Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 539: Thất thải huyễn quang trạc





- Chúng ta không nhìn lầm chứ?
Đám người phía sau đại hồ tử nhìn người thanh niên hạ xuống từ trên không trung với ánh mắt có chút dại ra.
Nghĩ như phá da đầu, bọn họ cũng không hiểu rõ vì sao hai cô gái khó coi như thế lại chiếm được một người trượng phu anh tuấn còn trẻ có thực lực mạnh mẽ như thế.
Từng giọt nước mắt từ trong mắt Thượng Quan Vũ Đồng và Hoàng Phủ Nguyệt rơi xuống từ trên khuôn mặt. Hoàng Phủ Nguyệt vẫn cho rằng mình sẽ không khóc là vì một thứ linh hồn của mình thuộc về thời đại mới. Đối với ký ức của thời đại kia tuy rằng càng mơ hồ hơn nhưng có rất nhiều điều sớm đã theo thời gian khắc thật sâu vào trong linh hồn, mãi mãi cũng không thể thay đổi.
Hoàng Phủ Nguyệt vẫn cho rằng trên đời này không có ai không rời khỏi người, cuộc sống chia ly đều có một loại! Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ qua, có một ngày nào đó mình cũng thích cùng một người đàn ông như đám con gái kia, cũng yêu hắn thật sâu, thậm chí còn trở thành bạn chi giao với các cô gái khác của hắn, trở thành tỷ muội tốt không giấu nhau điều gì.
Trước đây ở trong mắt Hoàng Phủ Nguyệt thì chuyện này quả thực không thể tin nổi!
Tuy nhiên linh hồn tái sinh tới thế giới kia, sau đó mình đi trên con đường tu tiên trong truyền thuyết , chuyện ly kì như vậy nàng cũng có thể gặp được, còn có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ?
Cho nên Hoàng Phủ Nguyệt cứ mặc cho nước mắt mình chảy xuống, thoải mái phóng thích bi thương và vui mừng của nội tâm.
Lăng Tiêu đi đến trước mặt hai nàng. Ở trong mắt của Lăng Tiêu hai nàng dịch dung cũng xinh đẹp và mê người giống như trước đây. Lăng Tiêu vươn tay, trước tiên là lau nước mắt trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt, nhìn vào đôi mắt tinh thuần của nàng, ánh mắt hai người giao nhau, nhẹ cười. Sự tương tư hơn mười năm, yêu sai đắm hơn mười năm, đều trong một cái liếc mắt này! Không cần biểu lộ ngôn ngữ gì.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Thượng Quan Vũ Đồng nói :
- Vũ Đồng, mấy năm nay nàng vất vả rồi.

Thượng Quan Vũ Đồng dùng sức nhếch mép, trong con mắt linh động kia tỏa ra thần thái mà đám người đại hồ tử chưa bao giờ gặp qua. Thế cho nên mới khiến toàn bộ những người này cũng nhìn đến ngây người. Bọn họ nghi hoặc khó hiểu ở trong lòng chính là, cô gái này cũng không có liên quan đến hai chữ "xinh đẹp" chút nào. Vì sao lúc này trong đôi mắt kia làm sao mà động lòng người thế?
Lăng Tiêu vươn hai tay ra, kéo các nàng vào trong lòng, sau đó nói :
- Được rồi, chúng ta về nhà.

Chữ "nhà" cực kỳ ấm áp này khiến thân thể hai nàng không kiềm nổi mà hơi hơi cứng đờ, Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu, cười nói :
- Được, chúng ta về nhà! Chỗ của chàng chính là nhà!

Thượng Quan Vũ Đồng cũng cười rộ lên, cười với vẻ vô cùng ấm áp, sau đó nói với Lăng Tiêu :
- Mang bọn họ đi theo, lưu lại bọn họ ở nơi này, nhất định sẽ bị những người đó trả thù! Chúng ta đã từng nghe nói chàng ở Nam châu vốn tính lúc đó sẽ cho chàng một sự ngạc nhiên nhưng thật không ngờ chàng lại có thể tìm được chúng ta, thật sự quá cao hứng!

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, quay đầu lại, nhìn đại hồ tử và đám người Hà Lỗi kia, sau đó ôm quyền nói :
- Đa tạ chư vị đã chiếu cố các nàng trong một thời gian dài, Lăng Tiêu vô cùng cảm kích. Nếu mọi người đồng ý đi theo ta tới Nam châu, Lăng Tiêu rất hoan nghênh. Nếu có người không muốn xa xứ thì ở đây Lăng Tiêu còn có chút tinh thạch, có thể tặng cho mọi người, tìm một chỗ trốn đi, tu luyện mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.

