Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 145: Ngoại truyện 5:Quá trình không quan trọng?




Ngoại truyện 5: Quá trình không quan trọng?
“Khoe mặn nồng thì ra cửa rẽ trái”
***
【 Hệ thống: Ấy chà, đừng vậy mà! Chẳng lẽ tình cảm ngài dành cho sư tôn chỉ giới hạn trong đắm say nhục d*c? Chẳng lẽ giờ không phải là lúc để ngài biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi của mình với sư tôn sao, chẳng lẽ ngài không nên nhân cơ hội này thể hiện cho sư tôn thấy ngài rất là… 】
Hoang Tịch: Ngưng ngay, ngươi tưởng mình làm thế thì ta sẽ buông tha ngươi chắc? Ngươi nghĩ ta cũng cả tin như Tam Xuyên hả?
【 Hệ thống (giơ ngón tay): … Thật ra còn một việc nữa 】
Hoang Tịch cạn lời nói: Còn gì nữa hở?
【 Hệ thống (nói bé tí): Đấy là sau khi rút ngẫu nhiên được hai thân phận, sư tôn còn lựa chọn trải nghiệm ảo cảnh bằng phương thức nhập vai sâu 】
Hoang Tịch không thể hiểu nổi: Trải nghiệm kiểu nhập vai sâu là gì? Giờ nhập vai còn chưa đủ sâu à?
【 Hệ thống: Ừm thì… Sư tôn lựa chọn không mang theo ký ức ở ba châu năm nhánh, nên trong ảo cảnh này, cả Thiên Lũng Cảnh lẫn Thiên Minh Sơ đều không có ký ức trước kia… Chỉ có ký ức do tui thiết kế cho nhân vật bên này thôi 】
Hoang Tịch: …
Hay lắm, đúng là rất giống phong cách của sư tôn!
【 Hệ thống (căng thẳng): Nhưng ngài đừng lo, chỉ cần ra khỏi ảo cảnh là sư tôn khôi phục ký ức liền à. Vụ quên quá khứ này chỉ giới hạn trong ảo cảnh hiện đại này thôi! 】
Mặt Hoang Tịch sầm đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Sao bảo đi nghỉ cơ mà? Thế này thì nghỉ ngơi gì nữa?! Đây là tra tấn mình gã rồi còn gì?!
Gã đang buồn bực, thấy gương mặt Minh Sơ thình lình xuất hiện trước mắt mình, gã vô thức cất tiếng hỏi: “Sao thế, bé cưng?”
Thiên Minh Sơ lập tức cau mày: “Bé cưng gì chứ, tôi cảnh cáo anh, không được nhăm nhe anh trai tôi, anh ấy không thể thích anh được!”
Bấy giờ gã mới để ý Thiên Lũng Cảnh đã rời khỏi phòng. Gã nhìn gương mặt tỏ vẻ đứng đắn ra oai của Minh Sơ, đột nhiên nổi ý xấu muốn trêu chọc cu cậu: “Lỡ anh của bé đã thuộc về tôi rồi thì sao?”
Theo giả thiết thời hiện đại, Thiên Lũng Cảnh đã là tình nhân bí mật của gã.
“Vớ va vớ vẩn! Sao anh của tôi lại…”
Hoang Tịch gác chân, cười rất là kiêu căng: “Không chỉ anh trai bé, mà bé cũng sắp thuộc về tôi rồi.”
“Anh!”
【 Hệ thống (ngồi xổm trong góc): Ngài gáy hơi to đấy, cẩn thận về lại bị sư tôn phạt quỳ 】
“Chỗ bé vừa ký hợp đồng hôm nay là công ty giải trí Long Dã nhỉ?” Hoang Tịch nhìn cu cậu, gằn từng chữ một, “Có biết ông chủ của mình là ai không?”
Thiên Minh Sơ cảnh giác: “Anh muốn nói gì?”
Hoang Tịch đứng dậy, tới gần Thiên Minh Sơ: “Hân hạnh được gặp, tôi là Hoang Tịch, chủ tịch của công ty giải trí Long Dã. Điều ấy có nghĩa là, bé đã thuộc về tôi.”
Thiên Minh Sơ trợn tròn mắt nhìn gã, tuy hoài nghi trong thoáng chốc, nhưng kẻ có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nhà anh mình, chắc hẳn không giống phường lừa đảo rồi.
