Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 119:




“Đã lấy nhau rồi mà còn bắt đệ tự xử!”
***
Trông bé Lâm Trạch nhỏ xíu vậy thôi, chứ ngang ngược thì chẳng ai bằng! Cu cậu vừa vào là kêu ca giường bé quá, đuổi thẳng sư đệ ra ngoài, rồi vui vẻ ra mặt kéo Thẩm Tam Xuyên lên giường tán dóc!
Mới bé tí mà đã đam mê chiếm hữu vậy rồi ư?
Quan trọng là thằng bé này còn ít tuổi nhưng đã rất hoạt ngôn. Đầu tiên nó kể chuyện mình. Có lẽ do biết hai người đã rõ thân phận của mình, nên nó giới thiệu bản thân chẳng e dè gì. Bằng không, với khả năng quan sát và suy tính của nó, chẳng đời nào nó lại tin hai kẻ mới quen nửa ngày. Sau đấy, nó bắt đầu hỏi chuyện Thẩm Tam Xuyên. Biết hai người thật sự là một đôi, cu cậu còn ấm ức bật khóc…
“Ca ca, huynh bị hắn lừa rồi đúng không? Tên đó nhác trông đã biết là phường lừa đảo… Huynh mau giải trừ khế ước với hắn, bao giờ đệ lớn, đệ lập khế ước với huynh nhé được không?”
Thẩm Tam Xuyên rất buồn cười, nhưng nhìn thằng nhỏ vừa lau nước mắt vừa tỏ vẻ nghiêm túc, anh chàng lại cảm thấy mình mà cười thì xấu tính quá, bèn lảng sang chuyện khác: “Tại sao đệ lại muốn lập khế ước với ta, vì cảm thấy ta đang bị lừa à?”
Bé Lâm Trạch chớp chớp mắt. Thật ra ở tuổi này nó chưa hiểu ý nghĩa của việc lập khế ước lắm, chỉ biết lập khế ước rồi có lẽ hai người sẽ được sống bên nhau mãi mãi. Nó không muốn Thần tiên ca ca ở chung với một tên lừa đảo, tuyệt đối không được!
“Bởi vì ca ca đẹp ơi là đẹp ý, còn đẹp hơn Tuệ Nhi tỷ hay hái củ ấu với đệ rất rất nhiều. Nếu huynh bị tên ấy lừa, thì đệ sẽ buồn bực lắm!”
Nó chu mỏ: “Cho nên nếu ca ca muốn lập khế ước, chẳng thà huynh đợi đệ đi! Đệ nhất định sẽ không lừa ca ca. Huynh coi mới nãy đệ đã kể hết tất cả về bản thân cho huynh rồi đấy, giàu thành ý lắm đúng không! Hơn nữa ca ca không cần lo thiếu tiền mua thức ăn nữa đâu, đệ nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi huynh, huynh tin đệ nhé được không?”
Thẩm Tam Xuyên vẫn không nhịn nổi phải bật cười. Nào ngờ nụ cười vô cùng trìu mến của anh chàng lại làm trái tim bé Lâm Trạch rung rinh tợn.
“Đệ hiểu lầm đệ ấy rồi. Đệ ấy không phải hạng người lừa đảo đâu, chúng ta cũng chẳng giấu giếm nhau điều gì… Sau này lớn, đệ mà biết mình nói bản, ờm… nói đệ ấy như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy mình nực cười lắm.”
Bé Lâm Trạch thở dài: “Ca ca, huynh bị lừa nặng lắm rồi.”
Thẩm Tam Xuyên búng trán thằng nhỏ: “Bé tí mà thở than nỗi gì.”
Bé Lâm Trạch nói rất là dõng dạc chính đáng: “Mặc xác, dù sao chỉ cần có đệ ở đây, đệ nhất định sẽ bảo vệ huynh khỏi bị hắn bắt nạt!”
Hai người chuyện trò từ chạng vạng tới nửa đêm, cuối cùng cu cậu cũng không chịu nổi nữa, ngả vào lòng Thẩm Tam Xuyên thiếp đi. Thẩm Tam Xuyên cũng ríu mắt lại vì bị thằng nhỏ quấy quả. Anh chàng đang ôm nó chìm vào mộng đẹp, chợt cảm thấy có người nhấc bé Lâm Trạch khỏi lòng mình xách ra ngoài, rón rén đặt nó qua một bên.
Anh chàng mơ màng mở mắt ra, chưa kịp thấy rõ người tới, thì đã bị kẻ đó bế ngang lên.
