Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 129:




“Say, thì càng tốt chứ sao?”
***
Thiên Nguyệt lão lão cầm chén rượu, đôi môi đỏ nhấp nhẹ một ngụm rồi rằng: “Hay là Thẩm Tiên Tôn… chính là người tình năm xưa mà con mong mỏi ngày đêm?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Cô của con thông thái quá, từ đầu chí cuối con chỉ thích mình sư huynh con thôi.”
Thiên Nguyệt lão lão liếc hắn, vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả. Bà chỉ cười rồi hỏi ngược lại: “Vậy cũng là nhờ Nghiệp Liên của cha già tốt tính nhà con giúp sức chứ gì?”
“Con chẳng lừa nổi cô chuyện gì ạ.”
Lục Lâm Trạch nói xong thì kéo Thẩm Tam Xuyên vào bàn: “Sư huynh, mau ngồi đi, coi thử mấy món này có hợp khẩu vị huynh không? Nếu không thích, huynh cũng đừng nói gì, kẻo mất mặt cô đệ, tối nay đệ sẽ tự nấu bữa khuya cho huynh.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn chiếc bàn ú ụ đồ ăn, chìm vào im lặng: “…”
Thiên Nguyệt lão lão lườm Lục Lâm Trạch: “Oắt con, mi ăn nói thế mà nghe được à. Những món ngon ta bày đây, đều làm theo lời mi dặn, nấu riêng theo khẩu vị của Thẩm Tiên Tôn. Làm đến thế mà còn không đẹp lòng cháu dâu, thì ta cũng chịu thôi, mi xéo vào bếp mà tự túc.”
Lục Lâm Trạch đáp: “Bàn tiệc của cô lắm món quá, mỗi ba cô cháu mình làm sao ăn hết được chừng ấy đồ ăn, chi bằng… cho Doãn hộ pháp ăn chung nhé ạ?”
Dứt lời, hắn nháy mắt với Doãn Vô Cương đằng sau Thiên Nguyệt lão lão. Thiên Nguyệt lão lão cũng ngoái đầu nhìn Doãn Vô Cương luôn mặt lạnh như tiền. Thấy chủ nhân quay sang mình, Doãn Vô Cương mới lập tức phản ứng: “Tiệc gia đình của Tông chủ, thuộc hạ không dám quá trớn!”
Lục Lâm Trạch lập tức đứng dậy đẩy Doãn Vô Cương ngồi xuống cạnh Thiên Nguyệt lão lão: “Đã là tiệc nhà, thì đương nhiên không lắm quy định quy tắc, quá gì mà quá. Doãn hộ pháp đừng chối từ nữa, cô ơi, cô xem có phải không ạ?”
Thiên Nguyệt lão lão gật đầu: “Nếu A Trạch đã nói vậy, thì Vô Cương cũng đừng khách khí nữa, ngồi xuống ăn cả đi.”
Dứt lời, bà đưa chén rượu đã uống cạn tới trước mặt Doãn Vô Cương. Doãn Vô Cương rốt cuộc cũng thôi giữ nét mặt lạnh tanh, cầm bầu rượu bên cạnh lên rót cho chủ nhân. Rót rượu xong, ông bắt đầu gắp đồ ăn cho Thiên Nguyệt lão lão. Tới phần cá, ông còn cẩn thận lọc hết xương ra rồi mới bỏ vào bát chủ nhân. Thấy chủ nhân mình ăn không có vấn đề gì, ông mới yên tâm, lại lập tức gắp món tiếp theo.
Thẩm Tam Xuyên quan sát Doãn Vô Cương bóc tôm cho Thiên Nguyệt lão lão, chẳng những bỏ vỏ giữ thịt, mà còn rút sạch cả lưng tôm, chấm hai bên vào gia vị rồi mới để vào bát của Thiên Nguyệt lão lão.
“Sư huynh, sao huynh cứ nhìn Doãn hộ pháp mãi thế?”
Lục Lâm Trạch hỏi xong, tất cả mọi người trên bàn đều đưa mắt về phía Thẩm Tam Xuyên, anh chàng vội nói: “Trước kia gặp Doãn hộ pháp, ấn tượng của ta về ông ấy là một người cực kỳ lạnh lùng, mặt sắt vô tình. Không ngờ lúc gắp đồ ăn cho người khác, ông ấy lại chu đáo tỉ mỉ như thế, nên không nhịn được nhìn thêm mấy lần đó mà.”
Lục Lâm Trạch rằng: “Vậy cũng phải xem đối tượng là ai nữa, đúng không cô nhỉ?”
