Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 10:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu vào đây là để lợi dụng bug game hả?!”
***
Hoa Duyệt thấy Lục Lâm Trạch chủ động mời thì kéo Nguyễn Thanh Linh ngồi xuống luôn, sau rốt còn vui vẻ liếc Thẩm Tam Xuyên đang ngồi cạnh đấy: “Thẩm sư đệ không ngại cho tụi tỷ ăn chung chứ?”
Thẩm Tam Xuyên lạnh nhạt đáp: “Không ngại.”
Dứt lời anh chàng đứng dậy bỏ đi. Vì không quen ở gần con gái, nên anh chàng quyết định qua xem thử bẫy trong suối có thu hoạch được gì không.
Hoa Duyệt thấy Thẩm Tam Xuyên bỏ đi, thì vừa ăn nhỏ nhẻ vừa nói thì thào: “Hình như Thẩm sư đệ không thích tụi mình lắm nhỉ? Mặt cứ lạnh buốt như núi băng, có vẻ khó gần. Này, Lục sư đệ ơi, đệ ở chung một phòng với sư đệ núi băng có thấy khó xử không?”
Nguyễn Thanh Linh im lặng nãy giờ bên cạnh nàng ta rốt cuộc cũng mở miệng: “Hoa Duyệt, muội nói xấu Thẩm sư đệ sau lưng đệ ấy như thế là không hay đâu.”
Nguyễn Thanh Linh nạt Hoa Duyệt xong, thì hướng mắt về phía Thẩm Tam Xuyên ở nơi xa.
Chẳng hiểu sao vị Thẩm sư đệ này lại mang đến cho nàng cảm giác rất khác biệt. Hôm qua, lúc mọi người còn đang mù mờ, y đã nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết độc đáo, hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả mà tròn vẹn. Đoạn cuối, y còn dẫn dắt đám đông hoang mang tránh được yêu thú ở trạng thái phát rồ, được trưởng lão ngợi khen.
Hôm nay trông y nhàn nhã thế này, chắc hẳn đã làm xong nhiệm vụ lâu rồi, nên đưa Lục sư đệ ra đây ăn cơm dã ngoại nghỉ ngơi.
Thoạt trông, giữa đám người mới, tài trí và năng lực lãnh đạo của Thẩm Tam Xuyên có thể nói là xuất sắc, khiến nàng phải nhìn y bằng con mắt khác.
Nàng không biết ánh mắt của mình đã bị Lục Lâm Trạch nhìn thấu. Nhưng Lục Lâm Trạch cũng chẳng nói năng gì với Nguyễn Thanh Linh, chỉ vờ vịt thở dài, ngồi xếp bằng xuống, chống quai hàm bằng một tay, rầu rĩ nói: “Hoa sư tỷ nói chí phải, Thẩm sư huynh tốt đủ đằng, phải tội tính tình lạnh nhạt quá, không thích giao lưu với kẻ khác…”
Hoa Duyệt vừa ăn, vừa tròn mắt nói: “Nhỉ, nhỉ! Ta cũng cảm thấy Thẩm sư đệ cứ khoác điệu bộ chảnh chọe khinh người ý, tiếc thay cho khuôn mặt mỹ miều nhường ấy!”
“Đúng vậy, tuy bọn đệ mới ở chung chưa bao lâu, nhưng đệ có cảm giác Thẩm sư huynh rất không ưa những kẻ lắm lời ồn ào, chủ động bắt chuyện với huynh ấy.” Lục Lâm Trạch đổi tư thế, chống má bằng một tay, tay kia thì nhẹ nhàng gõ lên đầu gối mình, mặt như cười như không.
“Thì ra là thế, thảo nào ta chỉ mới hỏi đệ ấy một câu mà đệ ấy đã bỏ đi rồi! May được Lục sư đệ nhắc nhở, ta chẳng dám bắt chuyện nữa đâu! Kẻo người ta lại thấy phiền!” Hoa Duyệt nói xong thì lè lưỡi, đúng kiểu may mắn thoát được kiếp nạn.
