Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 148: Ngoại truyện 8:Hậu quả của việc uống thuốc linh tinh




Ngoại truyện 8: Hậu quả của việc uống thuốc linh tinh
“Đằng ấy là đạo lữ danh không chính ngôn không thuận của thầy.”
***
Thẩm Tam Xuyên bị Hoang Tịch xúi dại nên ăn lộn thuốc, giờ chẳng những mất hết linh lực, mà thân thể cũng quay lại thời 18-19. Hàn Diễn Tiên Tôn thống trị ba châu năm nhánh ngày xưa, bỗng trở nên yếu ớt bất lực, trắng trẻo gầy gò. Anh chàng ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Trạch trước mặt mình: “Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ thế này mãi sao?”
Không biết có phải là tại mắt gắn filter không, mà Thẩm Tam Xuyên trong mắt Lục Lâm Trạch bây giờ bỗng trở nên nõn nà non mềm, yếu ớt đáng thương, mảnh mai như một bông tuyết nhỏ lấp lánh dễ thương vậy. Lúc này anh chàng khác một trời một vực với khí chất lạnh lẽo rét buốt trước kia, khiến hắn cảm thấy thích thú vô cùng. Hắn nâng cánh tay sư huynh thời nhỏ lên ôm anh chàng, còn cọ đầu vào ngực anh chàng: “Không sao, dù sư huynh có biến thành thế này, đệ vẫn ưng cái bụng lắm!”
Thẩm Tam Xuyên thấy Lục Lâm Trạch cứ cọ đầu lên ngực mình, thì không nhịn nổi nện một đấm lên đầu hắn, vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Đừng làm trò nữa, mau nghĩ cách biến ta về như cũ đi!”
Lục Lâm Trạch bế anh chàng lên đùi mình, giữ eo anh chàng nói: “Đệ sẽ thử làm thuốc giải, trong thời gian này sư huynh không có linh lực, huynh ngoan ngoãn ở cạnh đệ, cho đệ bảo vệ huynh nhé được không?”
Thẩm Tam Xuyên bĩu môi nói: “Trong Ải Phong Nguyệt, người nguy hiểm với ta nhất, chỉ có đệ thôi ý?!”
Còn bảo vệ nữa, bảo vệ cái cục kít!
Lục Lâm Trạch ngây ra một lúc, tiếp đấy cười ha ha: “Huynh nói vậy đệ càng muốn ăn hiếp huynh tới bao giờ huynh phát khóc. Nhưng giờ sư huynh mất hết linh lực rồi, e là không chịu nổi một lần ái @n, tụi mình mà làm gì thì huynh không chỉ khóc thôi đâu…”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy, mặt đỏ quạch què, cái… cái thằng này thật là!
“Không ngờ lão cha già thiếu uy tín nhà đệ đánh bậy đánh bạ thế nào lại giúp đệ được chiêm ngưỡng một sư huynh thế này, ừm… thích thật!”
Hắn đang định xích lại thơm một miếng, Thẩm Tam Xuyên bỗng chợt định thần, che miệng hắn kêu lên: “Chết rồi, đệ nói vậy ta mới nhớ ra, Hoang sư huynh còn ăn đan Vô Ưu nhiều hơn ta mấy lần… ổng sẽ không thoái hóa thành dạng bé tí chứ?”
Lục Lâm Trạch bị che miệng chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đấy bế thốc Thẩm Tam Xuyên lên đứng dậy. Động tác đột ngột này làm Thẩm Tam Xuyên sợ tới độ phải víu cổ hắn: “Định làm gì đấy?”
Lục Lâm Trạch vừa đi được mấy bước đã quành về thả anh chàng xuống giường: “Quýnh quá suýt bế sư huynh thế này đi tìm ông già mất nết nhà đệ luôn, đệ thay quần áo cho sư huynh đã nhé!”
Quần áo của Hàn Diễn Tiên Tôn hiển nhiên không còn vừa nữa, có vẻ rộng thùng thình. Lục Lâm Trạch không hài lòng nói: “Giờ đành chịu vậy, lát đệ đưa sư huynh xuống núi mua mấy bộ vừa vặn hơn.”
