Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 431: Phi thăng (P2)




Đối với mọi người mà nói, hiện tại Lăng Tiêu trở thành Kiếm Thần cũng còn hiện thực hơn lời nói vừa thoát ra từ miệng của hắn.
Về phần sáu cô gái, thực ra căn bản là chưa nghĩ qua, rồi cũng sẽ có một ngày mình cũng giống như những cô gái thế tục, trở thành những tân nương xinh xắn gả cho Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Bởi vì Lăng Tiêu không phải người thường!
Cũng không ai so hắn với người thường.
Mà hôm nay lại nghe từ miệng hắn nói ra lời này, đầu tiên sáu cô gái sửng sốt sau một lúc lâu, bỗng nhiên cùng rơi lệ, vui mừng muốn khóc!
Mà ngay cả Lăng phu nhân không kìm lòng vừa rơi lệ vừa cười mắng :
- Tên tiểu tử xấu xa ngươi, hôm nay vốn là ngày khá cao hứng, ngươi lại lập đi lập lại nhiều lần khiến cho trong lòng mọi người lại biến thành chua xót, con phải tự phạt con ba chén cạn!

Lăng Tiêu cười uống vào ba chén, đám phụ nữ ổn định cảm xúc, lúc này ánh mắt không giống nhau lại nhìn về phía Lăng Tiêu mà tràn ngập vẻ si tình không che dấu chút nào.
Đêm đó, sáu cô gái đều uống quá nhiều, Diệp tử và Tống Minh Nguyệt lại cùng nhau vào phòng Lăng Tiêu.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu mở mắt mà không biết đã bao lâu rồi mình chưa từng ngủ quá nhiều, hai người phụ nữ ở bên cạnh nằm ngang mình, ánh mắt lộ ra tia sáng thương tiếc.
Bằng vào đám người này, nếu họ không muốn say thì ai có thể say quá chứ?
Ba ngày sau, Lăng Tiêu xuất hiện trên bầu trời của Tần gia hải đảo ở Đông Hải, quan sát Tần gia hải đảo ở bên dưới, chỉ trong mười năm, nơi này đã trở thành một vùng hoang vắng. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn trông thấy một số bóng người ở trên đảo, có một bóng người vô cùng quen thuộc với hắn, do đó thân thể Lăng Tiêu dừng trên đảo, nhìn kỹ, người đó chính là Tần Kiên!
Giờ phút này vũ kỹ của người tu luyện trên bờ cát, trông có vẻ như từng luồng kiếm khí đâm vào nước biển, bắn ra từng luồng to lớn. Lăng Tiêu khẽ gật đầu, trước đây người thanh niên kia chăm chỉ không ngừng, nên hiện giờ hắn cũng có được cảnh giới Ma Kiếm Sư! Hơn nữa tâm chí người này trông có vẻ kiên định, Ma Kiếm Sư tuyệt đối không phải là điểm cuối!
Nghĩ đến hiện giờ Lý Võ Hiếu của Lam Nguyệt đế quốc thượng vị gần như kết cục đã định, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng : Có lẽ không lâu sau, Đế quốc Lam Nguyệt sẽ xuất hiện một quân nhân có thể mạnh mẽ hơn Thu Thần lão soái nữa!
Tần Kiên chính là người duy nhất trong toàn bộ Tần gia mà Lăng Tiêu thích.
Không kinh động hắn, Lăng Tiêu lặng lẽ đi. Đối với Lăng Tiêu mà nói, hắn chỉ là khách qua đường của thế giới này, sẽ rời khỏi nơi này. Thiên Đạo vô tình, thời gian vô tình, chuyện hắn có thể làm chỉ là tận lực để khiến cho người bên cạnh mình được vui vẻ. Cho dù là tu sĩ hùng mạnh cũng không thể làm hơn được.
Băng Lam Thủy Quang trận đang vây khốn Vạn Niên Giao, dừng như vận hành mãi cũng không biết mệt mỏi. Lăng Tiêu vừa mới đi lên phía trên đại trận, chợt nghe thấy tiếng gầm gừ của Vạn Niên Giao.