Nguyễn Thanh Linh bên cạnh nàng ta cũng định thần lại, mặt có vẻ hơi do dự, nhưng cơ thể thì vô thức co rúm. Tuy ánh mắt vẫn còn thiết tha lưu luyến, nhưng nàng cũng thôi nhìn Thẩm Tam Xuyên, lặng lẽ ăn cơm.
Hệ thống ngồi xổm tại chỗ quan sát toàn cảnh bằng góc nhìn thượng đế, không nhịn nổi phải lật lại nguyên tác. Sau đấy nó hít vào. Tên này được lắm, nó gào ông ổng, Cha nội này đúng là giỏi thật! Nó biết sau này Nguyễn Thanh Linh thích Thẩm Tam Xuyên. Tuy từ đầu chí cuối Thẩm Tam Xuyên luôn vô cảm với Nguyễn Thanh Linh, nhưng về sau Ma Tôn vẫn ghen nổ đom đóm mắt vì sự tồn tại của nàng. Có điều giai đoạn trước ba người có giao lưu mấy đâu, vậy là bây giờ cốt truyện hỗn loạn đến mức nào?
Lục Lâm Trạch đã bắt đầu âm thầm loại bỏ đối thủ rồi sao?
Mới nói một câu mà đã dập tắt ý định chủ động bắt chuyện với ký chủ của Nguyễn Thanh Linh!
Ui, cái dục vọng chiếm hữu rục rịch nhốn nháo này!
【 Hệ thống: Ký chủ, ký chủ, tui phát hiện Lục Lâm Trạch cố ý chửi cậu trước mặt Hoa Duyệt và Nguyễn Thanh Linh, hòng khiến họ không tiếp cận cậu nữa đó! 】
Thẩm Tam Xuyên đang quan sát bẫy cá trong suối, nghe hệ thống bảo thế thì tò mò ngẩng đầu lên hỏi: Chửi bới gì tớ?
【 Hệ thống: Ngài ấy bảo cậu lạnh nhạt, không thích người khác chủ động bắt chuyện với mình! 】
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi: Hở? Đấy có phải chửi bới gì đâu, ai anti-social mà chẳng thế, thằng nhỏ nói sai chỗ nào!
【 Hệ thống: Không đúng không đúng, rõ ràng ngài ấy biết cậu không phải loại người như thế, mà lại cố ý xuyên tạc vậy cho mấy cổ, là để chặn không cho mấy cổ tới nói chuyện với cậu đó 】
Thẩm Tam Xuyên vui ra mặt: Em tớ chu đáo vậy cơ à?
【 Hệ thống (bỏ cuộc hoàn toàn): … Thôi, cậu cứ coi như tui chưa nói gì đi 】
Hệ thống quan sát điểm thiện cảm đã gần max. Nó không ngờ Ma Tôn lại thiên vị ký chủ sớm như thế, dẫn đến việc cốt truyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác, làm hệ thống cũng không nắm bắt được kịch bản. Chẳng rõ thế này là tốt hay xấu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần kết vui cả làng, thì trật ray cũng chả sao!
Nó đang ngẫm ngợi dở, một cánh bướm đuôi phượng sặc sỡ chợt là đà lướt qua Thẩm Tam Xuyên, sau đấy cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng bay đến chỗ Nguyễn Thanh Linh ở cách đó không xa, đậu lên vai nàng, chốc chốc lại vỗ cánh.
(Bướm đuôi phượng: tên khoa học Papilio Maraho, tên khác là Bướm Phượng Maraho, Bướm đuôi én Maraho, là loài bướm đặc hữu của Đài Loan.)