Bàn tay thon dài của Thiên Nguyệt lão lão cầm chén rượu, bà uống cạn trong một ngụm rồi nói: “Xem ra A Trạch còn chưa đủ chu đáo, chứ không làm sao cháu dâu ta lại cảm thấy Vô Cương tốt hơn được? A Trạch, con phải kiểm điểm lại bản thân đi…”
Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm: “Mỗi người chu đáo một kiểu chứ, sư huynh tất nhiên biết điểm tốt của con ạ.”
“Con tự tin quá nhỉ, cháu dâu của ta là nhân vật có máu mặt gây sóng gió nhất bây giờ trong hai giới tiên ma. Con mà không giữ thằng bé cho kỹ, thì sau này có khi nó ruồng rẫy con. Lúc đó con có về khóc lóc với ta cũng chẳng có tác dụng gì nữa đâu.”
“Nhưng huynh ấy đã thuộc về con rồi mà?”
“Ồ? Sao ta nhớ đối tượng kết hôn con công bố với thiên hạ là Thẩm Điền công tử cơ mà… Nếu thế, Hàn Diễn Tiên Tôn của Ải Phong Nguyệt vẫn phải độc thân chứ? Đã độc thân, thì với dáng dấp phong thái của Tiên Tôn, chắc hẳn người theo đuổi phải đông không kể xiết!”
Lục Lâm Trạch: “…”
“Đúng rồi, ta còn nghe nói, trước khi Thẩm Tiên Tôn trở thành Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, đã có rất nhiều tinh anh của năm nhánh Thần Phong chảy dãi thèm khát người ta rồi… A Trạch, chắc con nhiều tình địch lắm nhỉ?”
Lục Lâm Trạch nghẹn ngào: “Đúng là quá lắm tình địch phải lắng lo đấy ạ…”
Hắn chuyển hướng sang Thẩm Tam Xuyên, giả bộ nghiêm trang nói: “Sư huynh, hay là huynh đừng về Ải Phong Nguyệt nữa?”
“Đừng quấy. Sư tôn đã tin tưởng giao phó Ải Phong Nguyệt cho ta. Sao có thể coi như trò đùa được.”
“Đệ biết ngay mà,” Lục Lâm Trạch chống đầu, “Sư huynh còn chẳng thèm dỗ đệ luôn.”
“Ta đã đồng ý với đệ là không gặp riêng họ rồi mà.”
“Không gặp riêng, nói cách khác, là vẫn gặp chung, đúng chưa?”
“Đừng có mà bẻ chữ! Huống chi đệ biết rõ với thân phận bây giờ, ta không thể tránh mặt những Chưởng môn khác…”
“Đệ kệ đấy, bọn chúng đều có ý đồ với huynh cả!”

Thấy hai đứa chồng chồng sắp gây nhau tại trận, Doãn Vô Cương ho khan một tiếng, rồi lại bình thản bỏ miếng tôm đã bóc vỏ vào bát của chủ nhân, đang từ chó săn hung ác bỗng thành chó nhà ngoan hiền –
【 Hệ thống, Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch: Đội vợ lên đầu!!! 】
【 Hệ thống: Này, hai người đừng có chen cả vào khung thoại của tui chớ! Quá đáng rồi ha! 】
Thiên Nguyệt lão lão vừa uống rượu vừa nói: “Sẵn nhắc chuyện, Giáng Dạ Chân nhân của Cổng Phá Trần và Tễ Sắc Tán nhân của Ải Thanh Từ hình như cũng đang nhăm nhe cháu dâu đấy. Nếu ta nhớ không lầm, đương kim Thánh Thượng Thương Viêm cũng có quan hệ sâu xa với hai đứa phải không?”
Nhắc tới Thương Viêm, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, Lục Lâm Trạch thay đổi thái độ trước đó, cẩn trọng hỏi: “Thưa cô, cô có biết hoàng tộc họ Thương bị dính lời nguyền gì không ạ?”
“Lời nguyền?” Thiên Nguyệt lão lão khựng lại, đặt chén rượu xuống rồi hỏi, “Hai đứa đã phát hiện điều gì rồi?”
“Chúng con nghe được cuộc trò chuyện giữa Thương Viêm và Vân Khanh Tử trong ảo cảnh Nghiệp Liên, còn thấy có người đưa cho họ một chiếc hộp gấm đựng bàn tay người bằng hổ phách.”
“Hai con, một đứa là Tiên Tôn được muôn người kính nể của năm nhánh Thần Phong, đứa kia thì là Ma Tôn không ai bì nổi của ba châu Huyền Sát, vậy mà lại lợi dụng Nghiệp Liên để núp tường rào nghe lén nhà người ta. Nếu để thiên hạ biết, hai đứa không sợ bị người đời nhạo báng à?”