- Nhân loại! Thả ta ra ngoài, Vạn Niên Giao đại gia phải bầm thây ngươi ra vạn đoạn!

Băng Lam Thủy Quang Trận có thể ngăn cách cảm giác của Vạn Niên Giao nhưng Lăng Tiêu lên đảo liền cố ý truyền khí tức của mình vào trong trận, khiến Vạn Niên Giao đang ngủ say cảm ứng được, sau đó Vạn Niên Giao lập tức nổi giận, khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút cười lạnh.
Đứng ở trước tòa núi lớn, tâm niệm vừa động, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm xuất hiện trước người Lăng Tiêu, kiếm linh sớm đã biết tâm ý của Lăng Tiêu, bộc phát ra một luồng quang mang xinh đẹp màu đỏ tươi , một luồng kiếm khí chém ra, chặt đứt ngang tòa núi lớn kia.
Lăng Tiêu vung tay áo lên, một luồng lực lượng vô tận từ bàn tay của Lăng Tiêu bắn ra, ở phía xa bỗng nhiên nổ ra tiếng ầm ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ liên tiếp, giống như núi sụp, đất lỡ!
Tòa núi lớn này không ngờ thành nửa sườn núi … Rồi trở nên bình định!
Tiếng gầm gừ của Vận Niên Giao im bặt hẳn trong lòng đất. Trong Băng Lam Thủy Quang Trận, Vạn Niên Giao kinh hãi nhìn lên hào quang bắn trên đỉnh đầu, trong mắt không biết đang nghĩ cái gì, những câu chửi mắng Lăng Tiêu cũng từ ngoài miệng chuyển vào trong lòng.
Một kích như thế làm cho Vạn Niên Giao hoảng sợ!
Nó làm sao có thể nghĩ ra được, gã nhân loại đáng ghét kia, vì sao chỉ trong thời gian ngắn, đã có thể trở nên mạnh mẽ như thế? Còn có luồng kiếm khí tràn ngập sát ý khiến cho người ta run rẩy, năm xưa hắn kém mình rất nhiều mà!
Trong lòng Vạn Niên Giao nghi vấn vạn phần, chẳng lẽ vũ khí cũng có thể trưởng thành sao? Lúc nãy nó cảm nhận rõ trong luồng kiếm khí kia, còn kèm theo chiến ý vô cùng rõ!
Đang hướng về phía nó!
Vạn Niên Giao đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy cấm chế trên đầu đang buông lỏng, gần như theo bản năng, nháy mắt thân thể nó bộc phát ra khí thể mạnh mẽ, sau đó hóa thành một luồng hào quang màu đen, mạnh mẽ xông ra, đồng thời … Hành động thứ hai, là liều mạng nhảy vào biển rộng!
Kỹ năng bơi lội của Giao hiển nhiên là không cần phải nói. Vạn Niên Giao nghĩ chỉ cần mình có thể tiến vào biển rộng, cho dù gã nhân loại đáng chết này có năng lực nhưng cũng không có khả năng bắt được mình!
Đáng tiếc ý tưởng thì tốt nhưng cái đầu lớn của nó vừa chạm vào nước biển lâu quá chưa chạm, không đợi nó vui sướng với hương vị thoải mái của biển, liền cảm giác cái đuôi của mình trong nháy mắt bị giữ chặt!
Vạn Niên Giao giận tím mặt, gã nhân loại này cũng dám nắm đuôi của Vạn Niên Giao vĩ đại, đây chính là một sự vũ nhục to lớn, quả thực không thể tha thứ!
Trong nháy mắt thân hình to lớn của Vạn Niên Giao xoay chuyển vô cùng linh hoạt, mở ra chiếc miệng như bồn máu, trong nháy mắt cắn về phía gã ác nhân bắt lấy đuôi mình!
Tốc độ của nó hoàn toàn không giống một quái vật lớn, nhanh như tia chớp!
Cho nên khi nó thấy người kia cầm cái đuôi của mình, chiếc miệng to như bồn máu của nó đã tới trên đầu người kia! Ánh mắt Vạn Niên Giao cũng nhìn tới … Cặp mắt màu xanh thẳm!
Sau đó … Trong nháy mắt động vật máu lạnh như Vạn Niên Giao thoáng cứng lại, đồng thời Vạn Niên Giao cũng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm!
Hí!
Âm thanh kia cực kì chói tai, loại ma thú có thực lực mạnh mẽ đã có thể biến hóa, cho dù khi đối mặt với tử vong, cũng chưa chắc hoảng sợ như thế. Nhưng gương mặt của người trẻ tuổi ở trước mặt không chút biến đổi, đối với Vạn Niên Giao mà nói, hiển nhiên càng đáng sợ hơn tử vong!
Bởi vì đó chính là loại tôn kính chảy xuôi trong máu của Vạn Niên Giao!
Nhân loại đáng ghét, làm sao người có huyệt mạch vương giả Ma tộc đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Vạn Niên Giao hiển nhiên không kịp tự hỏi thì cái đầu khổng lồ kia dùng một tư thế kỳ dị thoáng xoay tới bên cạnh, bỏ qua người có đôi mắt màu lam đang cầm lấy đuôi nó, sau đó mở chiếc miệng to như bồn máu dựa theo quán tính cắn, nhanh chóng khép lại cùng một chỗ!
Thình thình!
Chiếc răng nanh vô cùng sắc bén kia bởi vì cắn vào khoảng không, nên phát ra tiếng vỡ khiến cho tim người ta đập nhanh.
Sau đó, cả người Vạn Niên Giao trong nháy mắt đều xụi xuống, ngã xuống đống bụi. Người trẻ tuổi kia cũng thả đuôi nó ra. Vạn Niên Giao cũng không quan tâm cơn đau kiệt liệt truyền vào đầu, tực đầu nằm xuống, giọng nói run rẩy :
- Không biết vương giả giá lâm, xin tha thứ cho!

