Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 227: Di tích thượng cổ thần bí (2)





Bốn người Lăng Tiêu rốt cuộc cũng tới một ngọn núi lớn cao ngất ở phía nam Đế quốc Tử Xuyên.
Cảnh tượng xung quanh trong vòng mấy trăm dặm rất hoang tàn vắng vẻ. Đường núi gập ghềnh khó đi, thoạt nhìn ở đây chưa có người đặt chân tới. Cũng may bốn người này đi lại ở loại địa phương này không có bất cứ vấn đề gì. Tần Cách lại giống như trở về nhà. tuy rằng rừng rậm và ao đầm có chút khác biệt, nhưng tộc đã sinh sống ở đầm Penzias lâu rồi, chính là rừng rậm nguyên thủy không hơn không kém.
Lăng Tố đi ở trên đường, không hỏi Lăng Tiêu tiếp vì sao lại đột nhiên thần kỳ như vậy. Theo nàng thấy, có cơ hội thích hợp, Lăng Tiêu nhất định sẽ nói với nàng, bây giờ hỏi, sợ rằng có chút bất tiện. Dù sao, đối với nàng mà nói, Tống Minh Nguyệt giả là công tử cũng tốt, thú nhân Tần Cách kia thoạt nhìn rất dã man cũng tốt, đều coi như là người ngoài.
Được cái Tần Cách xem ra trung thành và tận tâm. Tống Minh Nguyệt nữ nhân này dường như có ân với đệ đệ, cũng có một chút cảm tình ở bên trong, Dường như, còn có chuyện gì tìm đệ đệ, nhất là khi ở Thất Sắc thành. Tình huống nguy hiểm như vậy, người ta cũng không có ai bỏ đệ đệ minh lại để chạy trốn.
Như vậy cũng xem như là có tình có nghĩa.
Cho nên, trong lòng mặc dù nhiều ít cỏ đề phòng hai người này. nhưng Lăng Tố cũng không mảy may biểu hiện ra ngoài. Cũng không có một chút suy tư gì đối với việc tiến về di tích thượng cổ phía trước kia mà mang theo hai người này. Bởi vì nàng cũng nhìn ra được một chút, tam đệ này của mình, so với khi mình rời khỏi đế đó. đã thay đổi, đã biến đổi to lớn, cả người thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều. Hơn nữa, quan trọng nhất, là thực lực đột nhiên trở nên tăng nhanh!
Thực sự làm cho người ta khó có thể tin! Lăng Tố cảm thấy kỳ ngộ của đệ đệ phi thường tốt. Nàng làm tỷ tỷ, ngoài sự vui vê cũng không có tâm tư gì khác ở trong lòng.
Cứ như vậy, bốn người che giấu tung tích, có Tần Cách là thú nhân đã lớn lên giữa rừng rậm, cũng không gặp phải một chút vấn đề nào.
Khi đi tới vách núi phụ cận, mấy người Lăng Tiêu lại lấy làm kinh hãi, thảo nào di tích thượng cổ ở chỗ này từ xưa tới nay không có người nào phát hiện được. Vách núi cao chừng nghìn thước, từ phía dưới nhìn lên căn bản là không nhìn thấy đỉnh. Bởi vi vách núi này hơi nghiêng nghiêng, khiến người ta có cảm giác áp bách thật lớn!
Sau khi rời khỏi vài trăm thước, mới có thể nhìn toàn cảnh một cách rõ ràng. Mà ở bên dưới vách núi còn có một con sông chảy xiết! Con sông này thoạt nhìn nước cũng rất sâu, trong suốt thấy được cả đáy, nước sông lạnh buốt tới xương, rộng hơn hai mươi thước. Khoảng cách này, đối với bất luận một người nào ở đây, ngoại trừ Lăng Tố có thể có hơi chút vất vả ra, còn ba người khác cũng không để hai mươi thước vào mắt.
Nhưng vấn đề là, đầu con sông này, dán sát vào vách núi! Nói cách khác, cho dù ngươi có thể nhảy qua, nhưng ngươi nhảy qua rồi. Căn bản là không có chỗ để đặt chân! Lại rơi vào trong nước. Mà nước sông này chắc chắn vô cùng lạnh lẽo. Từng vùng nước xoáy mang theo mười phần kình lực không ngừng hình thành trên mặt nước. thoạt nhìn cũng rất đáng sợ. Sông này hơi nghiêng, lại có những bụi cây sinh trưởng mọc thành cụm rất hỗn độn, thậm chí không có chỗ để hạ chân.
Tống Minh Nguyệt nhẹ nhàng than thở một tiếng:

- Kiếm Thần tại thượng, loại địa phương này, thật khó cho ngươi có thể tìm tới, nhưng, nhưng Lăng Tố tỷ tỷ làm thế nào lại tới đây chứ? Chỗ cổ tích ở nơi nào?

Lăng Tố cười nhạt, sau đó dùng tay chỉ về phía hạ du khoảng chừng năm mươi thước. Vách núi nơi đó địa thế hơi nghiêng một chút, giống như một chỗ lõm nho nhỏ, cũng có thể dung nạp thân thể một người.
Tống Minh Nguyệt có chút không dám tin hỏi:

- Chĩnh là nơi đó?

