Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 130:




“Ui chao, nào ai là không muốn xem!”
***
Sau khi cả hai đã cơm no rượu say, Lục Lâm Trạch bèn dắt Thẩm Tam Xuyên tới các Kỳ Trân của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Các Kỳ Trân này được chia làm các khu riêng, có chỗ chuyên cất bản chép công pháp, sách quý thế gian; có nơi trữ hoa cỏ hiếm lạ, dược liệu trân quý, có nơi bày biện những loại ngọc ngà châu báu rực rỡ lung linh, giá trị ngút ngàn…
Tóm lại vào các Kỳ Trân như vào kho chứa của ngân hàng, trong đầu chỉ còn tiếng xu vàng rơi xủng xoẻng.
“Sư huynh coi đi, ưng món nào thì đừng khách khí, cứ việc lấy.”
Kết cấu chính của các Kỳ Trân là một ngọn núi, núi bị đào rỗng bên trong, sau đấy chia thành từng hang, mỗi nơi cất giữ những vật báu khác nhau. Ngoài cửa hang đều có con rối bảo vệ. Nhưng đám con rối hình người này nhìn thấy sư đệ là lập tức vô hiệu hóa trạng thái chiến đấu, cực kỳ cung kính đón họ vào.
Kiểu lấy lòng ấy, chẳng khác gì nhìn thấy chủ nhân nhà mình.
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc. Số lượng bảo bối trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt quả thực nhiều đến ngỡ ngàng. Sau đấy anh chàng thấy sư đệ liên tục nhét đống dược liệu quý hiếm vào túi Bát Bảo Linh Lung của mình, còn toàn chọn cái nào màu mè đẹp, trông mướt mắt, liếc sơ đã biết là hàng trồng trăm năm mới có!
“Sư đệ, đệ lấy lắm thế này, không cần đánh tiếng trước với cô đệ sao?”
Lục Lâm Trạch trả lời: “Bỏ đây cũng chẳng phát huy hết được tác dụng của chúng, thà cho đệ mang về chế thuốc. Cứ để thằng cháu này tỏ lòng hiếu thảo bằng cách dọn sạch kho cho cô mình đi.”
Dọn sạch kho?
Thẩm Tam Xuyên run rẩy: “… Biết đâu cái đệ đang dọn là tâm huyết của cô đệ thì sao?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Thì sư huynh cũng là đồng lõa mà.”
“Ta có lấy gì đâu.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy, bỗng nhiên đi tới gần Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh đã nói thế, thì đệ đành làm gì đó để bịt miệng sư huynh thôi.”
“Đệ tính giở trò gì… Ưm…”
Eo Thẩm Tam Xuyên đụng phải giá sách đằng sau. Anh chàng đang định đưa tay ra, thì đã bị sư đệ túm chặt, rồi hắn lại ác ôn dữ dằn ấn tay anh chàng lên giá sách phía trên, không cho phép anh chàng kháng cự tẹo nào. Giá sách đằng sau còn “kẽo kẹt” một cái rất là đúng lúc.
Mãi đến khi cánh môi ai kia đã sưng húp vì bị bắt nạt, hắn mới vừa lòng buông anh chàng ra, cười xấu xa nói: “Còn dám tố giác đệ nữa không?”
“Đệ… đâu có cần ta phải tố giác.” Anh chàng khẽ nghiêng đầu, đuôi mắt đỏ hoe, không muốn để ý tới Lục Lâm Trạch nữa.
“Đệ kệ đó, hôm nay sư huynh chính là đồng lõa của đệ. Huynh mà không chịu, thì đệ đành phải ép huynh thôi.”
“Làm gì có ai lại ép người ta phải phạm tội như thế?!”
“Ai bảo đồng lõa của đệ quyến rũ vậy làm chi?”
“Ta không đi mách là được chứ gì…” Thẩm Tam Xuyên thỏa hiệp bất đắc dĩ, vừa định thoát khỏi gọng kìm của sư đệ, thì đã bị hắn túm lại, “Sư huynh, xoay qua chỗ khác đi.”
“Xoay hả?”
“Ừ, bám vào giá, lát gắng be bé cái miệng thôi. Huynh gào to quá, lũ rối bên ngoài sẽ vào đây kiểm tra đó.”
Mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ lựng: “Rốt cuộc đệ muốn…”
“Sư huynh rên nhỏ thôi ha.”
