyết đã bàn giao nộp lại vì nàng bây giờ không có bất kì quan hệ với cục cảnh sát nữa.
Tìm không được súng, phản ứng thứ hai của Hạ Tuyết chính là một cước đem súng của tên này đá bay. Nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra, tên áo đen cầm súng tự nhiên ngã xuống, ngón tay đặt vào cò súng cũng buông lỏng làm cả người cả súng đổ ầm xuống đất.
Đây là chuyện gì thể hả? Không riêng gì Hạ Tuyết ngẩn người mà cả bàn tử lẫn người đi cạnh tên áo đen mang súng cũng vậy!
Bất quá giờ phút này Dương Minh lại ra tay nắm lấy cổ của áo đen còn lại, thản nhiên quát hỏi: 
-Ai phái các ngươi tới?
-Không nên kích động, xin đừng kích động! Ta là người của Hạ đôi trưởng phái tới.
Người kia vội vàng giải thích.
-Hạ đội trưởng nào?
Hạ Tuyết nhíu nhíu mày.
-Hạ Băng Bạc, hạ đội trưởng ấy
Người này nói: 
-Hạ đội để cho ta cùng Vương ca cùng đi sân bay nghênh đón Dương Minh đồng chí và Hạ Tuyết đồng chí, đến nỗi Vương ca vì sao lại đột nhiên rút súng, ta cũng không biết a! Hoặc là hắn có Hạ đội mật lệnh cũng không chừng, nhưng ta thật sự không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Người này cũng hơi sợ, tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ là liên lạc viên bình thường của cục điều tra thần bí, hôm nay nhận nhiệm vụ đi ra sân bay đón hai người, tưởng rằng đay là một nhiệm vụ bình thường nhưng vạn vạn lần không nghĩ đến phát sinh sự tình này a!
Mà đối với việc Vương ca tại sao tự nhiên rút súng hắn cũng không biết gì cả.
Dương Minh nhận ra từ mắt người này không chút giả ý, tự nhiên cũng không nghi ngờ người này cùng Vương ca là cùng bọn. Xem ra người này đúng là người cục điều tra thần bí do Hạ Băng Bạc điều đến và tại sao Vương ca rút súng thì phải chờ y tỉnh lại mới biết!
Lúc trước, khi Vương ca đưa tay lấy giấy chứng nhận, Dương Minh đã nhanh trí nhìn thoáng qua xem hắn lấy là cái gi? Vương ca vạn vạn không ngờ Dương Minh có khả năng thấu thị, nên hành động rút súng đã bị Dương Minh nhìn thấy rõ ràng.
Dương Minh mặc kệ hắn rút súng làm gì, người đó trước mặt mình rút súng thì ắt là nhân vật nguy hiểm, không biết thì không làm, đã biết thì ắt phải động, ngay lập tức Dương Minh phản ứng, dùng phi châm bắn ra làm Vương ca hôn mê tại đương trường.
Đây cũng là nguyên nhân khi Vương ca rút súng mà Dương Minh không phản ứng bởi Dương Minh đã sớm động thủ nên không sợ hãi gì. Bất quá do thân thể quán tính nên hắn vẫn có hành động rút súng, nên Dương Minh cũng không lo lắng cái gì cả.
Đến khi Dương Minh buông hắc y còn lại, Bàn Tử cũng không thả lỏng mà vẫn chĩa súng về phía hắc y nhân đó.
-Hắn không biết chuyện gì cả nên không có vấn đề gì đâu.
Dương Minh thản nhiên nói.
-Cảm ơn, cảm ơn cậu! Người này vội vàng nói.
Nếu theo tình huống ấy mà Dương Minh nghi ngờ hắn cùng Vương ca là đồng bọn thì thập phần bình thường, dù có bị đánh chết ngay cũng chỉ có chút điểm oan uổng. Hiện tại Dương Minh nói ra hắn trong sạch thì người này cũng có chút vui vẻ.
-Hả? Hắn không có vấn đè?
Bàn Tử sửng sốt
-Có vấn đề là cái tên Vương ca nằm trên mặt đất kia, hắn không chết chỉ đang hôn mê thôi. Bàn Tử ông lập tức liên hệ vói Hạ ca đem hắn đi thẩm vấn, xem hắn là người thế lực nào?
Dương Minh chỉ Vương ca trên mặt đất.
-Ok, tôi lập tức đi liên hệ Hạ đội.
Bàn Tử trịnh trong gật đầu nói.
Dương Minh đối với việc làm của Vương ca có chút nghi ngờ, nếu hắn rút súng chỉ vào Dương Minh thì đây là việc hết sức bình thường, nhưng vấn đề mấu chốt là Vương ca rút súng hướng đến Hoàng Nhạc Nhạc, điều này thật khiến Dương Minh có phần không tưởng.
Người này tại sao lại nhằm Hoàng Nhạc Nhạc? Chẳng lẽ là cừu nhân của nàng? Hoặc là cừu nhân của Hoàng gia phái đến ám sát nàng?