Thẩm Tam Xuyên giũ ống tay áo dài thoòng, nhớ lại hồi 18 tuổi ở thế giới bên kia, mình luôn sống nhờ vào tiền trợ cấp và học bổng. Mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, bữa nào cũng có mỗi một bát cơm với rau dưa. Đồ mặn đắt quá anh chàng không nỡ mua, nên chỉ uống canh miễn phí trong canteen. Vậy nên anh chàng bị suy dinh dưỡng, gầy gò nhỏ thó, hình như còn chưa tới mét 7. Sau này tốt nghiệp đi làm part time kiếm tiền, lúc ấy anh chàng mới bắt đầu mua được ít đồ ăn ngon, sau đó lớn phổng lên tận hơn mét 8.
Bộ áo tiên này đúng là rộng quá, quan trọng là giờ không còn linh lực, nên quần áo cũng không thể thay đổi hình thái để vừa với vóc người, anh chàng thật sự chỉ có thể xuống núi mua quần áo của người phàm theo lời sư đệ.
Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên đi tìm Minh Sơ và Hoang Tịch, vừa gõ cửa vào nhà, họ đã được chiêm ngưỡng một cảnh tượng vô cùng đáng kinh ngạc.
Hoang Tịch cũng trở về dáng vẻ hồi 18-19. Nếu ngày xưa chưa từng thấy gã trong ảo cảnh Nghiệp Liên, thì hai người quả thực suýt không nhận ra gã. Thiếu niên hồn nhiên ngây thơ trước mặt mình, sau này lại trở thành Yển Ma Chân quân Hoang Tịch khí phách ngợp trời!
Vậy rốt cuộc mấy năm rày ổng sống kiểu gì mà lại vặn vẹo nhường ấy?
Tiểu Hoang Tịch trợn tròn mắt nhìn hai kẻ đột nhiên bước vào là Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên, cực kỳ thận trọng nói: “Các ngươi là ai, sao lại có thể tự tiện bước vào các Lâm Uyên Thủy?!”
Lục Lâm Trạch: “…”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Uống lắm thuốc quá, mất cả trí nhớ cơ à?
Sau đấy Hoang Tịch chạy đến cạnh Minh Sơ, túm ống tay áo y: “Sư tôn, có kẻ tự tiện xông vào các Lâm Uyên Thủy!”
Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên liếc nhau: Mất trí nhớ, nhưng không mất hoàn toàn hả?
Minh Sơ nhìn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đang khiếp hãi ra mặt: “Thằng bé vốn là chủ nhân của các Lâm Uyên Thủy, cũng là Chưởng môn đương nhiệm của Ải Phong Nguyệt rồi.”
Hoang Tịch đầy hoang mang túm tay áo Minh Sơ: “Sư tôn, người đang nói gì thế, người mới là chủ nhân của các Lâm Uyên Thủy chứ. Vả lại, Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt cũng là người mà! Tên đó trông chỉ như một đứa tay mơ vừa vào phái giống con thôi!”
Lục Lâm Trạch thở hắt ra: “Xem ra dùng nhiều thuốc này chẳng những thu nhỏ, mà còn mất một phần ký ức. Trông lão ngu đần thế này, chắc chỉ còn ký ức thời 18-19 tuổi, đầu óc có mỗi Chưởng môn sư tôn ngày xưa thôi.”
Sau đấy hắn nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên, cảm thán: “Cũng may sư huynh ăn không nhiều bằng lão, chứ huynh mà quên đệ, hoặc nhìn đệ như người xa lạ, chắc đệ sẽ khóc mất.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Hoang Tịch nhìn Lục Lâm Trạch đầy vẻ khó chịu: “Ngươi là ai nữa?”
Lục Lâm Trạch cười xấu xa nói: “Không thèm nói cho đằng ấy đấy, để đằng ấy tức chết luôn.”