Cậu còn đang suy tư, Hoang Tịch bỗng ấn cánh tay cậu dồn cậu vào tường. Ánh mắt gã nhìn cậu nhuộm vẻ xâm chiếm: “Bé là em trai của thầy Thiên, tất nhiên sau này tôi phải chăm sóc bé chu đáo rồi.”
Thiên Minh Sơ đang định phản kháng, Hoang Tịch chợt buông tay cậu ra. Chỉ thấy gã nhìn quanh quất rồi nói: “Chắc thầy Thiên lại đi tập luyện rồi. Nếu đã thế, thì chiều nay bé chơi với tôi đi.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào việc giờ tôi là sếp của bé.”
“…”
Sau đấy, Hoang Tịch đưa Thiên Minh Sơ lên xe, ép cậu phải mua một đống hàng xa xỉ. Minh Sơ không muốn mua, Hoang Tịch lại nói là mua cho anh trai cậu, hoặc bảo đây là đồ thiết yếu để cậu đi làm. Sau đấy gã còn ép cậu phải đi ăn cùng. Minh Sơ là một ca sĩ nhỏ mới ký hợp đồng, chưa có quá nhiều người biết mặt cậu. Nhưng Hoang Tịch là sếp lớn của công ty giải trí Long Dã, rất được chú ý. Đám paparazzi nghe tin gã đưa một cậu bồ nhí tươi non mơn mởn đi dạo phố, thì đều lũ lượt đổ xô tới tranh cướp đưa tin!
Kết quả họ thật sự thấy chủ tịch Hoang dẫn một cậu trai xinh xẻo đi mua này mua kia, còn dắt cậu ta vào nhà hàng cao cấp dùng bữa. Đám paparazzi đang chụp “tanh tách” ở bên này, thì bên kia đã điều tra ra thân phận của trai đẹp. Biết cu cậu là nghệ sĩ vừa ký hợp đồng với công ty giải trí Long Dã, họ lập tức suy diễn theo ý mình: Úi chà, hưởng ô dù của đại gia, chuẩn bị tiến quân vào showbiz đây. Xinh ngất ngây thế này, cho tí tài nguyên là nổi tiếng liền thôi!
Chờ chút đã, anh trai cậu ta là nghệ sĩ dương cầm trứ danh Thiên Lũng Cảnh ư? U là la, thế thì đúng là có căn lên hot search thật rồi. Tuy Thiên Lũng Cảnh là nghệ sĩ piano không nằm trong showbiz, nhưng nhờ sắc đẹp thần thánh và khí chất cổ điển nổi bật, nên chỉ cần anh có chút động thái nào, là lập tức lọt top hot search liền, lượng fan cũng lên đến mấy chục triệu người… Giờ em trai anh ta chuẩn bị debut, hơn nữa còn liên quan đến chủ tịch Hoang của Giải trí Long Dã, tin này không hot bùng nổ mà được chắc?!
Vì thế trong lúc hai người ăn cơm, đủ loại hot search liên quan đã nhảy lên đứng đầu các nền tảng lớn!
# Em trai của thầy Thiên Lũng Cảnh chính thức debut #
# Hai anh em giống nhau như lột luôn vãi chè #
# Anh trai là crush xưa, em trai là babe mới #
# Nam ca sĩ ba chữ và ông bầu nắm tay dạo phố ăn cơm #
# Bồ nhí mới của chủ tịch công ty Long Dã?! #

Tới tối, Hoang Tịch đưa Thiên Minh Sơ về nhà. Trong lúc lướt di động, gã lại bảo tài xế mang đống đồ đã mua vào, nói với Thiên Minh Sơ ngoài cửa: “Về sau ra ngoài nhớ đeo kính râm.”
Thiên Minh Sơ nhìn Hoang Tịch, bụng bảo dạ, cái gã này thật sự chỉ dẫn cậu đi mua sắm dạo chơi cả ngày, rốt cuộc anh ta muốn gì?
Hoang Tịch thấy cu cậu tỏ vẻ hoang mang thì quơ di động nói với cậu: “Nhân lúc còn hot, nên mau chóng ra mắt single cho bé. Mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp cho bé vài deal quảng cáo và slot làm khách mời theo tập của một số show… Đúng rồi, tối nay bé không cần chờ anh trai đâu, tôi sẽ đón thầy về biệt thự.”
