Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 440: Dẫn sói vào nhà




Đội xe ngựa xa hoa trong chớp mắt liền biến mất ở cuối dãy phố sầm uất. Người nhắc nhở Lăng Tiêu thấy tiểu tử da ngăm đen diện mạo thật thà chất phác kia còn đang ngóng nhìn, hắn khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ tiểu tử này ở vùng đất bên ngoài tới, còn không biết thế lực của Mộ Dung gia và Nam Cung gia ở Nam châu, vạn nhất gặp phải bọn họ, vậy thật đúng là ngay cả chết rồi cũng không biết vì sao mình lại chết!!!
Mấy năm trước, từng có người chọc tới Đại công tử Mộ Dung gia, người nọ còn là người trong giới Kiếm Thần ở Nam Châu coi như là nhân vật số một, nhưng thế nào? Ngày hôm sau liền bị người phát hiện chết ở ngoài vùng hoang dã! Toàn thân mấy chục chỗ vết thương, đáng sợ nhất còn không phải điều này, mà là mấy chục chỗ vết thương, không có chỗ nào là vết thương do lợi khí!!!
Nói cách khác, người cường giả cảnh giới Kiếm Thần này, rất có thể là bị người dùng tay không đánh cho tới chết! Tuy nói Kiếm Thần ở bên trong Thánh Vực không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng có thể ức hiếp được. Cái chết kiểu này không khỏi hơi quá mức thê thảm.
Bằng chứng về thế mạnh của Mộ Dung gia, cũng không phải chỉ bao nhiêu đó, bất cứ người địa phương nào đều có thể nói ra mấy sự tích về thế mạnh của Mộ Dung gia và Nam Cung gia.
Người nọ ngẫm nghĩ một chút, rốt cục vẫn không kìm nổi nhắc nhở Lăng Tiêu:
- Huynh đệ! Ngươi hẳn là người ở bên ngoài tới phải không?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, hỏi:
- Như thế nào???

- Không có gì! Chỉ là nhìn dáng vẻ của ngươi, không nhịn được nhắc nhở ngươi, Nam Cung gia và Mộ Dung gia, ở khắp cả Nam châu Thánh Vực đều là gia tộc tiếng tăm vang dội. Không quản ngươi ôm mối tâm tư gì, cho dù đi đầu nhập vào nhà người ta... cũng phải xem ngươi có thực lực hay không! Hãy nghe ta nói, hay là thôi đi! Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là cũng có chút thực lực, hiện tại ở chỗ lão ca có công chuyện này, không biết ngươi có muốn làm không?
Người này tuy rằng miệng hay nói, nhưng nhìn tướng mạo cũng có thể thấy được đó là một người rất chân thật.
Lăng Tiêu hiện giờ mục đích đúng là giấu tài dốc lòng tu luyện, nếu có thể tìm được một công chuyện làm, đương nhiên cũng là chuyện tốt, tuy nhiên người này dường như có hơi quá mức nhiệt tình, hơi có vẻ vô sự xum xoe săn đón, nhưng Lăng Tiêu vẫn tỉnh bơ không nói gì chỉ gật gật đầu. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Người này nói:
- Ở gần đây có một mạch khoáng tinh thạch. Hà! Quặng mỏ tinh thạch ngươi biết chứ? Ở nơi đó, có hai, ba mươi người quản lý trông coi việc làm. Tuy rằng thuộc về tầng thấp nhất, nhưng tốt xấu cũng là tiểu đầu mục! Không cần ngươi làm việc! Chỉ cần đứng xem những người đó làm việc, đề phòng bọn họ đánh cắp tinh thạch là được. Hà! Nói thật ra những người đó cũng không có lá gan lớn như vậy. Cho nên nói, công việc này thật vô cùng nhẹ nhàng! Hơn nữa, ba tháng lại được trả thù lao một khối hạ phẩm tinh thạch, còn bao ăn bao ở, quả thật quá tốt!
Lăng Tiêu tuy rằng không rõ lắm ba tháng thù lao một khối hạ phẩm tinh thạch có thật tốt hay không, nhưng trong lòng cũng là hơi động tâm: mạch khoáng tinh thạch? Nhưng trên mặt hắn không có lộ ra chút thần sắc cảm kích gì, ngược lại có phần cảnh giác hỏi:
- Chuyện tốt như vậy vì sao tìm ta? Chúng ta dường như.... không quen biết nhau thì phải?

