Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 567: Bế quan trăm năm





Sau trận chiến giữa người luyện võ thiên tài Diệp Thiên của Diệp gia và tông chủ Lăng Tiêu thì họ cùng một lúc mất tích! Tin tức này lập tức bùng nổ to lớn ở Nam châu. Rất nhiều người sau khi chứng kiến vào ngày đó trở về, muốn quyết chí thề nặng không tu luyện thành công quyết không bỏ qua, bộc phát ra hình thức tu luyện hơn mấy người bình thường; hoặc là từ nay về sau sa sút hoàn toàn hết ăn rồi lại nằm. Những người này không có lý do tu luyện quá qua loa, tu luyện có thể như thế nào?
Tu luyện cả đời cũng không đạt được loại cảnh giới này! Còn không bằng thừa dịp tốt mà hãy hưởng thụ. Những người này mặc kệ là già trẻ hay nam nữ đều như bị kích thích, gần như không phải vài thứ bình thường.
Hơn nữa, mơ hồ còn đồn đại, nói cùng ngày hai người chiến đấu còn có một cường giả thứ ba ở đây, nhưng ai cũng không rõ ràng lắm. Trận chiến này truyền ra gã Diệp Thiên kia có thực lực không thua kém gì cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp, nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất cũng là Lăng Tiêu có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với Diệp Thiên! Nói đến thiên tài, dường như Lăng Tiêu với độ tuổi không đến năm mươi từ Nhân giới càng tốt hơn!
Bởi vì có người biết chuyện lộ ra, Diệp Thiên thực sự là thiên tài, nhưng từ nhỏ được gia tộc Diệp gia dốc hết toàn lực để bồi dưỡng, nếu đem so sánh, người bị thiên mạch như Lăng Tiêu với kinh mạch không thông khi sinh ra, còn kém hơn Diệp Thiên nhiều lắm! Thục Sơn kiếm phái ở trong lòng mọi người, cũng không phải chỉ là một môn phái thần bí nhỏ nổi danh với đan dược. Mà vốn là môn phái thực sự sánh vai với thế lực lớn!
Thời gian mười năm nhoáng cái mà qua, đối với tuyệt đại đa số người luyện võ ở Thánh Vực mà nói, thời gian mười năm tuy chỉ trong nháy mắt trôi qua, trong năm tháng dài đằng đẳng ở Thánh Vực, thậm chí ngay cả một cành hoa nhỏ bé cũng không tính. Mà mười năm nay đối với đám người Thục Sơn kiếm phái mà nói, lại vô cùng gian nan.
Lúc trước Lăng Tiêu làm một lượng lớn tinh thạch sinh mệnh, tinh thạch sinh mệnh đại diện cho Lăng Tiêu vẫn hoàn toàn không tổn hao gì, nhưng từ sau lần chiến đấu, suốt mười năm Lăng Tiêu vẫn chưa hiện thân ở Thánh Vực! Mấy năm trước Hoàng Phủ Nguyệt, Tống Minh Nguyệt, Isa, Phong Linh và Thượng Quan Vũ Đồng cũng tỷ thí phân được cao thấp.
Thượng Quan Vũ Đồng với cảnh giới Tu Luyện giả sơ cấp hoàn toàn xứng đáng giành được thắng lợi lớn, Hoàng Phủ Nguyệt kế tiếp, Minh Nguyệt thứ ba, Phong Linh thứ tư, Isa được Lam Hi chỉ điểm rất nhiều vượt qua cấp bậc tuy nhiên cũng rất cao. Nhưng hai người Minh Nguyệt và Phong Linh cùng có đan dược và cũng có một niềm oán giận.
Lăng Tiêu bị thương mất tích, kích thích đám phụ nữ này thật lớn, thậm chí toàn bộ Thục Sơn phái không ai mà không bội phục những hồng nhan bên người tông chủ, kể ca hai thị nữ Xuân Lan và Thu Nguyệt. Sauk hi biết được sự mất tích của Lăng Tiêu, các nàng không khóc rống, không tìm kiếm điên cuồng, chỉ là từ ngày đó, các nàng rất ít cười, trên cơ bản cũng không thấy được bóng dáng, suốt ngày đều đã trải qua chuyện bế quan. Hoàng Phủ Nguyệt gây đùa tựa như trận đấu.