“Ngươi!”
Thẩm Tam Xuyên đi đến cạnh Minh Sơ: “Sư tôn, Hoang sư huynh thật sự chỉ còn ký ức hồi 18 tuổi thôi ạ?”
Minh Sơ còn chưa lên tiếng, Hoang Tịch đã chạy tới chắn giữa hai người: “Sao ngươi dám gọi người là sư tôn, sư tôn chỉ là sư tôn của mình ta thôi! Ngươi chỉ được gọi người là Chưởng môn sư tôn!”
Lục Lâm Trạch khịt mũi: “Sư huynh của thằng này là đệ tử thân truyền do chính Vu Nguyệt Thượng nhân lựa chọn, đủ tư cách được gọi sư tôn hơn bất cứ ai nhé!”
“Vớ va vớ vẩn, hắn là đệ tử thân truyền của sư tôn, vậy ta là gì?!”
Lục Lâm Trạch: “Đằng ấy là đạo lữ danh không chính ngôn không thuận của thầy đấy.”
“Đạo lữ gì chứ, ta mới là đệ tử thân truyền chân chính của…” Hoang Tịch thời trẻ gào được một nửa thì mới chợt nhận ra. Sau đấy đôi mắt gã chậm rãi trợn tròn, giọng cũng bắt đầu run rẩy, “Ngươi vừa nói gì kia… Ngươi, ngươi nói sư tôn, sư tôn là đạo… đạo lữ của ta ư?”
Mặt gã lập tức đỏ bừng lên như phải bỏng: “Đừng, đừng nói bừa, sư tôn sẽ giận đấy…”
Minh Sơ bảo: “Thằng bé không nói bừa đâu, chúng ta đã lập khế ước hơn ba năm rồi.”
Hoang Tịch thời trẻ quá kinh ngạc và kích động, bốc cả khói lên: “Con… con, đây, đây là chuyện con nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu! Sư tôn người… người thật sự, sao lại thế được! Sư tôn, người là đấng tối cao của năm nhánh Thần Phong, là Chưởng môn được ủng hộ nhất của Ải Phong Nguyệt, là Vu Nguyệt Thượng nhân muôn người kính sợ khắp ba châu năm nhánh. Con chỉ là một đứa mới toe vừa chập chững bước vào cửa môn phái, có tài đức gì để được lập khế ước với người… à không, là với đức thầy tôn kính ạ…”
Lục Lâm Trạch nói: “Hờ, đằng ấy không chỉ mơ tưởng được lấy sư tôn về, mà còn suốt ngày gọi thầy là cưng này cưng nọ, gọi không thấy ngượng mồm luôn.”
Thẩm Tam Xuyên huých khuỷu tay vào Lục Lâm Trạch, liếc hắn một cái đầy cảnh cáo. Lục Lâm Trạch vội cười bồi lấy lòng, ôm eo cục cưng nhà mình dỗ dành tử tế.
Mắt Hoang Tịch lập tức ậng nước. Gã vội vàng xoay người giả bộ lơ đãng lau đi, sau đấy toàn thân run lên vì vui vẻ và kích động: “Sư tôn, sư tôn, con thật sự không nằm mơ ạ? Chúng ta thực sự đã trở thành một đôi rồi sao?”
Minh Sơ nhìn Hoang Tịch thời trẻ, như thấy lại cậu trai luôn đuổi theo mình trăm năm về trước. Hồi đó Hoang Tịch cũng rạng ngời xán lạn như cảnh Xuân, nụ cười tựa ánh ban mai ấm áp, khiến trái tim tĩnh lặng của y phải mở cánh cửa chỉ dành riêng cho gã. Nhưng vì quan hệ thầy trò, mà y đành tự tay khép cánh cửa ấy, trói chặt nó lại..
May thay, giờ y không còn là Thiên Lũng Cảnh trong mắt người đời nữa.
Không còn bị ràng buộc bởi thân phận và trách nhiệm, có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Y gật đầu với gã: “Đúng là như thế.”
