Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 551: Mặt dày vô đối




- Kích động bỏ trốn?
Trong lòng Lăng Tiêu không khỏi sinh ra cảm giác hoang đường vô cùng. Người ta thường bảo con người tu luyện mãi rồi sẽ đạt đến cực hạn, tỷ như trong truyền thuyết cường giả cao nhất tiên giới là Đại La Kim Tiên! Nghe nói cao hơn nữa là thần nắm giữ công đức lực, thần lực! Cảnh giới đó phải thông qua tu luyện không biết bao nhiêu gian khổ mới có thể đạt tới!
Tu luyện có cực hạn hay không, Lăng Tiêu không dám xác định. Nhưng sự vô sỉ của con người là không giới hạn, điều này Lăng Tiêu lại dám khẳng định, lời này chính xác phi thường!
Chuyện này bất kể thế nào, đều chẳng liên quan gì đến hắn. Chuyện Lam gia gia tộc đuổi hai vợ chồng Lam Hải đi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Toàn bộ Lam gia đều sớm đã biết chuyện này, cả nhà Lam Hải cũng bởi vậy mà bị cười nhạo mãi không thôi.
Chuyện như thế nhưng bây giờ không ngờ biến thành do mình kích động mới khiến Lam Hải trốn khỏi Lam gia.
Trí tưởng tượng của con người quả là vô cùng vô tận. Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy có mấy phần bội phục trí tưởng tượng của nam nhân cao gầy này. Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng để mặc cho người khác hắt bát nước bẩn vào người hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Người trung niên anh tuấn tộc trưởng Lam gia khi nghe câu nói của nam nhân cao gầy, rõ ràng có chút do dự, nao nao. Hắn hiểu được, nếu đồng ý với những lời này của nam nhân cao gầy, toàn bộ trưởng lão hội của Lam gia toàn bộ trưởng lão hội nhất định sẽ ra tay, hung hăng cắn mình một vố đau!
Nhưng nếu không tán thành, cứ như vậy trơ mắt nhìn Lam Hải ra đi. Như vậy những lợi ích to lớn sinh ra do sự thức tỉnh của Lam Hải, người nhà Lam gia vĩnh viễn không được hưởng chút nào!
Giây phút nhìn thấy Lam Hải, hắn thậm chí nghĩ mình bị hoa mắt. Không ngờ Lam Hải nửa sống nửa chết nằm một chỗ hơn một trăm năm không ngờ tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mọi người, còn ra vẻ tươi cười với đám người ngượng ngùng chào hắn... Chuyện này có điều quá tà môn rồi!
Đồng thời, gần như tất cả mọi người sẽ nghĩ đến một vấn đề: Lam Hải tỉnh lại như thế nào?
Chắc chắn không thể tự nhiên tỉnh lại! Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người! Ngay sau đó, đám cáo già này lại nhìn ra một thứ lợi ích vô cùng to lớn có thể hấp dẫn người ta đến độ mất hồn mất vía! Lý do có thứ lợi ích này rất đơn giản. Hàng năm các đại gia tộc đều có rất nhiều người bởi vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà tẩu hỏa nhập ma. Nhiều người rõ ràng có tương lai cực kỳ tươi sáng cũng vì vậy mà không thể không âm thầm biến mất trong dòng sông thời gian của Thánh Vực.
Nếu có thể nắm giữ phương pháp giải quyết loại vấn đề này, ngày mà Lam gia vượt qua gia tộc mạnh nhất Nam Châu Tư Đồ gia tộc, trở thành Nam Châu đệ nhất gia tộc, thậm chí tương lai trở thành Thánh Vực đệ nhất gia tộc, có còn rất xa hay không?
Không thể không nói, trong mắt những người này đều chỉ có gia tộc, đặt lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy. Mọi chuyện khác đều phải nhường đường cho quy tắc này!
Còn nếu nói người trung niên cao gầy của Lam gia này nhận định sai lầm thì sao? Sai lầm rồi thì có thể như thế nào? Lam Hải đã tỉnh! Một Lam Hải đã tỉnh lại so với Lam Hải đang hôn mê đáng giá hơn ngàn lần vạn lần! Cho dù nuốt lời lưu lại hắn, đến lúc đó chỉ cần tìm lí do thật tốt, thể hiện sự bất đắc dĩ và hối hận, thì Lam Hải chung quy vẫn là người của Lam gia, hắn còn có thể cự tuyệt sao?
