Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 730: Ngươi muốn chết thế nào?





Trên trán tên thanh niên Tinh Linh anh tuấn lập tức xuất hiện một lỗ máu nhỏ như đầu ngón tay, cơ thể hắn lập tức ngã ngửa ra phía sau, trong cặp mắt trống rỗng vô thần vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, nghi hoặc, không cam lòng và kinh hãi. Đến khi chết hắn cũng không hiểu vì sao Karina lại ra tay với chính mình, hắn lại càng không hiểu vì sao tiếng nói từ trong lòng của mình lại vang lên để cho tất cả những đồng tộc Tinh Linh trên đảo nghe thấy.
Sau khi Karina một tên bắn chết tên bại hoại trong Tinh Linh tộc này thì cơn tức cũng giảm đi khá nhiều, nhưng thân thể mềm mại của nàng lại khẽ run lên. Cả đời nàng ngoại trừ gặp được Lăng Tiêu mới được xem như khắc tinh, nàng nhận được rất nhiều sự lạnh nhạt trên Tinh Linh đảo nhưng cũng chưa từng bị người ta làm nhục thế này, nên sự tức giận trong lòng nàng đã đến mức độ khó có thể tưởng tượng được.
Karina nhìn thấy tất cả Tinh Linh đồng tộc đều im như thóc, nàng cũng không có chút hứng thú nào chỉ thản nhiên nói:

- Muốn ta làm nữ hoàng của các ngươi sao? Đây là một chuyện không thể.

Karina vừa nói ra lời này thì đã có rất nhiều Tinh Linh không nhịn được phải che mặt khóc rống lên. Bọn họ nghĩ rằng Tinh Linh thần đã từ bỏ chính mình. Cũng không phải tất cả Tinh Linh đều có tư cách biết rõ mọi chuyện, cho nên cũng không Tinh Linh nào biết được thật ra Karina chính là Tinh Linh thần tín ngưỡng của bọn họ chuyển thế.

- Nhưng... ....

Lời nói của Karina khiến cho rất nhiều Tinh Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt bọn họ nhìn nàng tràn đầy mong đợi.

- Ta sẽ tìm cho các ngươi một người đồng tộc có huyết mạch vương giả Tinh Linh tộc đến làm nữ hoàng.

Trên mặt Karina không có bất kỳ nụ cười nào:

- Trong Thánh Vực không có Tinh Linh có huyết mạch vương giả Tinh Linh tộc, nhưng như vậy chẳng phải là nhân giới cũng không có, các ngươi có đồng ý không?

Tất cả Tinh Linh ở bốn phương tám hướng đều không dám phát ra môt tiếng động nào, Karina thở dài một tiếng rồi hạ giọng nói:

- Vậy thôi, các ngươi tự sinh tự diệt đi!

- Ta...Ta đồng ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Một giọng nói vô cùng non nớt vang lên trong đám người, đây là một cô bé Tinh Linh tộc khoảng sáu bảy tuổi. Khi tất cả ánh mắt của mọi người chuyển lên người cô bé thì khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, nhưng cô bé vẫn cố gắng lấy dũng khí nói:

- Ông nội nói, Tinh Linh tộc chỉ những nhân tài có huyết mạch vương giả Tinh Linh mới có thể quản lý, tiên tri và Tạp Kỳ Nhi công chúa đều không có huyết mạch vương giả nên bọn họ đều thất bại.

Làn sương lạnh bao phủ gương mặt Karina cuối cùng cũng đã tiêu tán, cuối cùng nàng cũng lộ ra nụ cười. Nàng khẽ phất phất tay với những Tinh Linh xung quanh:

- Tốt lắm, các ngươi cứ chờ đi, không lâu nữa sẽ có một người cầm tín vật của ta đến đây, nàng sẽ là nữ hoàng của các ngươi! Các ngươi phải bảo trọng, sẽ không còn bất kỳ kẻ nào đến hòn đảo nhỏ này quấy phá nữa đâu.