“Ưm… Sư đệ, đệ…”
“Suỵt, đừng nói gì cả, kẻo đánh thức nó.” Người nào đó nháy mắt với anh chàng, giọng thì thà thì thào, sợ làm ông giời con trên giường tỉnh giấc.
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Thằng nhỏ ngủ rồi, nên tới lượt thằng lớn qua đây hả?
Lục Lâm Trạch bế Thẩm Tam Xuyên, lẹ làng ra khỏi phòng. Hắn liếc thoáng bé Lâm Trạch còn đang say giấc trên giường, rồi rón ra rón rén đóng cửa lại.
“Trễ thế này rồi, sao đệ chưa ngủ?”
Lục Lâm Trạch nhíu mày nói: “Huynh đã hứa sẽ ở bên đệ đêm nay, vậy mà lại đuổi đệ đi!”
Thẩm Tam Xuyên buồn cười: “Thằng nhỏ cũng là đệ thôi. Ta ngủ với nó có khác gì ngủ với đệ đâu?”
Lục Lâm Trạch khựng lại, gương mặt vô cùng tuấn tú xen chút xấu xa bỗng cất lời tàn nhẫn trong ánh trăng: “Sư huynh, huynh đã nói vậy, thì xem ra đêm nay đệ phải khiến huynh nhận ra điểm khác biệt giữa đệ và nó. Ngày mai huynh thức giấc mà vẫn đi lại bình thường được thì coi như đệ thua!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên tái nhợt: “Đệ muốn làm gì?”
“Ban đầu thấy đình viện này còn nhiều phòng trống, đệ tính bế huynh vào phòng rồi mới làm chuyện kia. Nhưng giờ đệ đổi ý rồi, đêm nay trăng đẹp thế này, chi bằng đôi ta hãy ái @n ngoài đây luôn đi.”
“Đệ…”
Anh chàng giãy giụa định nhảy xuống, nhưng lại bị Lục Lâm Trạch trở tay ấn lên tường: “Nếu huynh dám chạy, thì đệ sẽ đè huynh lên tường giải quyết lần đầu đêm nay tại đây luôn.”
“Đừng làm thế, trong đình viện có nhiều yêu linh do ta triệu hồi lắm, nhỡ tụi nó nhìn thấy…”
Thì xấu hổ chết mất!
Lục Lâm Trạch cười nói: “Giờ này chắc chúng ngủ lâu rồi. Vả lại, đệ không ngại để chúng thấy cảnh chủ nhân chúng sung sướng phát khóc vì được đệ hầu hạ đâu.”
Sư đệ xấu xa thật đấy!
“… Chúng mình đổi phòng đi.” Thẩm Tam Xuyên thỏa hiệp, dù sao anh chàng cũng biết sư đệ không dám làm thế thật đâu.
“Khỏi, đệ muốn chiêm ngưỡng thân thể sư huynh thật rõ dưới ánh trăng.” Hắn cắn lên gáy anh chàng, “Đình hóng gió bên kia được đấy, đệ bế sư huynh qua đó nhé.”
Đình hóng gió?! Vậy chẳng phải thông thống bốn bề hả!!!
“Không được! Ta chịu thôi!”
Thẩm Tam Xuyên cuống cả lên. Tuy không ai khác có thể đi vào đình viện trong nội cảnh, nhưng ở đây có hơn trăm con yêu linh nhỏ anh chàng đã triệu hồi từ thời tham dự Tiệc chung Năm nhánh, ai biết còn con nào núp trong bụi cỏ không?! Dù mấy ngày nay Lục Lâm Trạch đã chơi gần hết các loại tư thế rồi, nhưng ch1ch dạo ngoài trời thì…
Anh chàng vẫn không tiếp thu nổi. Ngày xưa anh chàng cảm thấy Hoang sư huynh ch1ch sư tôn hơn quá lố, không ngờ cái đờ cờ mờ sư đệ mình còn lắm chiêu trò như thế, chơi mãi không trùng, quả nhiên cha nào con nấy!
“Sư huynh đang xấu hổ đấy à?” Lục Lâm Trạch quay Thẩm Tam Xuyên lại đối mặt với mình, “Rõ ràng ở đây chỉ có huynh và đệ thôi mà?”
“Tóm lại không được là không được!”
Không thể để em mình dắt mũi mình mãi được, lúc nào nên phản đối vẫn phải phản đối, kẻo thằng cu này cứ được đằng chân lân đằng đầu!
“Sư huynh, huynh xem trăng sáng mỹ miều nhường này, huynh không muốn nhìn vẻ mặt đắm say huynh của đệ sao?”