Sau khi đám người đại hồ tử vừa mới kích động, cũng hơi lộ ra cảm giác có một chút lo lắng cho tương lai. Có lẽ thực lực của Khuê Sơn phái ở Trung châu cũng không phải là cao nhất nhưng là một trong những môn phái có danh tiếng cao nhất!
Môn nhân của Khuê Sơn phái hầu như có khắp các ngóc nghách ở Trung châu, thực sự chọc bọn họ, bị Khuê Sơn phái phát lệnh truy nã như vậy biện pháp tốt nhất chính là rời xa Trung châu.
Lúc đầu tự giới thiệu Lăng Tiêu cũng không khiến bọn họ chú ý, tuy nhiên người thanh niên Hà Lỗi khá thông minh kia hơi chút do dự, lên tiếng nói :
- Lăng Tiêu, ngươi, ngươi là Lăng Tiêu sao?

Hắn vừa hỏi, trong nháy mắt đám người đại hồ tử tinh ngộ lại, trong mắt cũng lộ ra hào quang không thể tin nổi, trong mắt đại hồ tử cũng bắn ra hào quang cực nóng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hà Lỗi một cái, làm cho Hà Lỗi ủy khuất trong lòng, thầm nói : Ngươi trừng ta cái gì?
Giọng nói của đại hồ tử có chút run rẩy, nói :
- Xin hỏi … Ngài chính là Lăng tông chủ của Thục Sơn phái ở Nam châu?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, sau đó cười nói :
- Không thể tưởng được tên của ta cũng lan truyền đến Trung châu này.

- Trời ơi!

Dưới sự hưng phấn v à kích động của đại hồ tử, thậm chí có cảm giác không biết nói gì cho phải, chỉ có điều trong lòng điên cuồng cười nói :
- Cho lão tử nhặt được bảo vật, ha ha ha ha!

- Lăng tông chủ, chúng ta đều đồng ý đi cùng ngài!
Đại hồ tử phục hồi lại tinh thần, liên tục nói.
Lúc này trong những người ở phía sau đại hồ tử lúc nãy cũng không xông lên, trong lòng hối hận không thôi. Đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ hổ thẹn ở phía sau, sợ rằng Lăng Tiêu đá bọn họ ra.
Trên thực tế, trong lòng Lăng Tiêu làm sao muốn nhiều như vậy? Hắn thu lưu đám người đại hồ tử, nhất là bởi vì bọn họ chiếu cố Thượng Quan Vữ Đồng và Hoàng Phủ Nguyệt cũng không tệ. Thứ hai trong đoàn của hắn tuyệt đại đa số đều có được một lòng nhiệt huyết, chịu hy sinh vì đồng bạn!
Thực lực không mạnh thì có thể tu luyện. Nhưng nếu như thiếu loại tinh thần kính dâng và hy sinh thì có lẽ làm người tàn phế tự do còn tốt hơn. Nếu như vì tư lợi mà ở thời khắc mấu chốt đồng bạn làm sao dám yên tâm giao cho người như thế?
Thực Sơn phái đang đứng ở thế đang phát triển, bao gồm hơn một ngàn người lúc trước, trên thực tế cũng chính là môn nhân của Thục Sơn phái, cũng không phải đệ tử của Thục Sơn phái!
Mười đại đệ tử của Lăng Tiêu, tương lai sau khi phi thăng Thánh Vực, mới chân chính là người tu chân mang huyết thống thuần khiết!
Kế thừa y bát của Lăng Tiêu, cũng sẽ đươc hoàn thanh bởi bọn họ!
Bố trí đám người đại hồ tử, đối với Lăng Tiêu mà nói, quả thật rất dễ dàng, Lăng Tiêu cười nói :
- Tốt lắm, một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát rời khỏi nơi này đi!

Lúc này đoàn người hướng về phía Nam châu, bay thẳng đi, tuy nhiên người luyện võ có cảnh giới Kiếm Thánh và Kiếm Thần, theo lẽ mà nói tuy rằng có thể liên tục phi hành không ngừng nhưng sau khi phi hành mấy ngàn dặm, tiêu hao cũng vô cùng lớn, cho nên trời chập tối, đoàn người rơi xuống từ trên không trung.
Hoàng hôn bao phủ từng chút trên khắp mặt đất.
Đám người đại hồ tử đốt lên một đống lửa trại, lúc trước biết thân phận của Lăng Tiêu, mặc dù hắn có thực lực vô cùng mạnh mẽ nhưng trong lòng bọn họ vẫn chưa sinh ra nhiều kính sợ với Lăng Tiêu. Tuy rằng cường giả không dễ xuất hiện nhưng không ai biết, mười lăm vạn năm không phi thăng Thánh Vực, không thiếu những cường giả chí cường.
Thánh Vực mênh mông không gì sánh được, ngẫu nhiên hiện thân một hai người cũng không phải chuyện ngạc nhiên cỡ nào.
Mà khi biết người thanh niên phóng khoáng và ánh tuấn tiêu sái trước mắt, không ngờ là gã Lăng Tiêu mấy năm nay danh tiếng truyền khắp toàn bộ Thánh Vực. Đám người đại hồ tử kích động trong lòng, khiến bọn họ căn bản không thể duy trì bình tâm!
Người hơi một chút chú ý đến tin tức, lại không thể không nghe qua tên "Lăng Tiêu" này. Cho dù thực sự là loại mơ mơ màng màng, chưa từng nghe nói qua thì cũng không thể không nghe nói qua môn phái Thục Sơn sản xuất ra cực phẩm thần đan!
Bởi vì đan dược của Thục Sơn quá lợi hại! Những thứ luyện đan sư luyện chế trong Thánh Vực, ở trước mặt đan dược mà Thục Sơn phát xuất ra, quả thật giống như biến thành vật vứt đi, căn bản là không đáng nhắc tới. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Hà Lỗi cũng phục hồi lại tinh thần. Có loại cảm giác đặt biệt bội phục chính mình. Nếu như hiện tại muốn hắn đến nói chuyện với Lăng Tiêu, cho dù cho hắn vài lá gan hắn cũng không dám.
Hà Lỗi thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, nhìn đại hồ tử nói:
- Lão đại, anh nói chúng có phải đang nằm mơ hay không chứ?

