Trong nhà Phó Diệc Sâm, ở lầu một dưới phòng bếp bên trái có một cái bàn ăn, trước đây hắn đều ăn cơm ở đây một mình.
Hắn không giống như Thịnh Tư Hạ không quy củ, cho dù là trên sofa, trên bàn sách, bàn trà trong phòng khách, nơi nào thuận tiện liền có thể ăn cơm, hắn cũng rất ít khi mở tiệc ở nhà, ngay cả thời gian ăn cơm còn thiếu huống chi ở lại trong nhà.
Thịnh Tư Hạ vừa rồi gọi một loạt đồ ăn, trên bàn trà không để hết, cô đành phải thỏa hiệp, theo Phó Diệc Sâm vào bếp, cùng nhau ăn, mở từng hộp thức ăn để trên bàn ăn.
Nơi này sạch sẽ đến mức không có mùi khói dầu, chỗ nào trong phòng bếp cũng đều sạch sẽ sáng bóng như mới. Dụng cụ làm bếp tuy đầy đủ mọi thứ nhưng nhìn qua đã lâu không được sử dụng.
"Tôi rất tò mò, ngày thường anh có vào bếp không?" Thịnh Tư Hạ nhận lấy đôi đũa, tò mò hỏi, "Ngoại trừ việc đến tủ lạnh lấy đồ."
Phó Diệc Sâm ngồi đối diện, nói, "Không vào quá nhiều."
"Phòng bếp rất lớn, lãng phí như vậy thật là đáng tiếc." Trước mặt là một bàn thức ăn ngon, Thịnh Tư Hạ bỗng cảm thấy nhạt nhẽo.
Sau khi vú Trần xin nghỉ dài hạn về quê, đã lâu cô chưa ăn cơm nhà, đồ ăn bên ngoài tuy đẹp mắt hấp dẫn lại không có cảm giác ấm áp thân thuộc như bình thường.
Phó Diệc Sâm cười nói, "Tôi rất ít khi ở nhà ăn cơm, tất nhiên sẽ không dùng đến phòng bếp, nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây."
Cô bĩu môi, gắp một miếng thịt cá, "Tôi chỉ biết ăn, không thể nấu, đến đây làm gì?"
Há cảo hấp ở nhà hàng Quân Hào đặc biệt gãi đúng chỗ ngứa, ở nhà rất khó có thể được ăn ngon như vậy, điều này khiến cô nhớ đến trước đó Phó Diệc Sâm đã từng nhờ một người làm nấu món này.
Cô nói, "Tôi nhớ rằng hồi trước nhà anh có một người dì từ Triều Sơn, bà ấy nấu món này không tồi."
"Đúng vậy, lúc ấy em bảo bà ấy nấu ăn quá thanh đạm, không hợp khẩu vị." Phó Diệc Sâm cũng cầm đôi đũa, cùng cô ăn, tiện tay đẩy chiếc dĩa há cảo về phía Thịnh Tư Hạ gần hơn một chút.
Thấy Phó Diệc Sâm động đũa, cô có chút kinh ngạc, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi lúc Phó Diệc Sâm ôm cô, thật sự rất gần, nhưng cô lại không ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Khi nãy trò chuyện, có lẽ bên kia Phó Diệc Sâm vừa khai tiệc, bởi vì cô mà hắn không nhập tiệc liền nhanh chóng trở về.
Đây là lần thứ mấy cô liên lụy khiến hắn không được ăn tối rồi?
Thịnh Tư Hạ có chút áy náy, cô mím môi, gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén của Phó Diệc Sâm, nói, "Khi đó khẩu vị nặng, lúc học đại học ăn nhiều đồ dầu mỡ, ngược lại bây giờ bắt đầu thích ăn thanh đạm."
Khoảng thời gian cô học đại học, Phó Diệc Sâm chưa từng tham dự qua, nghĩ đến đây, hắn cúi đầu xuống, che đi ánh mắt.
"Nếu em thích, tôi có thể giúp em mời dì ấy trở về đến nhà dì nhỏ làm việc."
Nhắc tới dì nhỏ, Thịnh Tư Hạ vô thức cảm thấy buồn bã, cô lắc đầu nói, "Không cần, tôi sẽ không quay lại nơi đó trong một khoảng thời gian nữa."