Vẻ mặt đắm say mình của em mình á?
Ai đấy bắt đầu rung rinh, nhưng chỉ rung rinh một tẹo thôi!
Tuyệt đối không thể khuất phục chỉ vì thế được!!!
Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt liếc qua chỗ khác: “Dù đệ có nói vậy, ta vẫn không muốn…”
Lục Lâm Trạch cúi đầu định hôn anh chàng. Thẩm Tam Xuyên khẽ nghiêng mặt tránh đi. Lục Lâm Trạch cười khẽ, không lại gần cũng chẳng lui đi, cứ giữ nguyên tư thế ấy ôm cây đợi thỏ. Hơi thở phất phơ phả vào sườn mặt Thẩm Tam Xuyên, lập tức nhuộm đỏ gò má anh chàng.
Một lát sau, Thẩm Tam Xuyên liếc hắn từ góc mắt, Lục Lâm Trạch không dao động, vẫn ở tư thế gọi mời anh chàng hôn mình ban nãy.
Tay anh chàng và tay hắn đang đan mười ngón với nhau, siết rất chặt.
Thẩm Tam Xuyên mím môi, gắng né tránh ánh mắt sư đệ.
Trái tim càng lúc càng nảy “Thình thịch” rõ nhanh, đến nỗi anh chàng muốn ấn tim mình lại để người ta không nghe ra tiếng.
Nhưng ngay sau đó, anh chàng chợt nghe thấy những nhịp tim rộn ràng gấp gáp của sư đệ…
Hóa ra, em mình cũng đang căng thẳng ư? Rõ ràng lần nào ẻm trông cũng nhẹ nhàng khoan thai lắm mà…
Anh chàng không kìm nổi lòng mình, quay lại nhìn sư đệ. Trong khoảnh khắc hai đôi môi lơ đãng chạm nhẹ vào nhau, họ đều như đói khát lâu ngày, quấn lấy nhau trao cái hôn nồng nhiệt.
Ph óng đãng, dữ dội, xâm chiếm.
Trong khoảnh khắc tách nhau ra, hai người đều thở hổn hển gấp gáp.
“Đệ bế huynh qua đó được không?”
“Không chịu đâu…” Giọng anh chàng đã mất đi vẻ tự tin vốn có.
“Vậy cứ mặc quần áo, huynh ngồi lên người đệ, đệ đỡ huynh.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng ánh mắt đã rực cháy như muốn lột tr@n ai kia.
“Không được…” Giọng anh chàng càng lúc càng nhẹ, nhưng tiếng thở mỗi lúc một thêm nặng nề.
Lục Lâm Trạch không lên tiếng nữa, chỉ bế anh chàng lên, rảo bước thật nhanh về phía ngôi đình bốn bề lộng gió.
Một sự im lặng khó tả bỗng lan tỏa giữa hai người, họ thôi chuyện trò.
Vầng trăng chiếu vệt sáng trong ngần xuống mặt đất, như mạ một lớp mành mỏng màu xám bạc lên hai người, uyển chuyển đến nao lòng.
Lục Lâm Trạch hơi sốt sắng, vừa ngồi xuống đã xử lý xong quần áo cả hai. Hắn ngẩng lên nhìn Thẩm Tam Xuyên, phát hiện vạt đỏ trên mặt sư huynh đã lan tới cổ.
“Sư huynh, huynh thực sự là người đẹp nhất đệ từng gặp trên đời. Chắc giờ huynh biết rồi đúng không, đệ đã ái mộ huynh từ thuở tấm bé.”
Hắn kéo tay Thẩm Tam Xuyên, thành kính hôn lên mu bàn tay anh chàng.
“Huynh chính là thánh thần của đệ.”

Hắn đang định giao lưu “sâu” hơn với sư huynh, thì một tiếng tru tréo rung chuyển đất trời chợt vang lên đằng sau!
“Thỏ Lắc Lư tới đây!!!”
Sau đấy con thỏ nào đó giẫm đánh bộp lên đầu Lục Lâm Trạch. Ai kia đang đổ hết tâm tư vào sư huynh suýt ôm Thẩm Tam Xuyên ngã kềnh ra đất. May mà hắn mau lẹ lấy lại thăng bằng.