Dáng vẻ bề ngoài của Lăng Tiêu lúc này là một chàng trai 30 tuổi, làn da ngăm đen, phối hợp với vẻ mặt này của hắn, ngược lại làm cho người ta có loại cảm giác tin tưởng. Thoạt nhìn thô lỗ cộc lốc, nhưng trên thực tế có vẻ hơi gian trá.
Người trung niên này thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi thấy bộ dáng Lăng Tiêu có vẻ động tâm, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi. Trên thực tế, Lăng Tiêu cũng không phải là người thứ nhất hắn tìm tới, những người trước đây, hoặc cho rằng hắn là người đầu óc có bệnh, hoặc là bị hắn nói tới ông chủ ở đó dọa cho hoảng sợ bỏ đi, kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng cũng phải giữ được cái mạng nhỏ của mình mới tốt!

- Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một quán rượu, vừa uống vừa tán gẫu, thế nào?

Người trung niên cười ha hả, lộ ra hai cái răng cửa vàng khè, vẻ mặt thành khẩn, kéo tay Lăng Tiêu đi vào quán rượu trước mặt. Sau đó lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu nhị! Mang đến bốn lạnh bốn nóng! Lại tiếp một hũ rượu ngon. Mau mau một chút!

- Được rồi!

Một tên tiểu nhị tuổi còn trẻ dường như quen biết người trung niên này, trả lời lớn một tiếng, sau đó rất nhanh đi xuống chuẩn bị.
Người trung niên cười nói:
- Nơi này là quê quán của ta, ta gọi là Mao Thất, nhìn ngươi tuổi dường như cũng không lớn, cũng là lớn lên ở Thánh Vực chứ? Nếu không tị hiềm, ngươi có thể gọi ta một tiếng thất ca, ta là người rất trọng nghĩa khí....

- Nói sự thật đi.
Lăng Tiêu cắt ngang lời Mao Thất đang tự nói tốt về mình, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn:
- Vì sao lại tìm tới ta?