Cô hiếm khi tiêu cực như vậy, Phó Diệc Sâm nhận ra vấn đề không đơn giản như hắn nghĩ, ngữ khí nghiêm túc hỏi, "Cãi nhau?"
"Ừm." Cô thừa nhận, nhưng kiên định mà nhấn mạnh, "Nhưng không phải tôi sai, anh đừng coi tôi như một đứa trẻ không hiểu chuyện."
Phó Diệc Sâm khẽ cười một tiếng, "Được rồi, nếu không phải em sai, vậy em nói xem là ai sai?"
Đây là ngầm dẫn dắt cô nói ra lí do.
Không kìm nén được ý định muốn tâm sự, Thịnh Tư Hạ cố gắng nói cho Phó Diệc Sâm hiểu về mâu thuẫn tối nay một cách ngắn gọn và rõ ràng, cũng không yêu cầu hắn giữ bí mật không nói người khác biết bởi vì cô biết Phó Diệc Sâm là người không có hứng thú đi nhiều chuyện vớ vẩn này.
"Là lỗi của người tài xế." Mặc dù cô không hiểu nổi dì nhỏ, nhưng dù sao cũng là người thân, trong lúc kể cũng tránh nặng tìm nhẹ, đổ lỗi lên trên người tài xế.
Phó Diệc Sâm nghe xong trên mặt không có chút biểu tình dư thừa, hắn không thân thiết với dì nhỏ của Thịnh Tư Hạ, nếu ra ngoài gặp phải, cũng chỉ sẽ hàn huyên hai câu, chuyện của bà ấy không khiến hắn có chút cảm xúc nào.
Giọng hắn bình tĩnh ôn hòa, "Bản chất của hôn nhân là trao đổi tài nguyên, lợi ích vật chất hoặc sự thoải mái về tinh thần, dì em nói không sai, mặc kệ mục đích của vị Trương tiên sinh kia là gì, chỉ cần hai bên ngầm đồng ý loại trao đổi này liền không thành vấn đề."
Biết rõ Phó Diệc Sâm sẽ trả lời lạnh lùng như vậy, Thịnh Tư Hạ vẫn không nhịn được mà thở dài, "Nhàm chán, thế giới của người lớn thật buồn tẻ."
Cô chỉ có thể nỗ lực cố gắng biến nỗi đau và sự tức giận thành cơn thèm ăn, ăn mấy món vào trong bụng, có lẽ sẽ có chút cảm giác được an ủi.
Đèn chùm trên trần nhà tỏa ánh sáng xuống cả khuôn mặt trắng nõn của Thịnh Tư Hạ, hàng mi dài rợp bóng, khi ăn một miếng phần má sẽ nhanh chóng phồng lên vì ăn quá vội, cô không cẩn thận mắc nghẹn, khó chịu mà vuốt ngực.
Phó Diệc Sâm đứng dậy rót nước cho cô, thấy cô uống xong bàn tay liền vỗ nhẹ trên lưng cô mới khiến cô đỡ hơn.
Biết mình vừa rồi nói chuyện quá nặng nề, hắn thay đổi ngữ khí, nói, "Nhưng em dọn ra ngoài ở cũng tốt."
"Tốt điểm nào?" Thịnh Tư Hạ ngẩng đầu lên hỏi hắn.
"Ít nhất lần sau tìm em sẽ không cần phải lén lút."
Lời hắn nói thành công khiến Thịnh Tư Hạ bật cười, nhớ tới dì nhỏ hiểu lầm Phó Diệc Sâm là bạn trai của mình, ý cười trên mặt cô cứng đờ, có chút thẫn thờ.
Người này, cái gì cũng tốt, ngoại trừ việc không thích cô.
Thật đáng tiếc.
Cô quen Phó Diệc Sâm đã lâu, nhưng lại không biết được vừa rồi lời hắn nói liệu chỉ đơn giản là muốn cô không buồn nữa mà cố tình an ủi thôi?
Đối với thế giới người lớn của hắn, bản chất của hôn nhân và tình yêu chỉ có thể là vấn đề kinh tế, triết lí của hắn lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Phó Diệc Sâm vẫn săn sóc quan tâm cô vì cô mà lặng lẽ trải một tấm thảm trải đầy hoa hồng.