Thấy Lăng Tố gật đầu, nàng không tin nói:

- Tỷ tỷ không nói đùa chứ, nơi đó tuy rằng có chút lõm vào trong, nhưng vẫn là vách núi thẳng đứng. Đâu có cái gi gọi là di tích thượng cổ đâu!

Lăng Tiêu lùi lại ở một điểm của con đường, nhìn vào chỗ lõm. vừa chợt nhìn, quả thật không có bất luận điểm khác biệt nào so với cảnh vật xung quanh, nhưng nhìn kĩ sẽ nhìn ra vấn đề.
Màu sắc của khối đá kia dường như hơi khác so với xung quanh ... Đương nhiên, không phải ai cũng có loại nhãn lực này. Lăng Tố có thể nhìn ra, là do nàng đã nghiên cứu di tích thượng cổ từ nhỏ, rất quen thuộc với các loại thay đổi của tràng cảnh. Còn Lăng Tiêu có thể nhìn ra, lại hoàn toàn bởi vì thị lực của bản thân!
Dù sao trải qua đồng hóa trên vạn năm, khối đá này thoạt nhìn đã không có gì khác biệt với xung quanh. Tin rằng nếu như không phải do Lăng Tố nói ra, dù là minh cũng sẽ bỏ qua. Nghĩ vậy, Lăng Tiêu lại càng bội phục tỷ tỷ của minh, ở phương diện này, quả thật thực lực rất đáng nể.

- Các ngươi làm thế nào qua được chỗ nhỏ bé kia?

Tống Minh Nguyệt vẫn không có chút tin tưởng nào hỏi. Nàng tự xét lại các loại tri thức đã học mà thế gia ẩn thế bồi dưỡng cho con cháu. Một phương diện là vũ kỹ, về phương diện khác vừa vặn cũng chính là về tìm kiếm thượng cổ di tích. Đối với thế gia món phái ẩn thế mà nói, chỉ cần vận khí tốt, có thể trong vòng năm trăm năm tim được một thượng cổ di tích có giá trị. Như vậy, chi cần âm thầm phát triển, chỉ sau năm trăm năm, gia tộc này sẽ không cần lo lắng. Bởi vì thượng cổ di tích thường đại biểu cho kiếm kỹ, công pháp cao cấp, cùng với những thượng cổ kỳ thư, đan dược trân quý. không gì sánh bằng với số lượng lớn. Nếu như vận khí đặc biệt tốt. còn có thể tìm được một ít phương thuốc của thượng cổ luyện đan sư lưu lại, giống như thế gia môn phái ẩn thế có thực lực nhất định, kỳ thực đều có những phương pháp bí truyền để luyện đan dược đề thăng tu luyện.
Chỉ là thứ nhất dược liệu để luyện chế đan dược liệu quá mức khó kiếm, người có thể luyện chế thành công cũng không nhiều! Cho nên, đan dược mới có lực hấp dẫn lớn như vậy đối thế gia môn phái ẩn thế!
Bởi vì nếu như có người cho rằng luyện đan cũng giống như luyện chế dược hoàn, vậy người này đúng là không hiểu gi về luyện đan. hoặc là đầu óc có vấn đề.
Lăng Tố cười lấy tay chỉ về một góc quẹo ở thượng du, nói:

- Ở mặt trên chỗ quẹo này một chút, có một gốc cây đại thụ, không biết vỉ sao lại bị nghiêng. Có thể căn bản là lớn lên đã nghiêng như vậy, dựa vào vách núi bên kia, hỉnh thành một cây cầu gỗ thiên nhiên. Khách khách, thật không ngờ.

Tống Minh Nguyệt từ nhỏ lớn lên trên biển, nếu nói đến kỹ năng bơi lội, sợ rằng mấy người Lăng Tố cũng không phải là đối thủ. Nhưng nói về những con đường mạo hiểm này, đối với Tống Minh Nguyệt mà nói, giống như là nghe thiên thư, căn bản là không rõ! Cho nên, trong lòng nàng mặc dù còn có rất nhiều câu hỏi, nhưng sợ người ta ngại phiền phức, đem giản chỉ ngậm miệng, tự nhủ: Dù sao với thực lực của ta... Hoàn toàn có thể trực tiếp bay qua, hà tất phải phí sức làm chuyện này?
Thực ra nàng cũng không chắc chắn với ý tưởng của minh lắm. Bởi rất nhiều thượng cổ di tích, trên thực tế đều có sự phòng ngự tương đối đáng sợ, tự động nhào tới, hậu quả là rất có khả năng bị loạn tiễn bất ngờ làm cho bị thương. Loại tình huống này không những có mà còn rất nhiều!
Lăng Tố khe khẽ cười, cũng không cãi cọ với nàng, mang mấy người theo dòng sông chảy xiết, đi tới thượng du, quả nhiên, thấy một cây đại thụ vắt ngang ở nơi này. Sau đó mọi người tìm tòi rất cẩn thận, thấy trên sườn núi phía dưới bị đóng rất nhiều thiết bài ngâm đen to khoảng bằng bàn tay. Bởi vì chúng bị ngâm trong nước quanh năm, dường như trên vách núi cách mặt nước năm sáu thước, rêu xanh dày và dài hơn, không nhìn kỳ, thật đúng là không phát hiện được!
Lăng Tố đi về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn ba người Lăng Tiêu nói:

- Các ngươi có thực lực cường đại hơn nhiều so với ta, ta sẽ không nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận. Theo ta là được!