Về phần người thanh niên này... Hắn cũng không phải người của Lam gia, hắn chết sống, đâu có liên quan gì tới ta?
Cũng cần phải thừa nhận rằng quan điểm tất cả đều đặt lợi ích của gia tộc lên trên hết của nam nhân cao gầy với hắn mà nói có lẽ cũng không sai. Nhưng đối tượng mà hắn chọn để công kích là Lăng Tiêu thì phải nói là hắn xui xẻo rồi.
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn khắp người vị tộc trưởng Lam gia, sau đó thản nhiên cười nói:
- Ngươi là Lam gia tộc trưởng? Sao, ngươi cũng cho rằng như thế sao?
Thái độ có phần ngạo nghễ này của Lăng Tiêu khiến vị tộc trưởng Lam gia trong lòng không vui. Gần như ngay lập tức ra quyết định, trong giây lát hắn sa sầm mặt, sau đó quát:
- Ngươi là ai, dám xúi giục người của Lam gia ta rời khỏi gia tộc! Tiểu tử, nếu không thể bắt ngươi lại, Lam gia ta ngày sau làm sao có thể đứng vững ở Nam Châu!
Nói xong, hướng về phía sau gào to:
- Còn không mau bắt tiểu tử này lại?
- Dừng tay!
Lam Hải bỗng nhiên hét lớn một tiếng, sải bước đi tới phía trước, quắc mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, trầm giọng nói:
- Đây là ân nhân cứu sống ta, Lam Hải ta sao có thể bất nghĩa như thế!
Lam Hải nói xong, trong lòng không khỏi cười lạnh: "Thật là một đám người rất lợi hại nhỉ! Trước kia ta tại sao không hề biết sự lợi hại của chúng chứ? Chúng đoán chắc ta sẽ không cự tuyệt sao? Đáng tiếc là, các ngươi không biết tình trạng của ta trong suốt một trăm năm qua. Nếu không có lẽ cũng sẽ không làm ra những hành động ngu ngốc như thế này!
Lam Hải ta tuy rằng nhìn không thấy, lại không thể động đậy. Nhưng lỗ tai của ta không điếc!
Ta còn có thể nghe được lời các ngươi nói. Ta cũng có thể nghe thấy phu nhân ta lo lắng, càng có thể nghe thấy tâm sự của con gái ta!
Ta biết nhiều điều hơn so với các ngươi nghĩ lắm."
Lam gia tộc trưởng nhìn Lam Hải, trầm giọng nói:
- Lam Hải, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của Lam gia! Dòng máu đang chảy trong người ngươi chính là huyết thống của Lam gia! Bất kể ngươi đi đến đâu, bất kể người khác nói cái gì, nhất cử nhất động của ngươi đều đại biểu cho toàn bộ Lam gia! Ngươi nếu ra ngoài gây chuyện, người ta sẽ không nói Lam Hải ngươi không ra gì, mà sẽ nói Lam gia ta không ra gì! Cho nên... Những lời sắp nói, ngươi cần phải suy xét cẩn thận trước khi nói, đừng u mê để người khác che mắt!
Lời này của Lam gia tộc trưởng vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, nói năng có khí phách. Nhưng thu được chỉ là nụ cười lạnh của Lam Hải và Lam Thiên Mai. Lam phu nhân và Lam Thiên Tầm nghe mà mê man. Bọn họ không hiểu, vì sao đột nhiên gió lại xoay chiều như thế?
Trong mắt Lam phu nhân tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Bà dù luôn cố gắng, cũng không thể thuyết phục mình xem cảnh nam nhân cao gầy đuổi cả nhà bà vốn đã khắc sâu trong đầu như một giấc mơ hão huyền!