Nhưng mặc dù đội vương miện, cô cũng sẽ không bao giờ trở thành công chúa trong truyện cổ tích.
Có lẽ một ngày nào đó, không, chắc chắn, Phó Diệc Sâm sẽ cùng một vị tiểu thư môn đăng hộ đối nào đấy ở bên nhau, có lẽ không có tình yêu, nhưng với tính cách của Phó Diệc Sâm nhất định sẽ đối với cô ấy chung thủy không đổi.
Ngay cả khi hắn không đủ lãng mạn, cuộc hôn nhân này cũng coi như không tồi.
Thịnh Tư Hạ nhớ đến năm năm kia mình phớt lờ hắn, thậm chí khoảng thời gian trước đây, vào ngày sinh nhật của mình còn muốn cắt đứt quan hệ với hắn, thật là không biết tốt xấu.
Bởi vì không có tình yêu, những cảm xúc khác không lẽ cũng phải vứt bỏ sao?
Cô bỗng nhiên cảm thấy hối hận, xấu hổ với sự bao dung của hắn.
"Cái kia, Phó Diệc Sâm....." Thịnh Tư Hạ bỏ ly nước xuống, lúng túng nắm lấy ống tay áo của hắn nhỏ giọng nói, "Anh có thể quên đi những lời tôi nói hôm sinh nhật hay không?"
Phó Diệc Sâm sửng sốt, một lát sau lại thoải mái cười, hắn lắc đầu, "Không thể."
"Hả?" Cô không tin hắn sẽ nhỏ mọn như vậy.
"Lời em nói tôi đều nhớ rõ, nhưng sẽ không so đo." Một tay hắn đặt trên lưng ghế của cô, sườn mặt nhu hòa đẹp đẽ.
Thịnh Tư Hạ không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, cô cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, hốc mắt hơi nóng, không muốn Phó Diệc Sâm nhìn thấy.
Tại sao lại tốt với cô như vậy?
Ăn cơm xong, cô giúp dọn dẹp chén đĩa và đũa trên bàn nhưng Phó Diệc Sâm lại đuổi cô đi nghỉ ngơi, một mình dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, phân loại rác rồi đem ra ngoài.
Cô lên lầu hai tắm rửa xong mới nghĩ tới còn có công việc chưa hoàn thành, vội vàng chạy xuống sắp xếp thời gian phỏng vấn với Phó Diệc Sâm.
"Nếu em không buồn ngủ, có thể làm ngay bây giờ." Hắn nhìn đồng hồ, hiện tại mới 9h.
Thịnh Tư Hạ vô cùng vui vẻ, nếu cuộc phỏng vấn có thể kết thúc trong tối nay, cô sẽ không cần phải đặc biệt đi một chuyến tới tập đoàn Càn Vũ vào ngày mai, cũng có thể hoàn thành sớm một chút đối với cô mà nói cũng có chút "vượt mức" sớm hơn hạn công tác.
"Mượn notebook của anh dùng một chút." May mắn hiện tại khoa học kĩ thuật tiến bộ, cô sớm đã chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn để sao lưu ở gmail, thư phòng của Phó Diệc Sâm có đầy đủ thiết bị, sau khi in xong lập tức có thể dùng được.
Thịnh Tư Hạ không mang theo hành lí gì trên người, áo ngủ và đồ lót đều do thư kí Phó Diệc Sâm đưa tới. Lúc này, cô để chân trần, cuộn tròn lại trên sofa, mặc dù cố gắng muốn duy trì sự chuyên nghiệp trong công việc nhưng cũng bị môi trường thoải mái này phá hủy.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến lần đầu tiên trong đời đi phỏng vấn một ông chủ kinh doanh cấp cao như vậy lại tự nhiên mà diễn ra trên sofa nhà hắn.
Không tốt không tốt, vẫn là phải nghiêm chỉnh một chút.
Cô cố gắng ngồi thẳng, hất mái tóc dài còn chưa khô ra sau vai, nở một nụ cười chuyên nghiệp nghiêm túc với Phó Diệc Sâm, "Phó tổng, chúng ta có thể bắt đầu được không?"