Lục Lâm Trạch nói: “Không sao, da mặt bọn con dày lắm, cô mau nói đi, rốt cuộc hoàng tộc họ Thương có bí mật gì ạ?”
“Con coi ta là kẻ biết tuốt đấy à?” Thiên Nguyệt lão lão đưa chén rượu không ra đằng trước, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ lên mặt bàn, Doãn Vô Cương lại lập tức rót đầy ly.
Lục Lâm Trạch nịnh đầm: “Trên đời chẳng có gì mà cô của con không biết cả ạ!”
Quả thực chẳng có chuyện gì trên đời là Lang Hoàn Ỷ Nguyệt không biết. Chẳng thế, ngày xưa Thiên Lũng Cảnh đã không mang Hoang Tịch đầu một nơi thân một nẻo tới đây nhờ cậy.
“Hoàng tộc họ Thương lên được ngôi vua, thật ra cũng là nhờ đổi chác bằng tuổi thọ của tất cả thành viên trong tộc.” Thiên Nguyệt lão lão khoan thai nói, “Toàn bộ thành viên thuộc hoàng tộc họ Thương, bất kể nam nữ, chỉ sống được đến một giáp là cùng.”
Một giáp, cũng chính là 60 năm.
Vậy nghĩa là, hoàng tộc họ Thương đều sống không quá 60 tuổi ư?
Tuy rằng với người thường mà nói, 60 cũng chẳng ít ỏi gì, nhưng với giới tu hành, một giáp không đáng là bao. Hoàng tộc họ Thương cũng tu hành, hơn nữa toàn tu luyện chính thống từ khi còn nhỏ. Tuổi thọ này quá ngắn với họ, thậm chí còn có thể coi là chết trẻ!
Lục Lâm Trạch hừ lạnh nói: “Thế thì cũng là lỗi của chúng thôi, trách ai được… Nhưng mà, vụ bàn tay hổ phách là sao vậy ạ?”
“Muốn loại bỏ lời nguyền, thì nhất định phải lấy được một món Thần Khí trong truyền thuyết. Nhưng tiếp xúc với món Thần Khí này không phải dễ. Một khi thất bại, thì sẽ bị Thần Khí ấy hóa thành hổ phách… Nếu con nói mình thấy chiếc hộp đó đựng bàn tay hổ phách, thì chắc hẳn hoàng tộc họ Thương lại thất bại trong việc thu hoạch Thần Khí rồi.”
Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Thần khí mà Hoàng tộc họ Thương muốn sở hữu, rốt cuộc là thứ gì ạ?”
Thiên Nguyệt lão lão nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên, bỗng nhiên đổi đề tài: “Cháu dâu à, nếu không ngại thì cho ta mượn hai thanh Thần khí xem thử nhé?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, chỉ cần dùng ý nghĩ là cả hai thanh Thần Khí Ứng Kiếp và Uyên Quang đồng thời xuất hiện trong điện chánh của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Hai thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, tỏa ánh hào quang chiếu rọi lẫn nhau!
Mắt Thiên Nguyệt lão lão phản chiếu ánh sáng từ hai thanh kiếm, bà cảm thán: “Quả không hổ là thần binh tuyệt thế, đúng là khác thường.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Uyên Quang là Thần Khí bản mệnh của sư tôn con, con chỉ bảo quản hộ thôi ạ.”
Thiên Nguyệt lão lão nói: “Con đã cầm được Uyên Quang, thì chứng tỏ bản thân con cũng nhận được sự tán thành từ nó. Dù chủ nhân trước kia của nó là ai, hiện giờ nó đã là một thanh kiếm hoàn toàn thuộc về con rồi.”
Tim Thẩm Tam Xuyên thót lại. Anh chàng biết lời Thiên Nguyệt lão lão nói không sai, nhưng trong tiềm thức, anh chàng luôn coi Uyên Quang là kiếm của sư tôn, cung kính vô cùng. Trước giờ ra trận đánh địch anh chàng chỉ dùng Ứng Kiếp, chưa từng sử dụng Uyên Quang.
Thiên Nguyệt lão lão nói tiếp: “Ứng Kiếp là một thanh kiếm nghiêng về nhân từ, có năng lực thanh lọc khử tà; còn Uyên Quang là thanh kiếm thiên chém giết, là Thần Khí mang sức mạnh sấm chớp… Nếu phải so sánh, thì Uyên Quang hợp để xông pha chiến trường, đánh giết kẻ địch hơn. Nhưng chắc hẳn cháu dâu chưa dùng Uyên Quang bao giờ nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu.