Thiên Minh Sơ nghe vậy, mặt tái nhách: “Anh… anh định làm gì anh trai tôi?”
“Nếu tôi nói không làm gì,” Hoang Tịch nói với ánh mắt nghịch ngợm, “Bé có tin không?”
Đúng, đến bản thân mình cũng đếch tin nổi ấy chứ!
【 Hệ thống (u buồn châm thuốc): Nhưng ngài thật sự chả xơ múi được gì đâu… 】
Hoang Tịch: Câm ngay!
Trong tình thế hiện tại, đến cả Thiên Minh Sơ cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ bố này với anh mình đang yêu nhau thật? Bởi vì trong ấn tượng của cậu, nhiều kẻ giàu có quyền thế nhăm nhe anh trai cậu lắm, nhưng trước giờ anh cậu chẳng thèm giao thiệp với đám ấy. Nhưng tên này chẳng những nghênh ngang vào nhà, mà còn có thể đón anh mình về ư?
Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, cậu dứt khoát lờ tịt Hoang Tịch, xoay người bước vào cổng nhà.
Hoang Tịch quay lại xe, bảo tài xế lái đến buổi hòa nhạc đón người. Trên đường, gã hỏi hệ thống một câu rất sáng tạo.
Hoang Tịch: Ngươi nói ta không thể ra tay với sư tôn ở đây, thế nếu sư tôn ra tay với ta thì sao?
【 Hệ thống: Ngài nằm mơ hả 】
Hoang Tịch: Vậy rốt cuộc ta có thể làm đến mức nào… Hôn hít linh tinh vẫn được chứ?
【 Hệ thống: Ờm… Dù sao cứ dưới cổ là cấm 】
Hoang Tịch: Quy định chết tiệt gì thế!
Đêm khuya, buổi hòa nhạc kết thúc thành công rực rỡ. Sau màn phỏng vấn, Thiên Lũng Cảnh ngồi trong phòng nghỉ một lát, sau đó nhận được tin nhắn của Hoang Tịch là đang chờ anh bên ngoài. Thiên Lũng Cảnh nở nụ cười, dọn dẹp đồ đạc xong thì chào tạm biệt nhân viên rồi ra khỏi hội trường. Một chiếc xe tối màu nhã nhặn chậm rãi đỗ lại trước mặt anh.
Anh mở cửa vào xe, liếc người bên trong rồi nói: “Tôi cứ tưởng em sẽ vào nghe hòa nhạc, không ngờ em chỉ chờ bên ngoài.”
Hoang Tịch cười đáp: “Tôi thích nghe thầy độc tấu cho mình tôi.”
Thiên Lũng Cảnh hỏi: “Muộn thế này rồi, em còn muốn nghe ư?”
Hoang Tịch kéo tay Thiên Lũng Cảnh lại, hôn một cái lên ngón tay anh: “Tôi muốn ở bên thầy, làm gì cũng được… đêm nay về nhà tôi nhé?”
“Nghe phóng viên nói, hôm nay em đi chơi với Minh Sơ à?”
“Không sai.” Gã nhướng mày, xích lại gần rất mờ ám, “Thầy hỏi vậy, là đang ghen đấy ư? Ghen với tôi, hay ghen với Minh Sơ nào?”
“Hờ.”

Sau khi quay về biệt thự của Hoang Tịch, Thiên Lũng Cảnh mệt quá nên đi tắm trước. Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Hoang Tịch ngồi không được, đứng không xong, đi cũng chẳng đành, cứ bứt rứt âu lo mãi!
【 Hệ thống: Không cần nhấp nhổm vậy chứ? 】
Hoang Tịch: Nếu phải ngày xưa thì ta đã vào luôn rồi!
【 Hệ thống: Bình tĩnh, bình tĩnh. Ngài phải nghĩ kiểu vầy nè, ít nhất ở trong ảo cảnh này, ngài còn có thể nhìn thấy sư tôn. Nhỡ ngài phá giới bị đá khỏi ảo cảnh, thì chỉ có thể ngồi ở thế giới bên kia chờ sư tôn chơi chán chê rồi về… Khác gì góa bụa đâu, còn thảm hơn ý chứ? 】
Hoang Tịch: *…&*%¥& (kiểm duyệt từ bậy)
Không lâu sau, Thiên Lũng Cảnh mặc một bộ áo ngủ tơ lụa thùng thình, người tỏa khí nóng bước ra, còn mang theo hương thơm sau khi tắm gội. Hoang Tịch nhìn anh không chớp mắt, gần như nhìn xuyên được cả áo anh!
