Sau khi Lăng Tiêu trở về, lập tức triệu tập sáu người Thượng Quan Vũ Đồng, Tô Tuyết đến. Hắn kể lại chuyện vừa mới xảy ra. cũng giống như Lăng Tiêu tưởng tượng- tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả đều không thể tưởng được trên đời này lại còn một tổ chức ẩn giấu sâu như vậy! Hơn nữa, thực lực đó hùng mạnh đến mức có thể làm cho những thế gia siêu cấp đi tìm chết vì tự ti!
Tô Tuyết nhíu đôi mi thanh tủ, nhẹ giọng nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi có thể khẳng định đối phương nói đều là sự thật?
Lăng Tiêu hơi gật gật đầu nói:
- Ta nghĩ không ra bọn họ có lý do ai để gạt ta! Hon nữa trong tưởng tượng của ta, Thánh Vực... chắc hẳn cũng không phải Thánh Vực Đại Đế sáng tạo ra.
- Vì sao?
Thượng Quan Vũ Đồng hỏi.
Lăng Tiêu cười nói:
- Chi sợ tỷ tỷ đã biết từ lâu rồi phải không?
Thượng Quan Vũ Đồng sắc mặt đỏ lên. lập tức nói:
- Đúng vậy! Vào thời điểm ta được truyền thừa, tổ tiên ta nói là Thánh Vực Đại Đế kỳ thật chỉ là một kẻ quá kinh thế hãi tục.
- Trời! Không ngờ còn có sự tình này. Tô Tuyết cảm thán nói.
Mà một bên Thập tam gia và Thập tử gia nghe xong, ngậm miệng được, bọn họ không giống như Thượng Quan Vũ Đồng này, về chuyện Thánh Vực Đại Đế có cảm giác không tin.
Thập tam gia lắc đầu nói:
- Thánh Vực Đại Đế là làm cái gì vậy?
Tô Tuyết lúc này thông minh lanh lợi nói:
- Hay là tông chủ nói đi.
Lăng Tiêu thoái thác nói:
- Tô trưởng lão nói hay hơn.
Tô Tuyết gật gật đầu:
- Vậy ta nói, theo ta đoán Thánh Vực Đại Đế là vì tín ngưỡng lực!
- Tín ngưỡng lực?
Ngoại trừ Lăng Tiêu. Ý Phong trên mặt lộ ra thần sắc trầm tư suy nghĩ, Thượng Quan Vũ Đồng và Thập tam gia, Thập tứ gia đều hiện vẻ mặt mơ hồ, còn như tên Tần Cách kia bởi vì rất nhiều tri thức hắn cũng không biết, nên không lên tiếng.
Tô Tuyết lại nhìn qua Tần Cách nói:
- Làm Đại Tế Ti cửa thủ tộc tại đầm lầy Penzias. ta nhiều ít cũng có chút hiểu biết đối với điều này. Thời điểm tất cả mọi người đặt tin ngưỡng vào ta, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của ta nhanh đến mức không thề tưởng tượng được! năm đó đan điền ta bị phá hủy không thể tu luyện vũ kỹ. lại dựa vào cái gì có được tinh thần lực cao như vậy? Tuy rằng Tô gia có bí pháp gia truyền có thể nâng cao thực lực nhưng không thần kỳ đến thế! Là tín ngưỡng của tất cả con dân thú tộc đối với ta mới khiến ta có loại đề cao nảy!
Tô Tuyết mặt không đồi sắc nhìn thẳng mặt mọi người nói ra nhùng lời này, những người trung thành với Lăng Tiêu
Vả lại, loại tín ngưỡng lực này đâu phải chi đơn giản như vậy, sùng bái cũng không phải là tín ngưỡng! Nối muốn làm cho được nguởi ta tín ngưỡng... Tô Tuyết ngẳng đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. nói thầm nói "Cũng chỉ có hắn mới có thể làm được điều này!"
- Quả thật là thần kỳ!
Thượng Quan Vũ Đồng tán thưởng nói: Xem ta tổ tiên bại dưới tay Thánh Vực Đại đế cũng không có gì mất mặt. Lão... quả thật rất lợi
Đích xác! Thánh Vực Đại Đế giở thủ đoạn như vậy. chiêm tuyệt đại đa số những người luyện võ cao cấp của cả giới thế tục này đều tin rằng Thánh Vực chính là Thánh Vực Đại Đế khai sáng ra, trong đó, lại có rất nhiều người thành kính, cấp bậc thực lực càng cao thì lực lượng tinh thần cũng càng hùng mạnh. Cử như vậy Thánh Vực Đại Đế thu được lợi ích cũng ngày càng nhiều.