Thật ra Karina còn có một câu không cách nào nói ra được, trên hòn đảo Tinh Linh này đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa rồi. Lực tín ngưỡng sao? Chỉ sợ sau khi Đông Hải Quái Khách biết lực tín ngưỡng của Lăng Tiêu dồi dào như biển rộng thì cũng cảm thấy chướng mắt với một chút lực tín ngưỡng thần túy trên đảo Tinh Linh rồi.
Lăng Tiêu cũng không triệu hồi Tiểu Sửu và Kim Hổ ra, lần này hắn ra ngoài hải ngoại thì Tiểu Sửu và Kim Hổ cũng đều có mong muốn tìm được căn cứ của Ma tộc để được trở về một lần nữa. Kim Hổ cũng có huyết mạch vương giả Ma tộc nhưng cũng không được chào đón giống như Karina, mà Kim Hổ cũng không để ý đến vấn đề này. Nhưng Lăng Tiêu cũng muốn mang Tiểu Sửu quay trở về, cũng muốn nhìn xem sau nhiều năm như vậy có thân nhân của Tiểu Sửu phi thăng lên lãnh thổ của Ma tộc hay không, nếu có hắn sẽ mang bọn họ về Thục Sơn.
Đối với Kim Hổ thì Thục Sơn phái còn thích hợp với hắn hơn ở Ma tộc.
Lăng Tiêu cùng Karina ngự kiếm phi hành, trước đây Karina cũng đã từng ở cùng một chỗ rất lâu với Lăng Tiêu nên tất nhiên cũng biết rõ bản lĩnh của hắn. Nhưng trước đây vì thân phận mà nàng không dám hướng về phía Lăng Tiêu hỏi xem làm sao để ngự kiếm phi hành, hiện nay nàng đã trở thành đạo lữ của Lăng Tiêu nên đương nhiên phải bắt hắn giải thích cho rõ nghi hoặc trong lòng.
Lăng Tiêu cười nói:

- Ngự kiếm phi hành cần phải học thuật ngự kiếm, đồng thời phải có luồng năng lượng khổng lồ để chống đỡ. Nếu nàng thích thì ta có thể đem ngự kiếm thuật truyền cho, nhưng phương pháp tu luyện này của ta khác hẳn với võ giả trong Thánh Vực, cho nên có thể hiểu rõ được hoàn toàn hay không thì cần phải xem năng lực của nàng.

Karina thiên tư rất tuyệt vời, trong cơ thể cũng chảy dòng máu cao ngạo, chỉ ở trước mặt Lăng Tiêu nàng mới làm ra bộ dạng ngoan ngoãn thế này mà thôi. Nhưng người tu chân nếu đồng ý hạ mình thì sao có thể truy tìm thiên đạo vô tận được? Lấy cái gì để đổi lấy trường sinh bất tử đây?

- Nếu phu quân đồng ý truyền thụ thì Karina sẽ có thể học được.