Nghe chính miệng sư tôn nói ra bốn chữ này, Hoang Tịch hạnh phúc như sắp thăng thiên đến nơi!
Gã vui vẻ phát rồ, gã sung suống muốn chết!!!
Sư tôn còn tự mình thừa nhận hai người đã lập khế ước ư?!
Vậy là sư tôn đã thuộc về gã!!!
Vậy là sư tôn đã hoàn toàn thuộc về gã rồi phải không!!!
Gã sẽ không phải mơ tưởng hão huyền, không cần cẩn thận giấu giếm tình cảm của mình nữa!!!
Lục Lâm Trạch ho khan một tiếng, nói: “Chắc phải ít lâu nữa con mới chế được thuốc giải, trong khoảng thời gian này người mất hết linh lực, đừng chuốc phiền cho sư tôn người nhé, biết chưa?”
Hoang Tịch thời trẻ đỏ mặt: “Đương nhiên ta sẽ không chuốc thêm phiền phức cho sư tôn rồi!”
Gã đang rất vui, vui đến độ sắp bay lên tới nơi!
Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn thế trên cõi đời này nữa ư?!
Lục Lâm Trạch nhìn bộ đồng phục Ải Phong Nguyệt vừa như in trên người Hoang Tịch, bụng bảo dạ, trăm năm rồi mà sư tôn vẫn giữ quần áo Ải Phong Nguyệt ngày xưa của cha mình, giờ ổng mặc cũng vừa in khin khít… Tốt thôi, vậy thì chỉ cần đưa mỗi sư huynh đi mua quần áo.
Minh Sơ nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên: “Tam Xuyên, ngoài biến đổi cơ thể, con còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Hình như chỉ bị thu nhỏ thôi ạ, có lẽ con ăn ít đan Vô Ưu, nên không ảnh hưởng tới chỗ khác.”
Minh Sơ xoa đầu Thẩm Tam Xuyên, hơi xót xa nói: “Trông con gầy chưa kìa. 18-19 đúng ra đang tuổi ăn tuổi lớn, sao con lại còi cọc thế này…”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Hồi nhỏ đúng là con ăn uống hơi cần kiệm. Nhưng không sao đâu sư tôn, về sau con cũng lớn dần mà. Hồi thầy mới gặp con ở Ải Phong Nguyệt, chẳng phải con đã rắn chắc lắm rồi sao!”
Minh Sơ nhớ lại ngày mình gặp Thẩm Tam Xuyên lần đầu, khi đó Thẩm Tam Xuyên bị trọng thương vì cứu đồng môn, nằm trong lầu Thuốc, trông thằng bé cũng rất mảnh khảnh, rắn chắc đâu ra?
“Hồi ấy, con cũng gầy.”
Sau đó y liếc Lục Lâm Trạch, lại thong thả nói: “Nhưng mà, về sau Lâm Trạch luôn nấu đồ ngon cho con, đổ hết thuốc quý nhất trong lầu Thuốc vào con, cần mẫn xoa bóp pha thuốc tắm vì con mỗi ngày, luôn nghĩ cho con, chiều con, nhân nhượng con. Con ấy à, quả thực đã được thằng bé nuôi béo tốt rồi.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Lục Lâm Trạch không e dè bật cười: “Ai bảo con đã đem lòng thích sư huynh từ thời đó rồi, không chăm không chiều, nhỡ huynh ấy bị ai ngoắc mất thì sao ạ?”
Minh Sơ bảo: “Cũng đúng, hồi ấy tất cả đệ tử Ải Phong Nguyệt đều nhận ra con có ý đồ khác với Tam Xuyên.”
Thẩm Tam Xuyên xấu hổ, cảm giác như mời người nhà đến họp phụ huynh, anh chàng phải đứng cạnh nghe giáo viên cằn nhằn về mình vậy…
Cả Ải Phong Nguyệt đều nhận ra, mà riêng anh chàng không hay biết gì, cứ hớn hở coi người ta như anh em tốt, thậm chí còn tính chuyện làm mối cho em nó, cuối cùng không tiếc tự dâng bản thân lên giường người ta… Anh chàng cũng tài thật đấy!