Lục Lâm Trạch thấy bướm đuôi phượng đậu trên vai Nguyễn Thanh Linh, mỉm cười khen: “Nguyễn sư tỷ còn đẹp hơn cả hoa, làm chú bướm này cũng phải lạc lối, nhầm đường.”
Hoa Duyệt nghe vậy, quay sang ngắm con bướm đuôi phượng kia, cười rõ tươi nói với Lục Lâm Trạch: “Lục sư đệ, đệ chưa biết đó thôi, Thanh Linh là người có thể chất hút bướm hiếm có khó tìm. Từ bé tỷ ấy đã có thể nói chuyện với bươm bướm rồi! Nên quanh tỷ ấy rất hay có bươm bướm đủ kiểu rập rờn, đẹp dữ lắm! Hồi chọn người vào môn phái, Thanh Linh dẫn bao nhiêu là bướm tới, ai nấy đều phải ngỡ ngàng đó!”
“Thể chất hút bướm trời sinh à? Đúng là hiếm thật.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Nghe nói những người mang thể chất khác biệt có tốc độ tu luyện cực nhanh, tư chất cũng cao hơn hẳn người thường. Chắc hẳn Nguyễn sư tỷ sẽ nhanh chóng được lên chức đệ tử nội môn thôi.”
Hệ thống đứng ngoài lề nghĩ thầm: Thể chất hút bướm thôi mà, cùng lắm chỉ nói chuyện tương tác được với bươm bướm. So với thể chất siêu hiếm của hai nhân vật chính, thì có xách dép cũng chẳng theo kịp! Ma Tôn còn nịnh như thế, nghe đúng kiểu khen đểu khen móc, không hổ là công chính có dục vọng chiếm hữu bùng nổ!
【 Hệ thống: Ký chủ, có cơ hội phông bạt này, thử tí không? 】
Thẩm Tam Xuyên: Hở?
【 Hệ thống: Cậu xem, cái cô Nguyễn Thanh Linh kia chỉ có thể chất hút bướm mà đã khiến mọi người shock hàng hồi mới nhập môn. Cậu chính là người duy nhất trên đời có thể thu phục muôn vàn yêu linh không giới hạn. Hay làm một quả quay 10 phát ra 10 con cho họ nhìn chơi đi 】
Thẩm Tam Xuyên cạn lời: Tớ là loại người rảnh háng vậy sao? Vả lại tớ phải tích điểm đổi biệt thự, đằng ấy đừng hòng bẫy tớ quay gacha nữa, cái thẻ con thỏ kia làm tớ sang chấn lắm rồi…
【 Hệ thống: Nhưng, nhưng đây là nhiệm vụ có thể thêm điểm tích lũy mà 】
Thẩm Tam Xuyên: Thêm bao nhiêu?
【 Hệ thống: 5 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên: Vì 5 điểm của đằng ấy mà tớ phải tốn 100 điểm à, tớ có bị ngu đâu?
【 Hệ thống: … Cốt truyện này càng ngày càng vuột khỏi tầm kiểm soát của tui 】
Một lát sau, hệ thống đã hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ dụ ký chủ quay gacha, bỗng nghe thấy Thẩm Tam Xuyên cất giọng hơi do dự: Đằng ấy nói coi, con thỏ ngốc kia có thể giúp tớ hoàn thành nhiệm vụ này được không?
Hệ thống im lặng, sau đó nó bùng nổ trong im lặng!
(Bùng nổ trong im lặng: trích từ câu nói “Nếu không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng” của Lỗ Tấn trong bài “Kỷ niệm chị Lưu Hòa Trân”. Đọc bản dịch của Phan Khôi: Link.)
【 Hệ thống: Hoá ra cậu vẫn muốn vắt kiệt cả 5 đồng mọn ấy đúng không?! 】
Thẩm Tam Xuyên nhếch miệng cười chẳng khách khí tẹo nào: Đằng ấy cứ giải thích cụ thể cách hoàn thành nhiệm vụ đi xem nào.