Tuy rằng kết quả sớm có nhưng không ai so đo chuyện này. Mọi người đều có một ý niệm trong đầu, đó chính là : Hy vọng Lăng Tiêu có thể sớm ngày trở về. Một lần này cũng đã trăm năm! … …. Luồng kiếm khí kia tạo ra một chút pháp tắc thiên địa tiến vào trong cơ thể Lăng Tiêu. Tuy rằng bị Lăng Tiêu phong bế, không cho phá hư chung quanh, nhưng nếu muốn đuổi đi, cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Lần này, Lăng Tiêu dùng thời gian mười năm! Trong quá trình xua đuổi kiếm khí này, thân hình Lăng Tiêu cũng chiếm được chỗ tốt kinh nhân! Đuổi đi loại kiếm khí ẩn chứa thiên địa pháp tắc, thân hình liền tương đương với một hồi chiến đấu dài lâu!
Khiến kinh nghiệm thực chiến của Lăng Tiêu còn chưa đủ thì trong thời gian mười năm, giống như mỗi ngày đều vượt qua trong chiến đấu! Khiến kinh nghiệm thực chiến của Lăng Tiêu vô cùng phong phú! Đồng thời, tu vi của Lăng Tiêu trong mười năm này, từ Hợp Thể sơ kỳ nâng lên tới trạng thái đỉnh của Hợp Thể sơ kỳ, mắt thấy sẽ đột phá tới cảnh giới Hợp Thể trung kỳ. Khi Lăng Tiêu tỉnh lại, không ngờ thấy thiếu nữ tiểu Yêu hóa thành thật thể, mà tiểu Yêu cũng nhìn thấy Lăng Tiêu và cũng kinh ngạc, một tiếng "Vù" liền tiến vào trong Yêu Huyết kiếm, tùy ý Lăng Tiêu gọi như thế nào cũng không ra. Nhưng trong lòng Lăng Tiêu lại cực kì kinh ngạc, lý do rất đơn giản, Huyền Thiên vẫn luôn thích tự biên tự diễn nhưng lại có thực lực tương đối dũng mãnh, chẳng qua chỉ mới ngưng kết thành một hình ảnh hư ảo. Tuy rằng gần như là thật thể nhưng cuối cùng không phải thật thể! Nhưng rõ ràng đây chính là một thanh bảo kiếm mình có được từ Nhân giới, thiên thạch nhiễm yêu huyết lớn mà tạo thành Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, làm sao mà có thể …
Còn cao hơn Huyền Thiên cùng bậc? Lại thấy mình mơ màng lấy ra một đám tinh thạch đã biến mất. Lăng Tiêu dường như minh bạch cách gì, lại lấy ra hơn một trăm khối tinh thạch cực phẩm đến trước mặt tiểu Yêu. Vốn định đi môn phái bế quan, tuy nhiên Lăng Tiêu đột nhiên tâm linh chợt lóe, lại lâm vào bế quan chiều sâu, nghĩ rằng dù sao truyền tống trận cũng đã làm xong, lại có cường giả siêu cấp biến thái trấn thủ Thục Sơn.
Lăng Tiêu tin rằng, mình không quay về, Lam Hi sẽ không rời khỏi, chỉ sợ đến bây giờ bà cảm thấy áy náy với chuyện không đến kịp lúc cứu mình! Truyền tống trận đã làm xong, các nàng Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử cũng hiểu được làm như thế nào, Đúng lúc lợi dụng khoảng thời gian này, cũng nên rèn luyện đám người Thục Sơn phái.
Lăng Tiêu trước sau có loại hy vọng, những người mình quan tâm, cho dù không có mình, cũng có thể có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân! Mà loại cơ hội này không thể nghi ngờ là rất tốt. Nhưng chính Lăng Tiêu cũng thật không ngờ, lúc này đây bế quan, không ngờ cũng trôi qua chín mươi năm! Đối với người bình thường mà nói, là một đời người! Đám người Thực Sơn phái trông mòn con mắt, cũng căn bản thật không ngờ, khoảng cách giữa Lăng Tiêu và bọn họ căn bản cũng không xa chút nào, thậm chí nói đặt ở dưới mắt bọn họ cũng không quá đáng!