Nhưng mấu chốt là thân phận của Vương ca, y hẳn là người của cục điều tra thần bí, hắn có thể trà trộn vào cục điều tra thần bí ắt không đơn giản, hơn nữa không đên thời khắc quan trọng thì sẽ không hành động.
Đây cũng là điều khiến Dương Minh suy nghĩ trăm điều mà cũng không lí giải nổi. Người này muốn ám sát Hoàng Nhạc Nhạc tái sao phải ra tay ở đây? Hoàng Nhạc Nhạc chỉ là người bình thường bên mình sẽ không có bảo tiêu, muốn ám sát nàng thì cũng là việc không khó lắm.
Mà cái tên Vương ca hoặc là người phía sau Vương ca lại cố tình chọn tình huống này ám sát Hoàng Nhạc Nhạc. Như vậy nhiều năm tâm huyết bị phá hủy do người nằm vùng trong cục điều tra thần bí đã bại lộ. Làm như vậy quá không đáng.
Cho nên Dương Minh nghi ngờ có phải hay không Vương ca có nhầm lẫn? Cứ như vậy mà hi sinh, quân cờ này tuy có nhiều tác dụng nhưng không phát huy được một phần a!
Rất nhanh, một chiếc xe theo lối đi chuyên dụng tiến vào, dừng trước đám người Dương Minh. Lúc này từ trên xe đi xuống chính là Hạ đội trưởng- Hạ Băng Bạc.
Hạ Băng Bạc lúc xuống xe thần sắc rất nghiêm túc, nhìn thoáng qua một cái rồi hướng Dương Minh bước tới: 
-Dương Minh thật xin lỗi! Là tôi làm việc chưa tốt, không điều tra kĩ thân phận của hắn, nên đã nuôi ong tay áo!
Hạ Băng Bạc vừa đến đã nhận sai làm Dương Minh bớt giận phân nửa bởi người này làm đội trưởng kiểu gì mà có cả quân cờ của kẻ khác trong tổng bộ cục điều tra thần bí? Điều này thật sự là châm chọc a!
Hạ Băng Bạc nói thế thì Dương Minh cũng không nói gì nữa mà gật gật đầu:
-Mau tra ra thân phận kẻ này đi!
-Đem hai kẻ này mang về.
Hạ Băng Bạc vung tay lên, chỉ Vương ca trên mặt đất và người đi cùng Vương ca hương thủ hạ ra lệnh.
Mà cái người đi cùng Vương ca cũng trợn tròn mắt giải thích: 
-Hạ đội. tôi trong sạch a, tôi căn bản không biết Vương ca muốn rút súng, tôi một điểm cũng không biết mà!
-Có phải trong sạch không, tôi sẽ điều tra rõ.
Hạ Băng Bạc thản nhiên nói.
-Aaaa
Người nọ sắc mặt trắng bệch, hắn không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện tình xui xẻo như vậy.
Tốt nghiệp đại học, dưới cái nhìn hâm mộ của người khác, hắn tìm được công việc làm cho người người ngưỡng mộ, cục điều tra thần bí đây là một cái tổ chức vô cùng lợi hại, tuy hắn chỉ là một liên lạc viên nho nhỏ nhưng cũng được hưởng rất nhiều ưu đãi mà người khác không được hưởng.
Sự tình hôm nay có thể khiến mình rơi vào cảnh tai ương ngục tù. Hắn không biết kết quả tra xét cuối cùng như thế nào, Vương ca sẽ không quay lại cắn mình một nhát chứ? Chỉ cần hắn hằng ngày có quan hệ với Vương ca rất tốt thì điểm này cũng đủ khiến chức vụ của hắn khó giữ rồi
Ai bảo hắn kết giao bừa bãi? Hắn quả có chút hối hận, nhưng giờ phút này hối hận thì sao, hiện tại cũng chỉ bất đắc dĩ cúi đầu.
-Hạ ca, người này không có vấn đề gì, chuyện này hắn không biết, thả hắn đi thôi.
Dương Minh biết tên này trong sạch, bởi vì ý nghĩ của hắn không có khả năng gạt Dương Minh căn bản hắn không biết Dương Minh có khả năng đọc suy nghĩ của người khác để mà trong đầu hiện ra ý nghĩ lừa gạt, mê hoặc Dương ca của chúng ta.
Ý tưởng của người đôi khi rất khó khống chế mà bán đứng người ta, nên muốn nói hắn giả vờ thì Dương Minh không tin. Dương Minh có năng lực đặc thù nên có thể nắm chác đối phuong trong sạch nên mới giảu thích hộ hắn.
-Cái này
Hạ Băng Bạc hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh, không có nghĩ tới hắn vì tên này mà lên tiếng.
-Bât quá Hạ Băng Bạc cũng không chút nào hoài nghi Dương Minh, tính cách của Dương Minh thì Hạ Băng Bạc biết rõ, hoàn toàn là người ân oán phân minh, nếu ngươi tổn hại đến hắn thì hắn sẽ đáp gấp mười lần cho ngươi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.