- Ha ha! Nếu ta nói ta vừa thấy lão đệ ngươi đúng là thiên phú dị bẩm... Ngươi khẳng định sẽ không tin. Là như thế này, vốn tên tiểu đầu mục kia, là cậu em vợ của ta, ta thật không dễ dàng sắp xếp cho hắn đến nơi đó làm việc. Một năm có thể được đến 4 khối hạ phẩm tinh thạch đấy! Đó là một khoản tiền khá nhiều? Tiểu huynh đệ, nhìn cách ngươi ăn mặc, trước đây chắc hẳn ngươi không có dùng qua tinh thạch, nói thật với ngươi, một khối tinh thạch, mỗi ngày ăn thức ăn ngon nhất ở quán này! Cũng đủ để ngươi ăn suốt một năm! Bốn khối... cũng đủ để cưới vài nữ nhân xinh đẹp. Thế mà tên khốn kiếp kia lại không làm việc đàng hoàng, làm có mấy ngày không ngờ lại bỏ đi, mặc kệ lão tử cứ bỏ ngang, lão tử làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm tiếp người mới? Loại chuyện này, người bình thường còn không thể yên tâm, nhưng lão đệ ngươi dung mạo lương thiện, thoạt nhìn lại rất trung hậu. Ôi! Lão ca ta cũng là lúc tuyệt vọng vớ phải thầy thuốc đây!
Người trung niên Mao Thất nói vô cùng cảm khái, tình ý thấm thiết, giống y như thật! Trên thực tế, chuyện thực là vị trí của tên tiểu đầu mục kia nhìn như thấp, nhưng phi thường mẫn cảm, bởi vì bọn họ tiếp xúc trực tiếp thợ mỏ cùng có thể được tinh thạch, nếu như kết bè với nhau trộm tinh thạch, xác xuất thành công cực cao!
Mà chủ nhân nắm quặng mỏ tinh thạch vô cùng đa nghi, thường xuyên sẽ kiểm tra đột xuất cấp dưới. Bởi vì sự tham ô và đa nghi của chủ quặng mỏ, trong vòng mười năm gần đây, đã chết mười một tên tiểu đầu mục! Thế cho nên thời gian sau này, nhiều tiểu quản sự và thợ mỏ trốn đi, mạch khoáng tinh thạch này rất lớn, vì thế vẫn luôn thiếu nhiều nhân thủ.
Mao Thất này, có một chút thân thích cùng chủ gia tộc quặng mỏ tinh thạch, mẫu thân hắn từng là một nữ nhân dòng nhánh của chủ gia tộc quặng mỏ, bởi vì tầng quan hệ này, cũng được cho chưởng quản một vài việc ngay tại quặng mỏ. Nhưng bởi vì phía dưới luôn xuất hiện sự việc tham ô, nên vị trí mà hắn nói càng ngày càng nguy hiểm, thậm chí tăng cao thù lao tới sáu khối tinh thạch một năm, cũng không có người nào dám làm. Bởi vì thế lực của gia tộc chủ quặng mỏ rất lớn, thực nếu xảy ra chuyện gì, bị giết chết cũng không biết làm sao giải oan cho mình.
Đang lúc này, bỗng nhiên hắn gặp Lăng Tiêu một tiểu tử ngốc như vậy, gã Mao Thất này tuy rằng gian xảo, nhưng thực lực cũng có chút đỉnh, trước mắt đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh bậc bốn! Mà hắn lại nhìn không thấu tiểu tử ngốc này! Nhìn bộ dáng tên tiểu tử khỏe mạnh, hiển nhiên không thể một chút thực lực đều không có. Một khi đã như vậy, người này không phải chính là người mình muốn tìm sao? Cho dù tiểu tử ngốc này không có thực lực, vậy cũng không hề gì!
Bởi vì dù sao từ khi xảy ra chuyện mất trộm tinh thạch, ở chỗ mạch khoáng kia hiện giờ được canh giữ đề phòng nghiêm ngặt. Vì thế, cho dù tiểu tử ngốc kia chỉ là người bình thường, chỉ cần hắn có thể trông coi đám thợ mỏ làm việc là được!
Hơn nữa, Mao Thất còn cắt xén lại hai khối tinh thạch, trong lòng suy nghĩ: nếu hắn không đồng ý, mình sẽ cho thêm một khối nữa! Hắn nhất định sẽ động tâm! Hừ! Bên trong Thánh Vực còn có người nào lại không biết giá trị của tinh thạch chứ?
Trên mặt Lăng Tiêu trông có vẻ động tâm, đột nhiên hỏi:
- Theo ta được biết, ở gần đây cũng không có mạch khoáng tinh thạch nào...

- Hà! Ai nói là ở gần đây?
Mao Thất bĩu môi:
- Nơi này là địa bàn của Nam Cung gia! Ta nói địa phương kia là cách đây hơn hai vạn dặm, đúng là cũng hơi khá xa đấy!

- Mạch khoáng tinh thạch đó... thuộc về nhà ai?
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

- Âu Dương gia.

Mao Thất bỗng nhiên hạ thấp giọng nói:
- Tuy rằng thế lực không lớn bằng Nam Cung gia và Mộ Dung gia, nhưng ở Nam châu chúng ta, vậy cũng không phải gia tộc nào cũng có thể trêu chọc được! Ta lần này là về nhà thăm người thân, mấy ngày nữa phải trở về rồi. Thế nào, tiểu huynh đệ? Lão ca tuyệt đối không lừa gạt ngươi! Ngươi cứ đi tới đó thì biết có bao nhiêu là chỗ tốt!