Bốn người dán vào vách đá không nói chuyện, cứ như vậy mà đi.
Nhìn nước chảy xiết gần trong gang tấc dưới chân, nghe tiếng nước sông cuồn cuộn, trong lòng mọi người thật đúng là có cảm giác khẩn trương. Tống Minh Nguyệt lập tức cảm thấy vừa hơi buồn cười trong lòng, lại vừa có chút khẩn trương. Đại khái là muốn lập tức lật bỏ tấm màn che của thượng cổ di tích sao? Mình trên biển sóng to gió lớn, cái gi cũng đã gặp, sao lại sợ một dòng sông nho nhỏ này?
Cũng may, thực lực của Ma Kiếm Sư không phải là thổi phồng, cũng không xuất hiện bất luận sự việc nào ngoài ý muốn, bốn người đều tới bên cạnh cái hõm.
Lăng Tố khe khẽ thở dài, nói:

- Ngẫm lại hơn một tháng trước, chúng ta còn có bảy tám người ở chỗ này, đến bây giờ lại chỉ có một mình ta.

Tống Minh Nguyệt cảm nhận được tâm tình suy sụp của Lăng Tố. khẽ cười nói:

- Cũng không trách được tỷ tỷ. Là do chính bọn họ tham lam mà nên! Tỷ tỷ yên lòng được rồi, chuyến này, Minh Nguyệt chỉ mang theo con mắt đến, đồ vật này nọ, Minh Nguyệt nhất định sẽ không chạm vào!

Lăng Tố thực là chính là có ý này. Mặc dù nàng biết Tống Minh Nguyệt là nữ giả nam trang, nhưng vấn đề là, đệ đệ không biết! về phần tình cảm hay không tinh cảm, Lăng Tố tiếp xúc quý tộc vô số. cũng không đặc biệt tin tưởng vào tình yêu của người nào. Nàng xem ra, chính là một người xuất thân cao quý, càng có thể đường đường hoàng hoàng phản bội.
Nhưng Tống Minh Nguyệt đã nói ra ở ngay trước mặt này, còn nói rất thành khẩn, khiến khuôn mặt trăng trẻo của Lăng Tố hơi đỏ hồng lên, lập tức khói phục lại binh thường, nghĩ thầm: "Mình cũng là vì muốn tốt cho đệ đệ. Tống Minh Nguyệt nếu như thực sự không thay lòng đổi dạ, tự nhiên sẽ không vi câu nói của mình mà tức giận,. Nếu có, câu nói của mình, coi như là ngầm châm biếm nhắc nhở nàng. không nên đùa giỡn bịp bợm. Mọi người đều đã chết, chỉ còn mình sống, là có thể nói rõ vấn đề!"
Lăng Tố vũ lực không cao, thế nhưng đối với con đường khảo cổ quả thực rất có năng lực. Đôi tay nàng tìm tòi một hai ngày ở chỗ lõm, khi mọi người ở đây đều sắp hết kiên nhẫn, bỗng nhiên nghe được một tiếng rung động rất nhỏ, tiếng vang vô cùng vô cùng nhỏ! Nếu như không phải ở ngay trước mặt, thậm chí còn cho rằng đó là tiếng nước chảy!
Lập tức nổ ầm ầm rất lớn trong lòng mỗi người: Tìm ra rồi!
Theo thanh âm rất nhỏ, chỗ lõm trên khối đá từ từ mở ra như một kỳ tích!
Lộ ra một thông đạo sâu thẳm, đen kịt. Đọc Truyện Online
Lăng Tố lấy một cây đuốc nhỏ ra từ trong lòng, bật lửa, sau đó đi trước dẫn đường, liền chui vào.
Tống Minh Nguyệt theo sát ở phía sau, Lăng Tiêu là người thứ ba. Tần Cách cảnh giới đi phía cuối cùng. Lăng Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại nói:

- Tần Cách, ném hết những cái đinh màu đen kia xuống nước!

Lăng Tố ở phía trước sửng sốt, Tống Minh Nguyệt cười nói:

- Yên tâm đi, khi đi ra, chúng ta sẽ mang theo tỷ!

Lăng Tố hơi ngẩn người rồi mỉm cười, cảm thấy trước mặt mấy người này, có lúc mình biến thành chướng ngại vật làm vướng bận tay chân của họ. Tuy nhiên nàng cũng không suy nghĩ thêm nhiều. Lằn trước tới đây, nàng vẫn chưa đi vào bao xa nên không biết di tích thượng cổ này có các cơ quan cạm bẫy gì hay không, vì vậy cẩn thận là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.