“Vậy con có biết, trên đời còn có một món Thần Khí nữa không? Khác với Ứng Kiếp và Uyên Quang, đặc tính lớn nhất của nó chính là giữ cân bằng.”
“Giữ cân bằng ư?”
“Món Thần Khí có thể giữ thế cân bằng này, chính là thứ mà hoàng tộc họ Thương đang dùng trăm phương nghìn kế để sở hữu – Phách Gia Ẩn Hồn.”
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đều mới được nghe tên “Phách Gia Ẩn Hồn” lần đầu, họ đều tỏ ra kinh ngạc.
“Thưa cô, vậy rốt cuộc nó giữ thế cân bằng kiểu gì ạ?”
Thiên Nguyệt lão lão lại uống một ngụm rượu, chỉ vào hai thanh Thần Khí nói: “Nói đơn giản, thì một mình con sở hữu cả hai thanh Thần Khí, nghĩa là đang ở thế bất cân xứng. Một khi con gặp phải Phách Gia Ẩn Hồn có năng lực giữ thế cân bằng, cả hai thanh kiếm này đều sẽ bị nó khống chế.”
Lục Lâm Trạch nghe xong thì đứng bật dậy: “Vậy chẳng phải sư huynh đang gặp nguy sao, thanh kiếm ấy ở đâu, con đi phá hủy nó!”
“Nơi cất giấu Phách Gia Ẩn Hồn là bí mật hàng đầu của hoàng thất, đến cả Lang Hoàn Ỷ Nguyệt bên ta cũng không thể biết hết được.”
“Vậy chẳng phải là…”
“Không cần lo quá đâu, tuy Phách Gia Ẩn Hồn có hạn chế lớn với cháu dâu, nhưng chỉ những người thuộc dòng máu hoàng tộc họ Thương mới có thể mở Phách Gia Ẩn Hồn. Dù kẻ khác lấy được nó chăng nữa, cũng không thể sử dụng hết năng lực của nó. Trông tình thế hiện thời, chẳng ai trong hoàng tộc họ Thương có đủ bản lĩnh tới gần Phách Gia Ẩn Hồn cả. Một khi có ý định tiếp cận, chúng sẽ bị biến thành hổ phách như bàn tay các con từng thấy thôi.”
Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Vậy là, hoàng tộc họ Thương ham hố tu hành như thế, thật ra là để đoạt lấy Phách Gia Ẩn Hồn, hòng phá giải lời nguyền cả tộc không sống quá một giáp đúng không ạ?”
“Ừ, không sai, thật ra riêng vụ Phách Gia Ẩn Hồn, có khi Vu Nguyệt Thượng nhân sư tôn con lại biết gì đấy… Dù sao y cũng là người đầu tiên có được Thần Khí Uyên Quang mà.”
“Sư tôn của con ư?”
“Y không chết, đúng không?” Thiên Nguyệt lão lão nhìn Thẩm Tam Xuyên đúng kiểu con không phải giấu cô đâu, cô nhìn thấu lâu rồi, “Nhưng giải được cả Triền Tình Ti cơ đấy, đúng là ghê gớm thật.”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp đáp, Thiên Nguyệt lão lão đã day trán, ngà ngà say nói: “Hôm nay uống hơi nhiều, hai đứa tiếp tục đi, ta muốn về nghỉ ngơi.”
“Vô Cương, bế ta về phòng.”
“Vâng.”
Doãn Vô Cương bế Thiên Nguyệt lão lão lên ngay trước mặt hai người, để bà tựa lên vai mình. Sau đó ông bế bà đi luôn không thèm ngoái lại. Vừa ra khỏi điện, bà đã thổi khí vào tai ông chẳng nề hà ai: “Tối nay chàng không được đi đâu, phải ở lại với ta, biết chưa?”
Bước chân Doãn Vô Cương khựng lại, sau đó mặt ông đỏ lựng lên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tông chủ, ngài say rồi à?”
Bà cười khanh khách, vươn ngón tay thon dài nâng cằm cún con: “Say, thì càng tốt chứ sao?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn theo bóng hai người rời đi: “Sư đệ, quan hệ giữa cô của đệ và Doãn hộ pháp… là kiểu mà ta đang nghĩ tới đúng không?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Lúc ở riêng với nhau đệ toàn gọi ông ấy là dượng đó, sư huynh nghĩ sao?”
“Vậy giờ họ…”
“Những gì nên làm với không nên làm họ đều làm cả rồi, nhưng hai người cứ không chịu nói thẳng với nhau. Cô của đệ lại khoái trêu chọc ông ấy…”
Không… Không hổ là người một nhà!
[HẾT CHƯƠNG 129]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.