Khóe miệng Lam Hải nhếch lên, cười lạnh, nhìn Lam gia tộc trưởng, sau đó nói:
- Lam Khoa, ta cũng không muốn gọi ngươi như vậy. Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Ngươi là con thứ ba chi chính, ta là con cả chi thiếp thứ sáu. Từ nhỏ thứ gì ngươi cũng không bằng ta. Thứ duy nhất ngươi có thể hơn ta, chính là thân phận Thiếu chủ sớm đã được chọn của ngươi. Nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có sự trợ giúp của ta, ngươi có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng hay không? Trưởng lão hội đuổi ta ra khỏi Lam gia, ta cũng không trách ngươi. Trưởng lão hội không phải là ngươi có thể khống chế. Lối suy nghĩ của các trưởng lão cũng không phải ngươi có thể chi phối! Nhưng Lam Khoa, nếu ngươi còn niệm một chút tình nghĩa năm xưa, thì để cho ta yên ổn rời khỏi Lam gia đi! Ta không muốn trong tương lai khi mình đối diện gia tộc mà không có chút kỷ niệm nào còn lưu lại!
Lam Hải nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt có chút khó coi của gia chủ Lam Khoa. Thấy khuôn mặt anh tuấn đầy phong độ của người trung niên lúc này đã trở nên xanh mét. Không hiểu sao trong lòng Lam Hải có cảm giác sảng khoái. Hắn nói thêm:
- Còn nữa, đối với người thanh niên đứng bên cạnh ta này, ngươi cần phải có cái thái độ tôn trọng!
Nói xong chỉ người trung niên cao gầy kia nói:
- Không phải lọai phế vật rác rưởi như Lam Khôn có thể tùy ý hắt bát nước bẩn!
- Lam Hải, ngươi dám mắng ta!
Người trung niên cao gầy vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xanh mét nhìn Lam Hải, lạnh lùng nói:
- Thu lại lời ngươi nói, nếu không ta cũng không ngại cho ngươi biết tay!
Lam Hải bỗng nhiên giận dữ, chỉ vào mặt Lam Khôn mắng:
- Ngươi là đồ súc sinh! Năm ngươi một trăm bảy mươi lăm tuổi đi ra ngoài lịch lãm, trêu ghẹo con gái người ta, bị người nhà thiếu nữ kia vây đánh, chỉ chút nữa thôi là chết đến nơi rồi. Là ta cứu ngươi ra, cõng ngươi chạy trối chết hơn một ngàn dặm mới tránh khỏi nhà kia đuổi giết. Năm ngươi bốn trăm hai mươi ba tuổi to gan lớn mật dám cùng lão đại của Tư Đồ gia tranh giành tình nhân, bị người ta vây công, thiếu chút nữa là chết. Lại là ta tự mình tìm tới, giải vây cho ngươi. Ta phải hạ mình xin lỗi người của Tư Đồ gia, người ta mới miễn cưỡng bỏ qua cho ngươi. Năm ngươi bảy trăm chín mươi sáu tuổi, vừa mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, lại đi đoạt bảo của người ta, bị người đánh tơi bời khói lửa. Nếu không phải ngươi xưng tên gia tộc, được một bằng hữu của ta giúp đỡ, lần đó ngươi cũng chỉ có đường chết! Năm ngươi một ngàn ba trăm tuổi...
Lam Hải một hơi nói ra chừng hơn mười chuyện, gần như tuyệt đại đa số đều có liên quan đến nữ nhân, đủ thấy nhân phẩm của Lam Khôn này. Cuối cùng, Lam Hải nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta vốn tưởng rằng, dù ngươi không ra gì, cũng là người của Lam gia ta! Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị giết. Nhưng ngươi tự hỏi lại mình xem, ta tẩu hỏa nhập ma mấy năm nay, ngươi đã làm gì cho ta! Nói ta cái gì! Ngươi muốn làm gì? Lam Khôn à Lam Khôn, coi như ta có mắt như mù. Năm đó nếu sớm biết ngươi là loại người bại hoại như thế, ta một lần cũng không nên cứu ngươi!
Người trung niên cao gầy Lam Khôn bị Lam Hải phanh phui mọi chuyện trước mặt mọi người tức giận đến nổi trận lôi đình, lớn tiếng hét đầy giận dữ:
- Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!
Còn Lam Khoa nghe Lam Hải nói, thì nhíu mày lại, ánh mắt lóe lên nhìn Lam Hải, chỉ vào Lăng Tiêu hỏi:
- Hắn là ai? Là con cái của danh môn đại tộc nào mà Lam gia tộc trưởng như ta cần phải dùng thái độ cung kính nói chuyện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.