Không ai biết được, Phó Diệc Sâm không nhìn vào sự biểu hiện của cô, hắn cười rộ lên, vai khẽ nhúc nhích.
Thịnh Tư Hạ buồn bực mà nhìn chằm chằm hắn vài giây, mặc dù hắn cười lên vô cùng đẹp trai, nhưng không có nghĩa là cô muốn cười trong hoàn cảnh này.
"Đừng cười, sẽ phá hỏng bầu không khí." Cô lắc nhẹ cánh tay hắn, tỏ vẻ bất mãn.
Phó Diệc Sâm ho nhẹ một tiếng, "Xin lỗi, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy em... gượng gạo như vậy, cảm thấy rất mới lạ."
Thịnh Tư Hạ mếu máo, lần nữa sắp xếp xong thứ tự của câu hỏi trong đề cương phỏng vấn, vào thẳng vấn đề.
Một khi bắt đầu, Phó Diệc Sâm rất nhanh liền trả lời vô cùng nghiêm túc. Thỉnh thoảng hắn sẽ hơi nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư ngẫm nghĩ, khi thì hiểu ý mỉm cười hay nghiêm túc trả lời trước những khó khăn mà hắn gặp phải.
Khó trách có người bảo đàn ông quyến rũ nhất khi họ nghiêm túc làm việc, thân là phóng viên, Thịnh Tư Hạ thỉnh thoảng cũng sẽ hơi thất thần.
Phó Diệc Sâm đôi lúc sẽ gián đoạn cuộc trò chuyện, sửa lại một số chi tiết không chuyên nghiệp trong câu hỏi của cô. Ở trên tờ đề cương, cô dùng bút đỏ để viết và vẽ, từ người được phỏng vấn vô tình hắn trở thành người hướng dẫn cho cô.
Thịnh Tư Hạ khiêm tốn nghe, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Dù sao, lúc nhỏ cô cũng đã sớm gọi hắn một tiếng thầy, cùng ở chung một chỗ.
Đêm đó, Thịnh Tư Hạ ngủ trong phòng của Phó Diệc Sâm, hắn rời đi sau khi cô ngủ, lái xe đến nơi gần nhất để nghỉ ngơi.
Một đêm không mộng mị.
Sau khi tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ, nhiệt độ không khí xuống thấp, mùa đông càng lúc càng tới gần.
Rửa mặt xong, một thư kí khác của Phó Diệc Sâm là Elsa lái xe đến đón cô và mang đến một bộ quần áo để giữ ấm, áo len màu yến mạch, áo khoác màu be cùng với một cái quần ống rộng có độ dày vừa phải, mặc ở trên người toát lên sự chuyên nghiệp giỏi giang.
Thế nhưng còn có một chiếc đồng hồ, thư kí Elsa nói, "Đây đều là Phó tổng tự mình chọn lựa."
Thịnh Tư Hạ nghe được, trong giọng nói của cô ấy có ý lấy lòng.
Không cần nói Thịnh Tư Hạ cũng có thể nhìn ra, những thứ này chắc chắn là do Phó Diệc Sâm chọn, màu trung tính đơn giản lại toát lên vẻ không tầm thường.
Cuộc phỏng vấn tối qua không được tính, sáng nay cô liền báo cáo với lãnh đạo muốn đi đến tập đoàn Càn Vũ để phỏng vấn Phó Diệc Sâm một cách "chính thức".
Ngồi ở phía sau xe, Elsa phụ trách lái xe, nửa giờ sau đã đến tập đoàn Càn Vũ.
Đêm qua Phó Diệc Sâm đã giúp cô trau chuốt lại từ ngữ, buổi phỏng vấn ngày hôm nay tiến hành vô cùng thuận lợi. Trong văn phòng của Phó Diệc Sâm, chỉ còn hai người bọn họ, sau khi kết thúc, cô ra vẻ nghiêm túc mà đứng dậy, vươn tay về phía hắn, "Phó tổng, rất cảm ơn ngài đã dành chút thời gian quý giá của mình."
Phó Diệc Sâm cũng nén cười, làm như thật mà cầm tay cô, "Không có gì, không biết Thịnh tiểu thư có muốn đi ăn cơm trưa cùng với tôi?"
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, ôm bụng cười to.