Anh chàng đỏ mặt, tim đập bình bịch: “Không được, sao lại làm ở đây…”
“Nếu làm ở đây, thì không chuẩn bị đầy đủ được, sư huynh ráng chút.”
“Đệ… “

Con rối đứng ngoài các Kỳ Trân: “Vợ chồng Tôn thượng đi vào lâu thế mà sao chưa thấy trở ra nhỉ.”
“Chắc đọc sách cổ say mê quá chăng? Ngươi cũng biết mà, trong ấy lắm công pháp thượng thừa lắm, vào lựa còn hoa cả mắt ý chứ!”
“Nhắc đến sách cổ, có khi phải bảo dưỡng lại kệ sách trong các thôi. Bọn nó cứ kêu “kẽo cà kẽo kẹt” suốt đêm.”
“Ngươi cũng nghe thấy hả?”
“Tiếng ầm ầm như thế, sao không nghe thấy cho nổi?”
“…”
Hai người đột nhiên im lặng.
“Chẳng lẽ Tôn thượng… đang tu luyện loại công pháp gì?”
“Khụ khụ, ta nghe nói, công pháp về song tu trong ấy cũng tuyệt diệu lắm!”
“Thảo nào Tôn thượng lại sốt sắng lấy thân ra luyện tập ngay!”
“Nhưng tiểu công tử Thẩm Điền là người thường mà nhỉ, ngắm đủ sức không?”
“Cái này ngươi khỏi cần lo, ngày xưa Tôn thượng nhà mình chính là đệ tử thân truyền của Dược Tiên hàng đầu thiên hạ. Luyện mấy loại thuốc khỏe người tráng dương cho tiểu công tử họ Thẩm bồi bổ chỉ là muỗi với ngài thôi!”
“Nghe ngươi nói thế, ta cũng muốn vào xem ghê!”
“Uiii, có ai là không muốn xem đâu!”

Tông Long Dã.
Hoang Tịch đang chỉ huy mọi người khuân đồ lên xe ngựa, thấy Minh Sơ mặc quần áo mỏng tanh đi ra khỏi phòng, gã cau mày bước đến rồi đẩy mạnh Minh Sơ về phòng: “Bên ngoài lạnh lắm, em ăn mặc phong phanh thế này, nhỡ rét quá ốm ra đấy thì sao?”
Minh Sơ ngẩng đầu nhìn Hoang Tịch đang tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Ta không phải trẻ con, rét cũng chẳng ốm đâu.”
“Con nít ranh chưa qua Kỳ Luyện Thể thì không có tư cách nói mấy câu không sợ rét! Em mà đổ bệnh, ta sẽ thừa cơ xơi tái em đó.”
“…”
Minh Sơ làm lơ những gì Hoang Tịch nói, lảng sang chuyện khác: “Dọn gần xong đồ rồi đấy nhỉ? Bao giờ khởi hành?”
Hoang Tịch trả lời: “Sắp xong ngay đây. Đáng lẽ ta còn định đưa em đi dạo Lang Hoàn Ỷ Nguyệt nữa, nhưng rét mướt quá, đưa em về biệt viện Sùng Phùng ở hết mùa Đông đã rồi tính sau. Bao giờ Xuân sang hoa nở, ta sẽ đi cùng em tới bất cứ nơi nào em muốn.”
Minh Sơ gật đầu.
Hoang Tịch lại cười nói: “Huyện Sùng Phùng có đặc sản nổi tiếng là suối nước nóng mùa Đông. Dạo gần đây ta đã cố tình sai người đào một suối nóng trong biệt viện nhà mình. Về đến nơi chắc có thể ngâm suối chung được rồi.”
Suối nước nóng ở Huyện Sùng Phùng quả thực vô cùng độc đáo.
Rõ ràng gã còn trẻ trung như thế, mà đã sống theo phong cách cụ già dưỡng lão rồi.
“Bé cưng, bao giờ về, em bắt đầu tu luyện đi nhé được không?”
Minh Sơ liếc Hoang Tịch: “Sao huynh cứ ham hố bắt ta tu luyện vậy.”
“Em muốn nghe lý do thật hay lý do giả?”
“… Lý do giả là gì?”
Hoang Tịch cười nói: “Lý do giả là để em khỏe mạnh dẻo dai hơn, đỡ bị kẻ khác ăn hiếp.”
“Vậy lý do thật thì sao?”