Mái tóc bạc của anh chưa khô hẳn, những giọt nước tích tụ trượt xuống theo cần cổ mảnh khảnh, quần áo cũng hơi ẩm ướt…
Khi3u gợi nhường này, Hoang Tịch nhìn mà tim đập bình bịch!
Sau đấy Thiên Lũng Cảnh vừa tắm xong ngồi thẳng lên người gã, ôm cổ gã nhắm mắt hôn gã. Hoang Tịch tiện thể ôm eo anh, sau đấy bế anh đi về phía giường.
【 Hệ thống: Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo màu đỏ! 】
Hoang Tịch: Ô hay, người ta tán tỉnh ta cơ mà, ngươi cũng thấy rồi đấy, vậy cũng tính hả?!
【 Hệ thống: Chu choa, không ngờ sư tôn lại mơi ngài trước!!! Nhưng thầy thả thính ngài, ngài dính thính, ngài vẫn bị loại 】
Hoang Tịch: Đấy là bắt nạt dân lành còn gì… Đến nước này mà không làm gì, thì ta có còn là người nữa không? Lỡ sư tôn nghĩ ta bị bất lực thì sao?
【 Hệ thống: Chuyện này thì ngài cứ yên tâm. Ở trong tiểu thuyết, tụi tui toàn xài chiêu “ngày hôm sau” để chỉ đã “xong việc”, tuyệt đối không để sư tôn có trải nghiệm sai trái gì đâu, chỉ thể hiện hai người đã ò í e thôi, dù sao quá trình cũng chả quan trọng mà 】
Khóe miệng Hoang Tịch run rẩy: Quá trình… Không quan trọng?
【 Hệ thống (gật đầu rất chill): Không quan trọng 】
Hoang Tịch: Vậy trải nghiệm của ta thì sao?
【 Hệ thống: Trải nghiệm của ngài quan trọng ư? 】
Hoang Tịch: Không quan trọng à?
【 Hệ thống: Đúng vậy 】
Hoang Tịch: Câu đấy của ta là câu hỏi, không phải câu khẳng định, ngươi đúng đúng nỗi gì!

Ngày hôm sau.
Hoang Tịch không có bất kỳ ký ức gì về chuyện “xong việc” thức dậy. Gã nhìn Thiên Lũng Cảnh đang say giấc nồng bên cạnh mình. Gã toan chấm m út tí như hồi xưa, hệ thống đã phát tiếng cảnh cáo ầm ĩ!
Chậc, cứ thế này nữa chắc gã hẹo sớm vì không được thỏa mãn tình d*c mất?!
Đây rốt cuộc là mười thức tra tấn của thời nào đây?!

Một ngày cứ thế trôi qua, thằng con trai “đáng yêu” của gã đưa con dâu tới nhà chơi.
Giả thiết mà hệ thống sử dụng cho họ ở thế giới này vẫn là cha con, nhưng là cha con nuôi. Lục Lâm Trạch vừa thấy Hoang Tịch là hơn hớn liền.
“Hôm qua sư huynh dẫn con về nhà.”
Hoang Tịch nhìn Thiên Lũng Cảnh ở cách đó không xa đang dạy Thẩm Tam Xuyên chơi piano, lười biếng nói: “Ờ, rồi sao nữa?”
“Sau đó thì người hiểu mà, tối qua huynh ấy nhiệt tình lắm…”
Hoang Tịch: “…”
“Hôm nay còn đồng ý về nhà với con để chiến tiếp.”
Hoang Tịch: “…”
“Con đã lên mạng mua khá nhiều món hay để tối về thử với huynh ấy rồi.”
Hoang Tịch rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Khoe mặn nồng thì ra cửa rẽ trái, chỗ đấy có con hẻm nhỏ, trong hẻm có con chó, biết đâu nó còn sủa mấy cái thật kêu hưởng ứng mày đấy, cảm ơn.”
Lục Lâm Trạch buồn cười nói: “À há, con quên người bị hệ thống hạn chế, con khoe vậy người tức lắm nhỉ?”
Hoang Tịch nghiến răng nghiến lợi: “Oắt con, mày cố tình hả?!”
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 5]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.