Ở một nơi sâu xa, dường như một loại lực lượng hùng mạnh, đang quyết định số mệnh của rất nhiều người, giữa Diệp Thiên và Lăng Tiêu cũng giống như trong số mệnh đối thủ. Cách hai người chiến đấu hơn trăm năm, đại hội Nam châu cũng đã tiến hành tới chín lần! Lăng Tiêu và Diệp Thiên gần như đồng thời xuất quan. … …. Khi Lăng Tiêu từ trong bế quan chiều sâu tỉnh lại, trạng thái trên thân xảy ra biến hóa thật lớn, thoạt nhìn thì Lăng Tiêu của quá khứ, thời gian trăm năm, cũng không thể lưu lại dấu vết năm tháng trên mặt. Đôi mắt kia thoạt nhìn ngược lại càng thêm trong suốt, toàn thân cũng nhìn không ra một chút năng lượng dao động gì, khi giơ tay nhấc chân, tràn đầy hương vị tự nhiên!
Đôi tay Lăng Tiêu trắng nõn thon thả, nhìn không ra đôi tay này sẽ có lực lượng như thế nào, khóe miện nổi lên một chút vẻ cười thản nhiên. Lăng Tiêu đứng dậy, cảm thụ một luồng năng lượng to lớn vô cùng trong cơ thể. Hợp Thể kỳ đỉnh! Cách Độ Kiếp kỳ chỉ có một đường!
Lúc này đối với sự lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, Lăng Tiêu cũng đã tới một cảnh giới cực cao, đồng thời đối với quỹ tích một kiếm kia của Diệp Thiên, cũng hoàn toàn phá giải được, thời điểm đối mặt với Diệp Thiên thì một kiếm kinh diễm kia cũng sẽ không tạo thành phiền toái gì với Lăng Tiêu! Lại nhìn tiểu Yêu, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hay là thanh kiếm kia, chỉ có số lượng lớn tinh thạch Lăng Tiêu đã ném qua, hoàn toàn biến mất không còn.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm nằm trong tay, ngoại trừ có một loại cảm giác tâm linh tương thông, Lăng Tiêu vẫn chưa cảm giác được biến hóa gì! Nhưng càng như thế thì càng nói rằng tiểu Yêu hùng mạnh! Lăng Tiêu tâm huyết dâng trào, triệu ra Huyền Thiên từ trong chiếc nhẫn. Huyền Thiên vừa ra, lập tức hiện ra bóng dáng, đôi mắt tỏa sáng nhìn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, kích động nói :
- Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới nàng đã đột phá Hóa Hư, đạt tới cảnh giới Ngưng Thật, mau ra đây, cho Huyền Thiên đại gia nhìn!
Huyền Thiên còn chưa dứt lời, chỉ thấy Yêu Huyết kiếm tự động bắn ra từ tay Lăng Tiêu, một luồng quang mang đỏ chém về phía Huyền Thiên. Bóng dáng Huyền Thiên "Bịch" lùi vào trong lệnh bài, âm thanh khiếp sợ truyền từ đó.
- Ui cha, tiểu mỹ nhân, hai ta cũng đã trăm năm không gặp, làm sao vừa gặp mặt liền muốn giết ta chứ?
- Còn dám làm càn, liền hủy bản thể của ngươi!