【 Hệ thống: Lát nữa Nguyễn Thanh Linh bị Hoa Duyệt xúi giục, nên sẽ dụ thêm bướm tới. Sau đấy cổ còn dẫn cả tà linh cấp thấp trong rừng – Yêu Tinh Hoa Tử Đằng tới nữa. Lúc này ký chủ phải làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thành công hóa giải mối nguy Yêu Tinh Hoa Tử Đằng là được cộng thêm 5 điểm! Đương nhiên linh lực hiện giờ của cậu còn chưa đủ để đánh bại Yêu Tinh Hoa Tử Đằng, quay gacha triệu hồi thêm nhiều yêu linh tới giúp cậu mới là lối tắt nhanh nhất 】
Thẩm Tam Xuyên xoa cằm: Đằng ấy gượm đã, mình nghĩ sang hướng khác đi. Chỉ cần tớ nghĩ ra cách ngăn cản cô nàng dụ thêm bướm tới, thì con yêu tinh hoa mà đằng ấy nhắc đến sẽ không xuất hiện. Vậy cũng là giải trừ mối họa thôi mà? Nếu làm như thế, thì đằng ấy có cho tớ 5 điểm không?
【 Hệ thống: Ký chủ, sao mấy người khoái đi chệch kịch bản vậy?! 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy cứ nói có cho điểm hay không đi!
【 Hệ thống: Cho cho cho 】
Kệ vậy, thân là hệ thống, nó cũng chuẩn bị làm loạn rồi!
Thẩm Tam Xuyên nghe xong thì triệu hồi luôn con Thỏ Lắc Lư đã được nuôi trắng trẻo béo mầm trong vườn riêng ở nội cảnh ra, dặn nó: “Lát mày chớ sử dụng kỹ năng, cứ nhảy qua đó, vờ như mình là thỏ bình thường đến phá thối, đừng để họ tán dóc tiếp là được!”
Hệ thống giần giật, ký chủ nhà nó thật sự, rất có lối đi riêng!
Một con thỏ đần có thể phá đảo hết mọi cửa game được chắc! Cậu tính giữ khư khư điểm đến bao giờ!
Thỏ Lắc Lư lắc đôi tai dài, còn nháy mắt với Thẩm Tam Xuyên: “Bé thỏ hiểu rồi!”
Dù gì nó đã sống hưởng thụ mãi trong vườn riêng ở nội cảnh của chủ nhân, giờ đã đến lúc ra ngoài bung xõa, làm việc cho chủ nhân để tiêu hóa thức ăn thôi!
Thể hiện nào, bây bê!
Dứt lời, Thỏ Lắc Lư phát huy đầy đủ ưu thế của một con thỏ, cong đít chạy về phía ba người cách đó không xa. Sau khi thành công đạp đổ đồ ăn của họ, nó còn tàn nhẫn nhảy nhót lung tung, làm Hoa Duyệt và Nguyễn Thanh Linh sợ tái mặt. Xong việc, nó lùi bước về sau, nhảy nhót rời khỏi sân khấu!
Hai cô gái trẻ sợ hết hồn, tất nhiên sẽ không diễn mấy vở tuồng màu mè gọi bướm biếc gì nữa. Lục Lâm Trạch vừa dọn đống đồ ăn bị đánh đổ, vừa trấn an hai người.
Thẩm Tam Xuyên đắc ý nói: Sao, thế này có khác gì giải trừ mối nguy, đạt được hiệu quả tương tự đâu?
Hệ thống cũng phải bó tay.
【 Hệ thống: Giải trừ mối nguy Yêu Tinh Hoa Tử Đằng, điểm cốt truyện +5 】
Thẩm Tam Xuyên thành công lấy được 5 điểm, đang định quay về giả bộ quan tâm, thì chợt thấy một bóng trắng lao về phía họ từ đằng xa với tốc độ siêu nhanh. Đến khi thấy rõ bóng trắng kia, anh chàng mới thở phào, hóa ra là Thỏ Lắc Lư vòng về. Nhưng không ngờ con thỏ béo lùn chắc nịch ấy lại có thể chạy nhanh như bay vậy được…
Chờ đã, sao mặt Thỏ Lắc Lư hoảng sợ thế?