Trên đường đi Karina liên tục thất bại, thất bại và thất bại. Trong lúc lặp đi lặp lại như vậy nàng không ngờ khẩu quyết này nhìn thì cực kỳ đơn giản, cách sử dụng lực lượng cũng không khó lắm nhưng thanh kiếm của nàng lại không chịu nghe lời. Dù nàng điều khiển thế nào cũng không thể giẫm chân lên mặt thanh bảo kiếm của mình. Karina rất kiên nhẫn, nhưng sau khi lặp đi lặp lại hơn mười ngày thì cuối cùng nàng cũng không thể kiên trì thêm được nữa. Nhưng lúc này nàng lại đánh chủ ý của mình lên Vô Ảnh Cung.
Karina vứt bỏ đi những ý niệm trong đầu rồi giẫm chân lên Vô Ảnh Cung, nàng vừa đọc khẩu quyết ngự kiếm thuật thì Vô Ảnh Cung dưới chân lập tức hóa thành một luồng hào quang lục sắc. Cây cung này mang theo Karina vù một tiếng rồi biến mất trong không trung.
Lúc này Lăng Tiêu cũng phải trợn mắt há mồm, thế giới này quá lớn nên cũng không thiếu những chuyện lạ lùng. Nếu để cho lão tổ sáng lập Thục Sơn phái nhìn thấy cảnh tượng có người dùng cung mà sử dụng thuật phi kiếm, thì chẳng biết lão tổ này có tức giận đến mức phóng thẳng từ tiên giới ra vỗ cho Lăng Tiêu một chưởng không!
Dù nói thế nào thì Karina cũng đã học xong thuật ngự kiếm, tuy dưới chân lại giẫm lên một cây cung thoạt nhìn thì chẳng ra gì cả nhưng nàng cũng đã học được.
Cho nên trong vòng mười ngày sau, mỗi ngày Karina đều giẫm chân lên Vô Ảnh Cung bay tới bay lui trên bầu trời, vui đến mức không chịu nổi.
Karina từ nhỏ đã là một nữ hoàng Tinh Linh tộc trên nhân giới, trước đây cũng chưa từng được sống những ngày vui vẻ thế này. Trước đây mỗi ngày đều đã được sắp xếp sẵn, mỗi tiếng nói tiếng cười, mỗi một hành động nhấc chân vung tay cũng không thể được nhìn người khác. Đừng tưởng nàng là hoàng tộc Tinh Linh mà khi còn nhỏ không bị ăn đòn, nhiều khi vì lén chạy ra ngoài rừng chơi mà quay về lại bị trách phạt.
Cho nên lúc đầu khi Karina gặp Lăng Tiêu thì tính tình của nàng rất cáu kỉnh, thủ đoạn rất tàn nhẫn, cũng là những thủ đoạn mà từ nhỏ đến lớn bị bắt buộc phải học.
Hiện nay Karina đi theo bên cạnh Lăng Tiêu, không lo lắng không suy nghĩ, tất cả những bản chất đều bộc lộ hẳn ra, tất nhiên cũng chỉ là một cô gái dại khờ mà thôi.
Khi Lăng Tiêu quay trở lại đại bản doanh của Thục Sơn phái trong Nam Quận thì trời cũng đã khuya nên không muốn làm kinh động đến bất cứ kẻ nào. Hắn mang theo Karina về đến lãnh thổ thuộc Thục Sơn phái cũng mất hơn hai tháng. Nếu không phải trong khoảng thời gian quay về vì Karina muốn luyện tập thuật ngự kiếm mà giảm hẳn tốc độ lại thì Lăng Tiêu đã về đây sớm hơn rất nhiều rồi.
Lúc này đám người Hoắc Thanh Thanh, Lãnh Thiên Thiên, Lam Hi, Lam Điền Mai, Lam Hải, Tương Vân Sơn, Vương Chân và Lục Hải vẫn phải quản lý Nam Quận, bọn họ đang đợi vài ngày nữa để tiến vào tu luyện trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh.
Lăng Tiêu trở về cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào chú ý, sau khi sắp xếp Karina ở trong phòng khác thì hắn lại đột nhiên nhíu mày. Nếu là trước khi hắn độ kiếp thì tất nhiên sẽ không cảm giác được có bất kỳ điều gì không đúng, bởi vì hắn cũng không phải là thần, mà cho dù là thần cũng chưa chắc nhìn thấu được thiên cơ. Nhưng từ khi Lăng Tiêu quay về, hắn đã cảm thấy có vài phần không đúng, đầu tiên là nơi đây yên lặng quá mức.
Quy củ Thục Sơn phái rất nghiêm, kỷ luật cũng nghiêm minh, mỗi đêm trước khi Lăng Tiêu đi thì cũng yên lặng thế này. Nhưng tối nay, Lăng Tiêu dùng thần thức hùng mạnh của mình cũng không cảm giác được một chút động tĩnh nào, điều này làm hắn sinh ra nghi ngờ.
Lăng Tiêu đột nhiên nhớ tới chuyện Lục Thanh Minh gia chủ Lục gia tới tận cửa cầu thân trước khi mình đi khỏi đây. Trong lòng hắn khẽ động, chính mình là luyện đan tông sư nên Lăng Tiêu biết rõ trong Thánh Vực có rất nhiều dược liệu có thể làm người ta trở nên mê muội và vô hình, muốn gây tê để người khác không thể biết được mọi chuyện xảy ra xung quanh là một chuyện rất dễ dàng.
Thậm chí còn có một loại dược liệu có thể làm cho người ta mê dại, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện mà ngày hôm sau không biết được bất kỳ điều gì.
Lăng Tiêu vừa nghĩ trong mắt vừa bùng ra hai luồng hào quang làm người ta phải sợ hãi. Hắn đứng thẳng người rồi phóng thẳng lên bầu trời. Lúc này cơ thể hắn giống như ma quỷ, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi bay một vòng quanh sơn trang. Sau đó hắn đứng thẳng người trên bầu trời của một khoảng sân hẻo lánh.
Khi Lăng Tiêu xuất hiện thì xung quanh lập tức phóng lên vài chục tên cường giả có thực lực rất mạnh. Nhưng thực lực mạnh cũng chỉ là tương đối mà thôi, đối với Lăng Tiêu thì hai mươi mấy người võ giả cảnh giới tu luyện giả, dù trước khi hắn độ kiếp cũng không đặt đám người này vào trong mắt.