Một giọng nữ lạnh lùng mà trong trẻo truyền ra từ trong Yêu Huyết kiếm. Âm thanh kia không mang theo bất cứ tình cảm nhân loại nào, mười phần sát ý. Trong lòng Lăng Tiêu có chút sững sờ. Đây chính là lần đầu tiên hắn nghe tiểu Yêu nói chuyện rõ ràng như vậy? Tuy rằng sớm đã biết sự tồn tại của tiêu Yêu nhưng nàng dường như là một kiếm linh cực kỳ thẹn thùng, rất ít khi há mồm nói chuyện. Lúc này truyền đến âm thanh cầu xin tha thứ của Huyền Thiên:
- Mọi người đều là pháp bảo của chủ nhân, cho ta một chút mặt mũi được không? Ta nói cho tiểu Yêu, nàng rốt cuộc là thứ gì vậy? Như thế nào ta bỗng nhiên cảm giác, bản thể của nàng và Huyền Thiên đại gia cùng một loại? - Ngươi thật ngu ngốc! Sau khi tiểu Yêu phun ra vài chữ lạnh như băng, rồi lại không chịu nói. Lúc này Huyền Thiên dùng tinh thần lực câu thông vời Lăng Tiêu:
- Ta nói cho tiểu tử ngươi, ta dã tu luyện mấy năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu mỹ nhân nàng như thế nào trở nên hùng mạnh như vậy? Ngươi có được pháp bảo gì để tế luyện nàng hay không?
Lăng Tiêu lắc lắc đầu, Huyền Thiên nói đến pháp bảo, Lăng Tiêu bỗng nhiên đau lòng cho Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp. Mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là một món pháp bảo của mình, tuy rằng không tính là bản mạng pháp bảo nhưng dù sao cũng làm bạn với mình cũng nhiều năm, lại bị hủy, trong lúc nguy cấp ấy, ngay cả mảnh vụn cũng chưa kịp thu hồi.
Hiện giờ đã qua trăm năm, muốn tìm được e rằng không có khả năng rồi. Vừa nghĩ vậy, Lăng Tiêu hận Diệp Thiên sâu thêm một tầng, đồng thời cũng cảm giác được, làm một tên kiếm tu, đã sắp bước vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ, mà vẫn chưa có bản mạng pháp bảo, thật sự là một chuyện mất mặc quá mức! Tiểu Yêu thì sao? Bản mạng pháp bảo, cần tâm ý tương thông với mình và nếu như thân rơi xuống, pháp bảo cũng sẽ bị tổn thương thật lớn, thậm chí sẽ mai một theo.
Mà lúc này tiểu Yêu rõ ràng đã tiến hóa trở thành kiếm linh bậc cao, thậm chí ngưng kết thành thật thể, tiểu Yêu sống vốn chính là một kiếm linh rất mạnh. Mặc kệ nói như thế nào, Lăng Tiêu cũng không muốn luyện hóa một kiếm linh có linh trí thành bản mạng pháp bảo của mình. Lăng Tiêu lững thững đi ra, đứng trên dãy núi, tinh thần lực giống như đại dương mênh mông, mở rộng tràn ra bốn phương tám hướng, khi tới mười vạn dặm, mới không thể kéo dài hơn nữa! Tất cả những vật trong mười vạn dặm, đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ là ngón tay!
Tuy nhiên tiêu hao tinh thần lực cũng thật kinh người! Nháy mắt Lăng Tiêu thu hồi tinh thần lực, xem ra không thực sự đạt tới cảnh giới Đại Thừa kỳ trực tiếp vận dụng pháp tắc, chỉ dùng một phần nhỏ năng lực này là tốt rồi! Trong lòng lại nghĩ : Dùng cái gì làm bản mạng pháp bảo là tốt nhất chứ?
Ngay trong quá trình một đường tinh thần lực của Lăng Tiêu qua, ít nhất có hai mươi người đang bế quan trong Thục Sơn phái cùng một lúc mở mắt, trong mắt tràn đầy loại tình cảm ngạc nhiên vui mừng, cũng đứng dậy ra ngoài cửa. Đồng thời đi tới quảng trường phía trên thác nước lớn. Truyện Sắc Hiệp
Nơi này hiện tại đã trở thành chỗ ở của nhân viên cao cấp của Thục Sơn. Những đám tiểu đồng này thấy các sư tổ cùng nhau xuất hiện mà ngày thường gần như không hiện thân, không kiềm nổi cũng kinh ngạc vạn phần. Lúc này ánh mắt Lăng Tiêu, theo đó kéo tới dãy núi nhấp nhô, bay về hướng xa, bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.