Bóng đen đằng sau con chết toi đấy là gì?!
Chỉ thấy con Thỏ Lắc Lư đang sợ xanh mặt bay vút lên, lại nhảy vọt qua ba người còn chưa kịp phản ứng. Bóng đen khổng lồ đuổi theo nó rốt cuộc cũng hiện hình!
【 Hệ thống: Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, tà linh thuộc tính cấp trung, thích săn yêu linh nhỏ và phụ nữ. Xúc tu tiết ra chất nhờn ăn mòn. Một khi bị trói chặt, quần áo sẽ bị mài mòn, cực kỳ khó thoát ra 】
Trước mắt họ là Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ to khủng khiếp, có hình dạng như một cái mồm kì dị tựa hoa săn mồi. Những cái nanh nhọn lởm chởm mọc đầy trong mồm, liếc sơ thôi đã cảm thấy nó có thể nghiền người ta thành cám vụn! Nó mang vô số dây leo đen đúa chắc nịch. Đám xúc tu này được bao phủ bởi đống giác hút lố nhố kích cỡ khác nhau, phần đầu tiết ra chất nhờn có khả năng ăn mòn nhìn mà thấy kinh tởm buồn nôn. Hình dạng của nó thực sự khiến người ta muốn lên cơn sợ lỗ!
Thẩm Tam Xuyên: Vãi nồi, tưởng đây là truyện tiên hiệp cơ mà, sao lại có quả setting xúc tu răm mặn thế này?! Đến cả tên còn là Vua Sếch Sống nữa chứ! Trông biến thái vãi chưởng!
(Tên Hán Việt của con yêu tinh này Vu Yêu Vương = Lich King = Vua xác sống biết xài ma thuật. Thẩm Tam Xuyên gọi nó là Ô Yêu Vương = Vua yêu tinh bẩn thỉu dâm dê. Từ Vu 巫và từ Ô 污đều đọc là wu, nên đây là một phép chơi chữ đồng âm.)
【 Hệ thống: Ở nguyên tác, con xuất hiện trong đoạn này là Yêu Tinh Hoa Tử Đằng cấp thấp hơn nó nhiều. Ai ngờ nổi ký chủ sửa cốt truyện thế nào mà lại dẫn cả Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ ra đây! 】
Thẩm Tam Xuyên: …
【 Hệ thống: Quay gacha đi, con này không phải loại bây giờ cậu có thể đối phó được đâu 】
Thẩm Tam Xuyên nhìn con quái vật xúc tu cốc lồ trước mắt mình, nuốt nước miếng nói: Nó chỉ thích săn yêu linh nhỏ và phụ nữ đúng không, nghĩa là nó sẽ không ăn sư đệ với tớ. Thỏ Lắc Lư đã về nội cảnh rồi, vậy là tớ chỉ cần cứu hai cô em kia, không để họ bị tấn công, rồi gắng cầm cự đến khi Vạn sư huynh hoặc Phù trưởng lão tới cứu bọn tớ là được rồi nhỉ!
【 Hệ thống: Ký chủ, vì tích điểm mà cậu còn… không muốn sống nữa ư? 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ là newbie, có quyền hồi sinh vô hạn còn gì?
【 Hệ thống: … Cậu vào đây là để lợi dụng bug game hả?! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
【 Hệ thống: À, quên không bảo, Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ mắc chứng khó nhận diện giới tính nha! 】
Thẩm Tam Xuyên: Là sao?
【 Hệ thống: … Chương sau cậu sẽ biết 】
[HẾT CHƯƠNG 10]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.