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Vạn Niên Giao, sau đó cười cười một tiếng:
- Ủa, không phải ngươi rất uy phong sao, như thế nào thoáng cái kinh hãi chứ?

Thân thể Vạn Niên Giao run nhẹ, không dám nhúc nhích. Thủ đoạn của gã nhân loại đáng ghét này tuy rằng rất cao, nhưng về trí nhớ được thừa kế từ tổ tiên, đối với đồng tộc có huyết mạch hoàng giả, đó là một loại bản năng thần phục!
Điều giống như bên trong thế giới nhân loại, người thường thấy hoàng đế thì phải quỳ lạy, mà không cần biết vì sao hắn có thể làm hoàng đế, thực ra ta không thể có loại chuyện như vậy. Bởi vì trong lòng bọn họ, đã nhận định sự thật của chuyện này, là một xu hướng theo bản năng.
Huống chi, Vạn Niên Giao cũng vô cùng rõ những loại thủ đoạn của Ma tộc. Nếu như Ma tộc có huyết mạch vương giả muốn thu thập nó, nó ngay cả phản kháng để sống cũng không có!
Kim Hổ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó cũng không nói mà đứng ở phía sau Lăng Tiêu
Lăng Tiêu nó với Vạn Niên Giao : Ngươi có bằng lòng làm sủng vật cho ta không?
Vạn Niên Giao ngẩng đầu cân nhắc, bỗng nhiên lại trông thấy một con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng màu trắng trên bầu trời, tự nhiên trong lòng sinh ra một nổi sợ hãi. Ma thú có thể sống đến thời đại này, cho dù lúc đầu rất ngu, cần trăm năm mới có thể nghĩ ra, cũng sẽ thông minh hơn hiện tại.
Huống chi, Vạn Niên Giao vốn là ma thú có rất nhiều gian xảo, trông thấy gã Ma tộc có huyết mạch hoàng giả cũng đứng sau lưng Lăng Tiêu, thì rất hiển nhiên, gã chết tiệt này … À không, gã nhân loại hùng mạnh này mới thực sự là người nắm giữ số phận của nó!
Lúc này Vạn Niên Giao hóa thành hình người, biến thành một gã nhân loại trẻ tuổi, lúc này giọng nói rất già nua lộ ra vẻ vô cùng cung kính :
- Chủ nhân tôn kính nhất, Vạn Niên Giao chấp nhận trở thành người hầu trung thành nhất của ngài!