- Kẻ nào dám xông nào biệt viện Lục gia!

Một thị vệ giống như sợ đánh động đến người khác mà hạ thấp giọng, hét lên một âm thanh âm trầm.

- Cút!

Trên người Lăng Tiêu đột nhiên bùng lên một luồng khí thế khổng lồ. Hai mươi mấy tên võ giả hộ vệ cảnh giới tu luyện giả, bị khí thế trên người Lăng Tiêu đánh thẳng đến mà bọn họ dùng toàn lực cũng không thể trụ lại được. Giống như một luồng cuồng phong bùng lên làm tất cả lá cây phải cuốn ra khắp bốn phía. Tất cả mọi thứ đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào, quỷ dị đến mức làm người khác phát điên.
Trong mắt đám hộ vệ này bùng ra sự kinh hoàng tột độ, người áo đen này là ai? Tên này không che mặt, nhưng khuôn mặt này người ta căn bản không thể nhìn rõ được. Trong nháy mắt người này đánh văng tất cả đám người đang đứng ở đây, hiện nay hai mươi mấy người hộ vệ kia đã không còn động đậy, chắc chắn cũng chẳng còn đường sống. Một đám người giống như bị người ta vặt đầu một cách rất nhẹ nhàng rồi sau đó lại được cẩn thận đặt trên mặt đất. Hơn nữa như thế này bọn họ lại càng cảm thấy hoảng sợ, đáng tiếc là đám người này không thể mở miệng, không thể động đậy, hoàn toàn trở thành một con cá trong lưới để mặc người khác xẻ thịt.
Luồng khí thế trên người Lăng Tiêu cũng không dừng lại mà tiếp tục ầm ầm phóng thẳng vào nhưng căn nhà phía trước. Những tòa nhà này đã không biết trải qua bao nhiêu năm ngay cả những tảng đá lát bên ngoài cũng đã mất đi màu sắc ban đầu, cho dù là ở dưới ánh trăng cũng có thể rõ ràng cảm giác được những tòa nhà này rất nặng và kiên cố, nhưng dưới khí thế của Lăng Tiêu thì bị nghiền nát thành bột mịn.
Những tảng đá nặng nề và kiên cố kia lập tức bị nghiền nát thành bụi rồi bay tứ tán trong không khí giống như bọt nước gặp phải cuồng phong vậy.
Trong nháy mắt, tất cả những tòa nhà trước mặt đều tan biến.
Bên trong chỉ sót lại một mình Lục Thanh Minh trên người không còn mảnh vải, trong ánh mắt hắn tràn đầy kinh hãi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Hoắc Thanh Thanh đang ngủ say trên giường với dáng vẻ ngây thơ, không biết nàng đang mơ thấy điều gì mà trên gương mặt nhỏ nhắn lại hiện lên một nụ cười rất hài lòng. Lăng Tiêu khẽ thở dài:

- Đúng là thanh niên!

Hai luồng ánh mắt của Lăng Tiêu giống như hai thanh kiếm sắc phóng lên người Lục Thanh minh, Lăng Tiêu thản nhiên hỏi:

- Lục Thanh Minh, ngươi muốn chết thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.