Giống như vậy ở chung không khác gì trước đó, tựa như mọi việc đêm đó không xảy ra, có vẻ không tệ.
Thịnh Tư Hạ nghĩ như vậy.
Ban đầu, Thịnh Tư Hạ nghe Lưu Tư Minh nói rằng đồ ăn trong canteen của tập đoàn Càn Vũ không tồi, định sẽ thử một chút, nhưng cô không thể để Phó Diệc Sâm đi cùng mình xuống đây, chỉ sợ thấy mặt ông chủ cũng đủ làm nhân viên đến ăn cơm cũng sẽ nuốt không trôi.
Phó Diệc Sâm đưa cô đến một nhà hàng trang trí đẹp mắt phía Tây gần đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Vừa vào cửa đã có nhân viên đến lấy áo khoác của họ, còn có phục vụ dẫn đường đến một nơi yên tĩnh ngồi xuống, dựa vào cửa sổ trong suốt sát đất, tầm nhìn rất đẹp.
Có Phó Diệc Sâm ở đây, cô lười đến mức không muốn gọi món, toàn bộ đều giao cho hắn.
"Đêm nay em sẽ sống ở đâu?" Phó Diệc Sâm lo lắng hỏi.
"Trong chung cư của anh đi." Thịnh Tư Hạ vô ý mở điện thoại, thấy vòng tròn bạn bè của Tần Duệ cập nhật một bức ảnh đeo khẩu trang, nhìn qua sắc mặt không tốt lắm, dòng chữ ghi "Bị cảm lạnh, đừng quấy rầy."
Suy nghĩ, vẫn là không gửi tin nhắn qua thăm hỏi.
Thời điểm này không thích hợp để tìm anh ta trả lại bức ảnh chụp.
Phó Diệc Sâm lập tức nói, "Là căn hộ của em."
Thịnh Tư Hạ không muốn tranh cãi với hắn, chỉ nói, "Hiện tại tôi không có nhiều tiền, mức lương trong thời kì thực tập chỉ khoảng 3000, vì thế nên tôi sẽ trả tiền nhà cho anh với mức giá 3000." Nói xong, cô lại cười, "Như vậy tốt cho cả một đoạn đường, là tôi chiếm tiện nghi."
"Tôi hiểu rồi, em đem tiền lương trả cho tôi, không có cơm ăn, tự nhiên sẽ đến ăn vạ để tôi mỗi ngày đưa em đi ăn ngon."
Cô sáng mắt, "Tại sao tôi lại không nghĩ tới? Cám ơn anh đã nhắc nhở."
Sau khi ăn món khai vị và súp kem nấm, món chính là bít tết Wellington với giăm bông Parma, Phó Diệc Sâm cắt miếng bít tết trước mặt thành những miếng nhỏ đều nhau sau đó đổi cho Thịnh Tư Hạ.
Cô cũng không khách khí, bỏ một miếng vào miệng, rũ mắt nói, "Đối với ai anh cũng quan tâm săn sóc như vậy sao?"
Phó Diệc Sâm hỏi lại cô, "Tôi vô vị như vậy sao?"
Còn không kịp nhìn hắn mỉm cười liền thấy cuối hành lang có người đi tới, khuôn mặt quen thuộc đã lâu không thấy, là Clint.
Còn có một cô gái với mái tóc xoăn dài màu nâu, đang khoác tay anh, hai người gần gũi thân mật, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Thịnh Tư Hạ theo quán tính cảm thấy cô ấy thật quen mắt, nhất định đã từng gặp ở đâu đó.
Bọn họ đi đến, Clint không cần phải nói, ngồi xuống cạnh Thịnh Tư Hạ, ra vẻ lão đại không khách khí mà lấy bộ đồ ăn của cô và cả món bít tết mà Phó Diệc Sâm vừa cắt xong.
Thịnh Tư Hạ tức giận mà đánh tay anh ta.
Dư quang còn đang chú ý cô gái kia, mà cô ấy cũng rất có hứng thú mà nhìn cô.
Cô ấy dáng người cao gầy, phong cách trang điểm và ngũ quan hài hoà, cười đến rạng rỡ chói mắt, "Diệc Sâm, đã lâu không gặp."
———————
*Tác giả có lời muốn nói: Phụ họa, đều chỉ để phụ họa.