Thỏ Lắc Lư giẫm lên đầu Lục Lâm Trạch xong thì nhảy lên chiếc bàn đá ở giữa đình hóng gió. Nó gãi cái tai dài ngoằng rồi bảo: “Chủ nhân, thằng nhóc kia dậy rồi, nó đang tìm cậu khắp nơi đấy. Hai người có muốn tạm dừng một lúc không? Kẻo nó tới bây giờ…”
Thẩm Tam Xuyên vội vàng trèo xuống khỏi người Lục Lâm Trạch, đỏ mặt chỉnh trang áo xống của mình: “Tao biết rồi, tao về luôn đây.”
Anh chàng dợm bước định đi, Lục Lâm Trạch chợt túm chặt Thẩm Tam Xuyên, buồn bực ra mặt hỏi: “Sư huynh, vậy đệ phải làm sao bây giờ?”
“Đệ nghĩ cách mà tự xử đi!”
Thẩm Tam Xuyên nói xong thì đi luôn không thèm ngoái lại, trông rõ là vội vã.
Lục Lâm Trạch: “…”
Đã lấy nhau rồi còn bắt đệ tự xử?!!!
Thỏ Lắc Lư lấy một củ cà rốt ra gặm, vừa nhai vừa nhìn Lục Lâm Trạch nói: “Tôn thượng, hình như hệ thống có mấy clip của chủ nhân đấy, hay ngài cứ xem trước, dùng tạm vậy ha?”
Lục Lâm Trạch: “…”
Gió đêm mát lạnh.
Một lúc lâu sau.
“Hệ Thống huynh, có lẽ ta phải nhờ huynh chuyện này…”
【 Hệ thống: Khụ khụ… tui hiểu rồi… 】

Sáng hôm sau, bé Lâm Trạch độc chiếm Thẩm Tam Xuyên cả đêm chạy ra bếp, tính làm đồ ăn sáng cho Thẩm Tam Xuyên còn đang chìm trong mộng đẹp. Điều khiến thằng nhỏ bất ngờ là, nó vừa vào bếp đã thấy người nào đó ngồi chống đầu ở đấy, như đang chờ nó vậy.
Bé Lâm Trạch không đuổi hắn ra ngoài, mà tất bật nhóm lửa nấu cháo.
Lục Lâm Trạch ngồi ngoài rìa mở miệng nói: “Sư huynh không thích ăn cháo.”
Bé Lâm Trạch: “…”
Lục Lâm Trạch đứng dậy, khoan thai bước về phía cửa, rồi từ tốn quẳng lại một câu: “Sư huynh thích ăn măng.”
“Ta chả thèm tin huynh, huynh chắn chắn đang lừa ta.”
Lục Lâm Trạch nhoẻn miệng cười, bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Tuy bé Lâm Trạch không tin lời người nào đó lắm, nhưng lúc bưng bữa sáng lên, cu cậu vẫn cố tình bỏ thêm một đ ĩa măng chua để ăn kèm với cháo. Không ngờ Thẩm Tam Xuyên thật sự chỉ chí mỗi măng, còn khen nức khen nở.
“Sao đệ biết ta thích ăn măng?”
Bé Lâm Trạch nhìn Lục Lâm Trạch đang yên lặng ngồi ăn cháo bên cạnh, cũng không giải thích gì thêm: “Hóa ra ca ca thích ăn măng ạ?”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Đúng vậy, ta thích ăn măng nhất đấy, món nào có măng ta cũng thích.”
Bé Lâm Trạch vui vẻ đáp: “Thế thì dễ thôi, lát nữa đệ sẽ ra chợ mua thêm măng ạ!”
Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Vậy ta đi chung với đệ nhé?”
Bé Lâm Trạch phẩy tay: “Không cần không cần, ca ca ở nhà đi, chợ ồn lắm, còn bẩn nữa, để cái anh mặc đồ đen này đi với đệ là được ạ!”
Lục Lâm Trạch mặc đồ đen liếc nhìn cu cậu: “Được, ta đi với nhóc.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn trái, rồi lại ngó phải, nghĩ thầm sao tự dưng hai đứa một lớn một bé này… lại có vẻ đã xoá tan hiềm khích xưa vậy nhỉ?

Sau đấy, một lớn một bé lại đi chợ.
Lục Lâm Trạch nói bâng quơ: “Sao, ta không lừa nhóc đúng chưa?”
Bé Lâm Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm: “Được rồi, coi như huynh không gạt ta! Vậy huynh nói cho ta đi, Thần tiên ca ca còn thích ăn gì nữa?”
Lục Lâm Trạch mỉm cười: “Cay.”
Tác giả có lời muốn nói:
Em bé đen tối VS Anh lớn đen tối
[HẾT CHƯƠNG 119]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.