Lăng Tiêu vừa nghe xong, trong lòng chợt rùng mình, thầm nghĩ: Chuyện này cũng quá trùng hợp đây!? Kỳ thật Lăng Tiêu tất nhiên không biết là quặng mỏ tinh thạch của Âu Dương gia thiếu người, cũng có phần nào liên quan tới hắn, bởi vì ở trước mặt mọi người Lăng Tiêu chém chết một người của Âu Dương gia, sau đó thành công bỏ trốn mất dạng, chuyện này ảnh hưởng tới Âu Dương gia rất lớn.
Một gia tộc nổi tiếng bị người hung hăng cho một cái tát lên mặt, cái loại tư vị này, quả thực rất khó tiếp nhận. Hơn nữa cái gọi là thừa nước đục thả câu, Âu Dương gia bên này mới vừa bị mất mặt, không ít các gia tộc bên kia liền ngầm sử dụng các loại mưu kế. Âu Dương gia chiếm giữ mạch khoáng tinh thạch kia, đã sớm khiến vô số gia tộc thèm thuồng đỏ con mắt.
Bình thường bởi vì đủ loại nguyên nhân, rất nhiều thế lực nhỏ không dám vuốt râu cọp, nhưng ở thời điểm Âu Dương gia căm tức bốc hỏa, bọn họ tiếp tục châm thêm dầu, chuyện đó đúng là không còn gì tốt hơn.
Cho nên, nguyên vốn đám thợ mỏ không được Âu Dương gia đãi ngộ tốt lắm, bỗng nhiên trong lúc đó lại bỏ đi rất nhiều. Âu Dương gia tuy rằng rất tức giận, nhưng đối với loại chuyện này thật cũng không có cách nào khác. Thợ mỏ tuy rằng thân phận thấp kém nhất, nhưng cũng không được đối xử quá mức, nếu không về sau ai còn làm việc cho ngươi?
Mao Thất lần này cũng không phải về nhà thăm người thân đơn giản như vậy. Hắn trở về, còn đảm trách nhiệm vụ âm thầm thăm dò Nam Cung gia và Mộ Dung gia có ý dây máu ăn phần vào quặng mỏ tinh thạch của Âu Dương gia hay không. Tuy nhiên sau khi hắn về đây, phát hiện hai nhà không có động tĩnh gì, đại thiếu gia Mộ Dung Vân của Mộ Dung gia kia vẫn như cũ luôn theo sát bên cạnh Đại tiểu thư Nam Cung Phượng Phượng của Nam Cung gia, làm nhân vật gánh vác nhiệm vụ sứ giả hộ hoa.
Mao Thất không cảm thấy có điều gì khác thường, vì thế hắn chuẩn bị trở về phục mệnh. Tại Âu Dương gia, hắn coi như là thân phận của một quản sự, bởi vì có quan hệ huyết thống, địa vị của hắn cao cấp hơn một ít so với những tên dòng họ ngoại.
Không nghĩ tới phát hiện chàng thanh niên Lăng Tiêu này, dường như rất hợp ý, nguyên nhân không gì khác chính là người trẻ tuổi đen đúa này làm cho người ta có loại cảm giác hắn là kẻ thật thà chất phác, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ không lõi đời lắm!
Người như thế dễ lừa gạt nhất!
Mao Thất thầm nghĩ trong lòng, sau đó trên mặt mang theo ý cười chân thành, lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn lên, Mao Thất nhìn bộ dáng Lăng Tiêu ăn như sói nhai hổ nuốt, ý cười trên mặt hắn càng đậm nét hơn.
Hắn vừa cười, vừa nói:
- Ăn từ từ! Không đủ lão ca kêu thêm cho ngươi!

Lăng Tiêu vừa và lấy và để nhai ngồm ngoàm vừa dùng sức gật đầu. Bộ dáng của hắn cứ giống như một tên tiểu tử ngốc chưa bao giờ nếm qua thức ăn ngon vậy.
Sau khi ăn xong, gã thanh niên chất phác tên là Tiểu Hắc, quả nhiên đồng ý theo lời mời của mình, một chút cũng không có cò kè mặc cả!
Thật đúng là một thanh niên tốt!
Trong lòng của Mao Thất khỏi phải nói vui mừng khôn siết, hàng năm có thể kiếm thêm hai khối hạ phẩm tinh thạch... Phải dùng như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.