Đại hồ tử ngẩng đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, nhìn Hà Lỗi cười ha ha nói :
- Ngươi dùng sức nhéo mình một cái thì biết mình có nằm mơi hay không!

… …
Hoàng Phủ Nguyệt rút vào trên người Lăng Tiêu, ngắm nghía chiếc vòng trên tay, trên đó không ngừng truyền đến các loại khí tức khiến Hoàng Phủ Nguyệt cảm giác được vô cùng thoải mái, tâm tình cũng trở nên cực kỳ sung sướng.
Dịu dàng hỏi :
- Lăng Tiêu, chàng nói trước đây vòng tay này do ai đeo, rốt cuộc có tác dụng gì?

Lăng Tiêu nhận vòng tay này từ trên tay Hoàng Phủ Nguyệt, một luồng cảm giác ôn nhuận truyền đến từ bàn tay. Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ, không ngờ nó không bài xích ta? Thử đem luồng chân nguyên, chú ý tới thất thải quang mang trên vòng tay, chỉ thấy trong nháy mắt chiếc vòng tay này bùng lên một luồng hào quang bảy màu mãnh liệt chói mắt.
Ngay sau đó, thoát ra khỏi tay Lăng Tiêu, phát ra một hồi tiềng kêu cực kỳ vang dội. Ở trên bầu trời đêm rung động qua lại, khiến cho tất cả mọi người cả kinh tại chỗ.
Hoàng Phủ Nguyệt cũng nhìn thấy vòng tay kia bùng lên hào quang bảy màu mãnh liệt, bỗng nhiên trong lòng vừa động, chỉ về phía một cây đại thụ che trời, nói :
- Đi!

Theo tiếng kêu của Hoàng Phủ Nguyệt, liền nhìn thấy một vùng hào quang bảy màu chói mắt cực kì. Trong nháy mắt bắn ra một luồng ánh sáng bảy màu, trực tiếp vọt tới cây đại thụ cao hơn trăm mét!
Ầm!
Hào quang kia làm nổ tung gốc của đại thụ, nơi đó lập tức nổi lên một vùng bụi mù mạnh mẽ!
Lộp bộp xèo xèo!
Một hồi tiếng vang chói tay thật lớn vang lên, chỉ thấy cây đại thụ kia bị cắt ngắn xuống, lập tức những lá khô trên cây này, còn có một số động vật côn trùng không kịp chạy, theo chiều nghiêng của cây đại thụ, rơi xuống phía dưới!
Dưới bóng đêm nặng trĩu sương chiều, chỉ thấy đại thụ kia từ từ nghiêng, sau đó ngã xuống một chút.
Thình thình! Thình thình!
Trước tiên những cành cây to lớn đều bị bẻ gẫy, phát ra tiếng vang trong trẻo thật lớn, sau đó một đám bụi bị đại thụ đập vào, rồi phóng lên cao!
Hoàng Phủ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn có chút không thể tin được. Loại uy lực kinh người này là do vòng tay của nàng gây ra!
Rót nội lực vào, một luồng kiếm khí chặc đứt đại thụ, đám người đại hồ tử cũng có thể làm được, nhưng một chiếc vòng tay, một luồng hào quang đã dẽ dàng dàng nổ ngã đại thụ, hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của họ với vũ lực.

- Thứ này … Là thần khí nha?
Một người lắp bắp hỏi bên cạnh đại hồ tử. Tuy nhiên cảnh tượng kế tiếp càng làm cho bọn họ hoàn toàn bị hóa đá tại chỗ.
Đại hồ tử nhìn với đôi mắt dại ra, trong miệng thì thào nói :
- Thần khí!

Chỉ thấy sau khi bụi tan đi, cây đại thụ kia không ngờ bắt đầu tự cháy! Một nguồn lửa bảy màu giống như dâng lên từ trong cây đại thụ, chỉ trong nháy mắt đã đốt cây đại thụ kia thành tro bụi!. Tru𝘆ệ𝘯 ha𝘆 luô𝘯 có tại ﹢ TRÙ𝑴 TR𝗨𝑌Ệ𝐍.𝘷𝘯 ﹢
Mà một vùng cây cỏ xung quanh cây đại thụ kia, cũng không có chút ảnh hưởng!
Lăng Tiêu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, hưng phấn cười nói :
- Là một món bảo vật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.