Lăng Tiêu cũng không kìm gật gật đầu, nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng thầm nghĩ: "Tô tiên của Vũ Đồng đụng phải đối thủ này quà thật là một thảm họa!"
Lúc này Tô Tuyết đột nhiên hỏi:
- Tông chủ! Ngươi thật sự đã đáp ứng những người đó sao, khi người trong Ma giới tới ngươi sẽ ra tay giúp đỡ à?
Thập tứ gia nói:
- Ta thấy điều đó không cần thiết! Rõ ràng là bọn họ muốn lấy các cường giả của môn phái thế gia ân thế này đê làm vật hi sinh. vì lợi ích của các gia tộc ta tin rằng không có bao nhiêu cường giả cảnh giới Kiếm Tôn sẽ đồng ý với bọn họ!
Thập tam gia lúc này không phản bác huynh đệ. ở một bên cười lạnh - Đúng vậy! Ta tin rằng lão tổ tông nhà chúng ta cũng sẽ bị tìm tới cửa, đám người thủ hộ đã có nhiều ưu. đãi như vậy thì cứ tự mình thủ hộ đi!
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ nhíu mày. nói: - chuyện này quan hệ đến cả sự tồn vong của nhân loại, chúng ta không ra tay có phải có vẻ quá mức ích kỷ hay không?
Tô Tuyết cười nhìn thoáng qua nàng:
- Vũ Đồng! Cô rắt thiện lương, kỳ thật cho dù Lăng Tiêu có ra ttay. có năng lực thay đổi được bao nhiêu vấn đề chứ? Cô có nghĩ tới hay không? Theo như lời Lăng Tiêu nói: bên trong Thánh Vực cũng có vô số tổ chức và gia tộc lớn! Hơn nữa, bên trong Thánh Vực còn có tinh thạch, khoáng mạch tinh thạch, có tài nguyên thì sẽ có phân tranh! Chẳng lẽ nhóm người thủ hộ này thật sự có thể đại biêu cho chính nghĩa? Hoặc là nói, sau khi Ma giới tiến vào lành thỗ nhân loai sẽ đại khai sát giới?
- Vậy nên làm gì bây giờ?
Tô Tuyết lạnh lùng cười. nói:
- Cho dù người Ma giới không giết... Ta tin tưởng cũng sẽ có người giết! Dù sao Ma giới thuộc dị tộc. Đến lúc đó, chỉ cần gây chia rẽ kích động mọi người, làm sao có người nào lại đi quản tới rốt cục là ai giết!
Nghe lời Tô Tuyết. Lăng Tiêu thoáng ngẩn người, hắn đã nghĩ tới vấn đề này nhưng không sâu sắc như vậy. Có một điều khăng định là: người thủ hộ chi căn cứ vào khế ước từ xa xưa đê bảo vệ người trên thế giới này. bọn họ chưa chắc đã đại biểu cho chính nghĩa. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Mà Ma giới, mặc dù có chừ "ma" kèm theo cũng chưa chắc đúng là đại biểu cho tà ác!
Lúc này. Ý Phong bỗng nhiên nói:
- Chủ nhân! Mấy ngày nay Ý Phong thường có cảm giác Long tộc, Tinh Linh tộc... lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này!
Trong phòng hội nghị hô hấp của mọi người lập bị kiềm hãm lại.
Thập tam gia nhìn Ý Phong nói:
- Long tộc. Tinh Linh tộc? Chúng nó... chúng nó không phải đều đã biến mất sao?
Ý Phong ngẩng cao đầu nghiêm túc
- Tất cả người của Băng Hải bí tộc đêu có thể cảm ứng được. Chủ nhân nêu không tin. có thể đi hỏi bọn họ! Trong lần chiến tranh trước kia Long tộc và Tinh Linh Tộc chi là rời khói lãnh địa của nhân loại. Thế giới này rất rộng lớn, nhân loại chiếm giữ chẳng qua là một địa bàn mà thôi!
Mọi người nghe xong không khỏi trầm tư. Vào thời điểm thông đạo từ Ma giới thông tới Nhân giới mở ra, Tinh Linh tộc và Long tộc biến mắt đã lâu lại xuất hiện, có thể có liên quan gì hay không đây?