Sau khi ký kết giao ước xong, Vạn Niên Giao quay vào trong nhẫn của Lăng Tiêu, trong lòng lại vô cùng thống hận : Muốn Vạn Niên Giao ta có sinh mệnh lâu dài, thực lực mạnh mẽ thành sủng vật của một nhóc con nhân loại, thực sự là bi kịch, hơn nữa đó lại chính là ký kết giao ước chủ tớ của nó với Lăng Tiêu!
Loại giao ước này, khi người hầu chết thì cũng không ảnh hưởng lớn tới chủ nhân. Mà khi chủ nhân chết thì người hầu chẳng những không được giải thoát mà còn phải chết theo!
Gã chết tiệt này … À, gã nhân loại khó ưa!
Đến thời điểm này Vạn Niên Giao đáng thương thậm chí ngay cả nguyền rủa Lăng Tiêu đi chết cũng không thể rồi!

- Tiểu tử kia, trong lòng đang căm giận sao? Ha, cùng ở chung với ta thế nào?
Giọng nói của Huyền Thiên vang lên trong tai Vạn Niên Giao.
Vạn Niên Giao cả kinh, sau đó ngẩng đầu nhìn tới chỗ cách mình không xa, giọng nói của nhân loại toát ra trên cái lệnh bài.

- Ngươi là ai?
Vạn Niên Giao cảm nhận được một nổi thê lương muôn đời có uy thế áp lực cực lớn, căn bản là nó không dám chống lại, mà chỉ hoảng sợ hỏi.

- Ha ha, ta sao, ta chính là … …

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm ở một bên, truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường. Huyền Thiên vừa nghe xong, trên mặt tràn ngập ý cười, càng nói sôi nổi.
Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn Kim Hổ với vẻ mặt hờ hững, nhẹ giọng nói :
- Ta muốn đi Thánh Vực.

Kim Hổ ngẩng đấu với mặt không chút thay đổi, sau đó nói :
- Điều đó có liên quan gì với ta?

- Trong Thánh Vực cũng có Ma tộc.

- Ngươi sẽ thả ta ra sao?
Trên mặt Kim Hổ lộ ra một chút trào phúng :
- Hay là ngươi sợ bọn họ đuổi giết ngươi?

- Nếu ngươi nghe lời thì ta sẽ không giết bọn chúng!
Lăng Tiêu lặng lẽ cười, vung tay lên, thu Kim Hổ vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh, rồi ném nó vào trong nhẫn trữ vật. Hắn sớm biết lão hổ này sẽ không dễ dàng thuần phục, tuy nhiên không sao, chỉ cần mình không xuất hiện trong phạm vi thế lực của Ma tộc thì tin rằng gã Ma tộc này cũng không có gan, chạy tới thế giới nhân loại đuổi giết hắn.
Ngược lại hắn có chút đau đầu với Thánh Vực Nam Châu! Măc dù mình hành động không quan tâm đến ai nhưng trong mắt người khác thì đó chính là cuồng vọng.
Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu, chỉ mong cánh cửa Thánh Vực không xuất hiện ở Nam Châu.
Sau khi thu phục Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu lại trở về thành Thục Sơn ở phía Nam của Đế quốc Lam Nguyệt, sau đó đứng trước cửa của cửa hàng An Nhã, nhìn vài lần từ rất xa nhưng không thấy bóng dáng An Nhã, không chút tiếc nuối, xoay người rời đi.
An Nhã đang ở bên trong chẩn bệnh cho mấy lão nhân, thân hình bỗng nhiên nhẹ run lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đi lại trên con đường phồn hoa. Ánh mắt An Nhã vừa lướt qua thời không vừa lướt qua không gian, lại nhìn thấy được một gã thiếu niên non nớt, trong thời điểm hắn phải gọi mình là An Nhã tỷ tỷ
Nghĩ tới đó khóe miệng An Nhã hiện lên một ít vẻ tươi cười, khiến cho lão thái thái trong lòng bất an không yên chợt trong lòng thoải mái : An Nhã đại phu đã mỉm cười, chắc chắn bệnh của mình không có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.