Người nào đó nói rất chi là phơi phới: “Lý do thật thì là, ta muốn ăn hiếp em, nhưng lo sức em chịu không nổi.”
Cái thằng đồ đệ láo toét này đang nói nhăng cuội gì thế!
Hoang Tịch cầm tay Minh Sơ, ấp tay y trong lòng bàn tay mình rồi nói: “Mấy nay ta tình trong như đã mặt ngoài còn e với em hoài, chắc hẳn em cũng cảm nhận được thành ý của ta rồi đúng không?
“Hay là em cũng muốn ta làm như thằng nhóc A Trạch, tổ chức một hôn lễ rúng động đất trời cho em thì em mới bằng lòng gật đầu với ta?”
Minh Sơ sững sờ, lắc đầu nói: “Đâu có.”
Hoang Tịch cười bảo: “Ta cũng biết với tính cách của em, chắc hẳn em không mong ta làm rùm beng quá. Nếu em chịu gật đồng đồng ý, thì ta sẽ chỉ gọi hai đứa nhỏ về, ăn một bữa cơm thật giản dị, tuyên bố việc chúng mình thành đôi thôi, được không em?”
“… Ta sẽ cân nhắc.”
“Được, ta chờ em.”
Với thực lực của Hoang Tịch, gã mà làm tiệc cưới thì chắc hẳn không hề kém cạnh con trai mình. Nhưng gã biết Thiên Lũng Cảnh không thích. Nếu sư tôn thật sự đồng ý yêu gã, nhất định người cũng cảm thấy đây chỉ là chuyện riêng của đôi bên, không cần khuấy tung lên cho cả làng cả tổng cùng biết… Huống chi, thân phận hiện giờ của sư tôn rất đặc biệt, càng không nên tiết lộ cho người đời.
Xe ngựa chuẩn bị xong xuôi, hai người lên xe bắt đầu rong ruổi về biệt viện Sùng Phùng. Dọc đường, Hoang Tịch như một đức ông chồng đảm đang thương vợ, bưng trà rót nước, mặc đồ đút cơm, chỉ sợ hầu hạ sơ sót ở đâu để cục cưng từ chối mình. Cuối cùng qua trăm cay ngàn đắng, gã mới khiến Minh Sơ chuyển ý từ chối bay chối biến qua “sẽ cân nhắc” như bây giờ. Đối với Hoang Tịch, đây đã là một sự thay đổi về chất rất khác biệt rồi!
Xe ngựa đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi. Dọc đường, mỗi lần qua mấy thành trấn thú vị, Hoang Tịch đều dắt Minh Sơ qua chơi một hai ngày, trải nghiệm văn hóa vùng miền khác biệt. Thiên Lũng Cảnh không xuất quan suốt trăm năm, có vẻ cực kỳ hứng thú với mấy thứ này. Hoang Tịch cũng chiều y hết lòng, Minh Sơ để mắt đến thứ gì, là gã tậu về cất hết vào xe. May mà xe ngựa đủ to, kẻo không quả thực không đỡ nổi thói tiêu xài mua sắm vô tội vạ này.
Nhưng Minh Sơ không chỉ ngắm mấy thứ mình thích, mà còn tỉ mẩn chọn lựa rất nhiều quà cáp, bảo là để biếu sư phụ mình. Chuyện ấy làm Hoang Tịch ghen nhặng lên. Thấy đống đồ Minh Sơ mua cho Thẩm Tam Xuyên càng ngày càng nhiều, gã không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Bé cưng, em chỉ biết nghĩ cho sư phụ em, chưa bao giờ tính đến chuyện mua gì cho ta à?”
Minh Sơ đáp: “Huynh trả tiền hết mà, huynh thích mua gì chả được.”
“Cái đấy khác chứ, ta muốn bé cưng tặng ta cơ!”
“Vậy huynh muốn gì?”
Hoang Tịch vui vẻ nói: “Chỉ cần em lựa cho ta, thì cái gì ta cũng thích!”
Minh Sơ lẳng lặng gật đầu, không nói gì nữa. Y dạo thêm mấy cửa hàng, không sắm sửa thêm mà dẫn Hoang Tịch về xe ngựa luôn.
Hoang Tịch cho rằng cuối cùng sư tôn vẫn không thèm lựa đồ cho mình thì buồn thối buồn thây, cảm thấy địa vị của mình trong lòng sư tôn còn thua cả Thẩm Tam Xuyên.