Lúc này, bên ngoài truyền vào một tràng tiếng ồn ào náo động, Lăng Tiêu lóe sáng ánh mắt. có lẽ có người phục dùng Hướng Thiên đan đã xuất quan! Lăng Tiêu không yên tâm cùng mọi người ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh đứng trong sân kia. Lăng Tiêu giật mình kinh ngạc một hồi lâu không nói nên lời. người đầu tiên xuất quan... không ngờ là Hoàng Phủ Nguyệt!
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Lăng Tiêu cười, thanh âm trong trẻo nói:
- Như thế nào, cũng không ngờ người xuất quan đầu tiên lại là ta chứ? Nói xong nàng chăm chú nhìn Lăng Tiêu. sau đó hướng về phía mọi người nháy mắt mấy cái. Tô Tuyết thì than nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nói: "Nữ nhi ngốc của mình còn tại Học viện Narnia làm gì. Đại lục đã phát sinh dấu hiệu hỗn loạn, xem ra phải gọi chúng trở lại rồi!"
Trong viện khi còn lại Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu. Hai giọt lệ chảy dài xuống theo khóe mắt Hoàng Phủ Nguyệt, nàng chậm rãi đi đến Lăng Tiêu bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Quà thật sự rất thống khô! Thiếu chút nữa... ta đã không kiên trì được rồi.
Lăng Tiêu nhìn Hoàng Phũ Nguyệt, đặt bàn tay lên cổ tay Hoàng Phủ Nguyệt, trong lòng giật mình, quả nhiên là người thiên sinh linh căn, quả thật chính là không giống nhau! Không ngờ Hướng Thiên đan lại trực tiếp giúp Hoàng Phủ Nguyệt tiến vào Kim Đan hậu kỳ!
Viên kim đan thật to trong cơ thể Hoàng Phủ Nguyệt kia, hào quang chói sáng! Hơn nữa nhìn từ bên ngoài nhìn không ra tdao động chân nguyên của nàng! Đây chính là ưu đãi lớn nhất của người tu chân! Giống như Lăng Tiêu rõ ràng thực lực không bằng Tư Không Dương, nhưng Tư Không Dương đúng là nhìn không thấu Lăng Tiêu! Nếu không cho dù Thánh Vực có người ưu ái Lăng Tiêu. lão cũng sẽ không khách sáo như thế!
Lăng Tiêu đưa tay lau mấy giọt lệ, vỗ vỗ vai nàng.
- Không tệ! Thật không tệ! Không phải nàng trở lại đây rồi sao? Ta luôn tin rằng nàng nhất định sẽ làm được!
Hoàng Phủ Nguyệt nhăn cánh mũi, có chút vui mừng nhưng lại chuyển sang lo âu: Hiện tại ta là tới tu vi gì? Có phải đã có thể trường sinh bất lão hay vậy?
Lăng Tiêu có chút dờ khóc dờ cười, nói:
- Nàng nghe ai nói người tu chân là trường sinh bất lão?
- Hả! Không phải đều nói như vậy sao? Chẳng lẽ không đúng? Vậy còn tu luyện làm gì...
Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt lộ dáng vẻ thật ngây thơ hồn nhiên, nếu không biết nữ nhân tính tình cổ quái này, thậm chí Lăng Tiêu cũng bị nàng lừa gạt, biết nàng đang nũng nịu với mình vì thế hắn cười nói:
- Cảnh giới hiện giờ của nàng so với ta kém một chút, nhưng so với nhiều người đã cao hơn rất nhiều. Những ngày kế tiếp. ta sẽ truyền cho nàng một bộ kiếm kỹ. nàng vẫn phải dốc lòng tu luyện, vạn lần không nên cho ràng mình đã là cường giả.
Hoàng Phủ Nguyệt lườm Lăng Tiêu một cái:
- Biết rồi! Thật là! Còn không cho người ta tự đắc một chút được sao?
Còn các cô sái kia, Tống Minh Nguyệt Isa thì bất cứ chuyện ai đều nghe nhưng không có hài hước như Hoàng Phủ Nguyệt.
Trong bày ngày tất cả người bế quan đều lục tục xuất quan!
Không ngờ không có ai chết ! Điều này khiến Lăng Tiêu giật mình không thôi. nếu không phải biết bí lục luyện đan không có khả năng có lời bàn vô căn cứ, nếu không phải nhìn tất cả mọi người có đề cao khá lớn. Lăng Tiêu thậm chí có chút hoài nghi, Hướng Thiên đan... có phải đúng là khi phục dụng sẽ chịu thống khố thật lớn, thậm chí có thể đe dọa đến tính mạng không?