Tán dóc xong, Lục Lâm Trạch dắt Thẩm Tam Xuyên xuống núi chuẩn đặt may mấy bộ quần áo vừa vặn cho anh chàng. Thật ra Ải Phong Nguyệt cũng có đồng phục đệ tử vừa với Thẩm Tam Xuyên, nhưng dù sao Thẩm Tam Xuyên cũng là Chưởng môn, giờ mặc đồ của đệ tử thì rất là không ổn, nên Lục Lâm Trạch quyết dẫn anh chàng đi may đo mấy bộ.
Hai người đi xe ngựa xuống thành trấn dưới chân núi, vào tiệm may mặc lớn nhất. Chưởng quầy vừa thấy Lục Lâm Trạch vận quần áo sang trọng, là biết ngay có khách sộp, vội vàng chạy ra tiếp đón. Biết Lục Lâm Trạch muốn lấy số đo may áo cho thiếu niên gầy gò bên cạnh, ông ta gọi thợ may lành nghề nhất, lấy giá đắt nhất trong tiệm ra.
Tay thợ may kia chừng hơn 30 tuổi, họ Thủy, trông cũng xinh trai. Biết khách sộp tới tiệm, anh ta bèn đưa cặp đôi Thẩm Lục vào phòng cho khách quý, sau đó cầm thước dây lên, cung kính mời Thẩm Tam Xuyên cởi chiếc áo ngoài không vừa ra, nói là để tiện lấy số đo. Nhưng Thẩm Tam Xuyên bây giờ, không chỉ áo ngoài rộng, mà áo trong cũng quá cỡ, cứ lùng tùng trên người.
Thợ may Thủy cũng phải nhìn chằm chặp. Anh ta từng gặp khối người đẹp, nhưng tuyệt sắc như công tử trẻ tuổi đây, thì đúng là cực kỳ hiếm thấy!
Quả thực khiến người ta phải thèm thuồng.
“Tiểu công tử, nâng tay lên chút nào, để kẻ hèn đo vòng vai, vòng ngực và eo cho cậu.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì giơ hai tay lên. Thợ may đi ra đằng sau anh chàng, đặt thước dây lên vai anh chàng, rồi lại lấy tay ấn thước vào đúng vai Thẩm Tam Xuyên. Sau khi đo đạc tỉ mẩn, ghi lại số đo, anh ta lại vòng thước từ đằng sau Thẩm Tam Xuyên ra đằng trước, ôm dưới nách anh chàng để đo…
Lục Lâm Trạch đứng cạnh đấy khẽ cau mày.
Sau đó cuộn thước dây lơi ra, một đầu rớt vào bộ đồ rộng thùng thình của ai kia. Thợ may Thủy đang định với tay vào lấy thước, thì bỗng bị Lục Lâm Trạch túm cổ tay ngăn lại: “Anh cứ đưa thước cho ta, để ta đo hộ.”
“… Quý khách cũng biết đo ạ?”
“Anh nghĩ sao?”
Thấy ánh mắt Lục Lâm Trạch có vẻ dữ dằn, thợ may Thủy nuốt nước miếng, không mấy cam lòng đưa thước dây cho Lục Lâm Trạch.
Lục Lâm Trạch nhận thước, thấy anh ta vẫn còn đứng đấy: “Còn không đi ra hả?”
Thợ may Thủy sợ tái mào, vội chạy liền.
Thẩm Tam Xuyên trông thế thì lấy làm khó hiểu: “Mắc gì phải hù dọa người ta?”
Lục Lâm Trạch nắm cằm Thẩm Tam Xuyên: “Suýt bị người ta sàm sỡ rồi đấy.”
“Có hả?” Thẩm Tam Xuyên nghệt mặt ra.
Lục Lâm Trạch cầm thước dây, cười rất xấu xa: “Đệ làm mẫu cho huynh xem nhé?”
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 8]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.