Xe ngựa chậm chạp lăn bánh, một lát sau, Minh Sơ bỗng mở miệng hỏi Hoang Tịch: “Cái khăn huynh quấn trên cổ tay cũ lắm rồi đúng không, hay đổi qua cái khác đi?”
… Đổi ư?
Đó là chiếc khăn năm xưa sư tôn dùng để lau vết thương cho con đó…
Đã bầu bạn với con trăm năm rày.
Tuy vậy, nếu người đã yêu cầu, thì con chắc chắn sẽ nghe theo…
Sư tôn, con chỉ nghe lời người nhất thôi.
Hoang Tịch mím môi cười, cởi chiếc khăn của mình như đang nói lời tạm biệt: “Được, đổi qua gì đây?”
Minh Sơ lấy một sợi dây đỏ ra, dây đỏ treo một bông sen khắc bằng ngọc. Y buộc sợi dây lên phần cổ tay đã tháo khăn của Hoang Tịch, chỉnh đóa sen thẳng thớm rồi rằng: “Miếng ngọc hình sen này là tự tay ta khắc hồi xưa, rất hợp với huynh, nên tặng huynh đó.”
Hoang Tịch nhìn sen ngọc tinh xảo trên cổ tay mình, thẫn thờ ngây ngẩn. Cái này là một đóa Nghiệp Liên thu nhỏ mà!
Giống từng chi tiết, sinh động như thật!
Một luồng ấm áp chợt trào dâng trong hốc mắt gã, gã không nín nổi cơn nghẹn ngào: “Em… khắc nó từ bao giờ?”
Thật ra đóa sen ngọc này có từ trăm năm trước, do Thiên Lũng Cảnh khắc để tặng Hoang Tịch nếu gã thành công giành được chức thủ tịch. Tiếc thay chẳng được như mong đợi, năm đó Hoang Tịch không thể lên ngồi ghế đầu, sen ngọc này cũng chẳng thể làm quà.
Sau đấy, hai người đã làm chuyện xấu hổ tột đỉnh kia, nên vòng sen ngọc cứ bị khóa trong ngăn tủ ở các Lâm Uyên Thủy mãi. Phải tới lúc trở thành Minh Sơ rồi, y mới lấy nó ra mang theo bên cạnh.
Y lấp lửng: “Khắc tầm mấy năm trước rồi, chả nhớ lắm.”
Hoang Tịch nhẹ nhàng vuốt v e sen ngọc, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ Thiên Lũng Cảnh điêu khắc nó vô cùng tỉ mẩn ngày xưa: “Mấy năm trước, chắc hẳn em còn chưa nhìn thấy Nghiệp Liên đâu, sao lại khắc được hình dáng Nghiệp Liên thế này?”
Minh Sơ ngập ngừng: “Chắc là trùng hợp thôi, giống Nghiệp Liên lắm à?”
Hoang Tịch gật đầu, như một người cha khoan dung với lời dối trá của con mình: “Giống, quả thực giống y hệt.”
Minh Sơ không nói gì cả. Trước kia quả thực y đã điêu khắc theo mẫu Nghiệp Liên, nên nói dối kiểu này nghe rất sượng trân.
“Nếu không thích, thì khỏi cần…”
“Thích chứ! Đương nhiên phải thích rồi!” Hoang Tịch bảo vệ vòng sen ngọc trên cổ tay, như thể sợ Minh Sơ đổi ý cướp lại, “Ta sẽ giữ gìn nó tử tế, thật đấy! Đừng đòi lại mà!”
“Ừ.”
Hoang Tịch ngồi xuống cạnh Minh Sơ, đưa bàn tay đeo vòng sen ngọc Nghiệp Liên ra, nắm cằm y, nhẹ nhàng kéo Minh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía mình. Gã nhìn vào đôi mắt trong văn vắt của y, giọng đầy đè nén: “Bé cưng, ta có thể hôn em được không?”
“…”
“Hôn nhẹ một cái là đủ rồi, ta sẽ không quá đà đâu.
“… Được không?”
Minh Sơ nhìn ánh mắt hèn mọn đến cùng cực của Hoang Tịch, hơi lảng qua chỗ khác… Một lát sau, y lại đưa mắt về người trước mặt, chậm rãi khép hàng mi lại.
[HẾT CHƯƠNG 130]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.