Nhưng nhìn nét mặt của mọi người khi nhắc tới Hướng Thiên đan toàn bộ đều lộ một bộ dáng hoảng sợ, Lăng Tiêu biết rằng bọn họ đều đã trải qua quá trình thật thống khổ.
Khi Lăng Vận Nhi thấy Lăng Tiêu. liền lập tức phóng tới nhào vào lòng Lăng Tiêu òa lên khóc nức nơ:
- Tam ca xấu xa! Đan dược này thật đáng sợ! Vận nhi không bao giờ... ăn nữa đâu!
Mà Lăng Tiêu thì vừa ngạc nhiên vừa đau lòng; ôm Lăng Vận Nhi lúc này đã trờ thành đại cô nương; cười nói:
- Đã là đại cô nương rồi. còn không biết xấu hổ như vậy!
Lăng Tiêu nhìn ra Lãng Vận Nhi sau khi dùng Hướng Thiên đan, không ngờ thực lực đột phá tới cành giới Kiếm Hoàng! Hơn nữa, trong cơ thể hình thành một viên kim đan, khiến Lăng Tiêu vui mừng không thôi!
Hướng Thiên đan... thật không hô được xưng là thần đan!
Quà thật có thể biến hóa tạo ra lực lượng một cách thần kỳ! Đến ngay cả Lăng Vận Nhi không có thiên sinh linh căn cùng có thể thăng cấp lên tới Kim Đan sơ kỳ!
Trên thực tế. khiến Lăng Tiêu ngạc nhiên vui mừng không thôi, đến cuối cùng thậm chí kêu to: Thật quá đã!
Lão Nguyên soái Thu Thần, Lăng Thiên Khiếu, Lãng phu nhân, Lăng Tô, Lăng Vận Nhi, Lăng Chí, Lăng Võ, Mạnh Ly, Mặc Thanh, Trương Đại Niên. Phúc Bá, tất cả mọi người đều có tăng cao thực lực thật lớn!
Lăng Thiên Khiếu từ Kiếm Tông bậc một tăng lên tới Kiếm Hoàng bậc sáu!
Lãng phu nhân và Lằng Tố với Lăng Vận Nhi, Lăng Chí, Lăng Võ, Gaia, Đường Minh đều đạt tới cành giới Kiếm Hoàng bậc một! Trong đó Lăng Vận Nhi lại kết thành kim đan!
Mạnh Ly đạt tới Kiếm Hoàng bậc ba!
Mặc Thanh, Trương Đại Niên cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng bậc hai!
Ài.....
Phúc Bá trở thành Kiếm Hoàng bậc bốn!
Lão Nguyên soái Thu Thần càng già càng dẻo dai, không ngờ cũng đột phá tới cảnh giới đỉnh cao Kiếm Hoàng bậc sáu!
Đây là một sự kiện từ xưa tới nay không một ai dám tưởng tượng!
Đồng thời, Lăng Tiêu rốt cục cũng có được sự hiểu biết trực quan đối với công hiệu thần kỷ của Hướng Thiên đan. Hắn nghĩ thầm trong lòng: "Nếu không may mắn thu được vô số thiên tài địa bảo, căn bản cũng không thể luyện chế ra nhiều như vậy"
Càng thêm thần kỳ chính là: không ngờ mọi người ai cũng đều rất cố gắng vượt qua, đây mới là điều khiến Lãng Tiêu ngạc nhiên nhất.
Mãi đến khi tất cả mọi người đều nói với Lãng Tiêu. thời điểm bọn họ gần như tận hết sức không thể chịu đừng được nữa, bỗng nhiên lúc đó thân ảnh Lăng Tiêu hiện ra ở trong óc bọn họ, cổ vũ bọn họ phái kiên trì đi tiếp, cố gắng đừng rơi vào kiếp luân hồi!
Lãng Tiêu nghe xong cũng không kìm được trợn to hai mắt nhìn, lòng thầm nghĩ: "Mình khi nào thì nói qua câu này."
Lăng Tiêu nhíu mày suy nghĩ đến một khả năng: có lẽ là mấy ngày nay gần đây hầu như ngày nào mình cũng tu luyện Đại Tự Tại Tâm Kinh. Tầng thứ bảy có thể bao phủ toàn bộ bầu không khí tại kiếm phái Thục Sơn!
Hay là... nguyên nhân này?