Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 2:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đấy là oan gia của cậu! Số mệnh của cậu! Người cậu khó thoát nổi!”
***
【 Hệ thống: Ký chủ, hay là cậu đổi nốt 10 điểm tích lũy còn lại qua bùa vẽ thử đi? Nhỡ ăn may thì sao? 】
Thẩm Tam Xuyên nhìn con thỏ đang chớp mắt tỏ vẻ kute trước mặt mình, từ chối rất hợp lý hợp tình: “Không, tớ quyết không để đằng ấy phỉnh nữa đâu! Con thỏ này làm được gì? Hầm thành món đầu thỏ cay được không?”
7-1483003047686-0-0-362-580-crop-1483003323960
Thỏ Lắc Lư nghe thế thì ôm miệng lã chã chực khóc: “Bé thỏ đáng yêu cực á, đừng ăn bé thỏ!”
【 Hệ thống: Thỏ Lắc Lư, yêu linh cấp R, kỹ năng là Bonk Một Phát: đập cây gậy gỗ nó cầm lên đầu chủ nhân, có 50% xác suất tăng thương tích cho chủ nhân trong lượt, cũng có 50% xác suất xóa sạch phần mất máu hiện tại của chủ nhân 】
Thẩm Tam Xuyên nhìn con Thỏ Lắc Lư đang giả bộ đáng thương một phút, rồi bình tĩnh quay đầu hỏi hệ thống: “Hủy luôn thẻ mình không muốn có được không?”
(Một bộ phận lớn của game gacha là gacha thẻ bài. Người chơi mở thẻ bài để ra thẻ random, nếu nhận phải thẻ thừa, mình không muốn thì có thể hủy thẻ để nhận lại một lượng tài nguyên nhỏ)
【 Hệ thống:…】
Thỏ Lắc Lư điên cuồng giậm chân: “Bé thỏ đáng yêu lắm á, đừng hủy bé thỏ mà!”
【 Hệ thống: Tạm thời chưa có tính năng hủy thẻ, nhưng ký chủ cứ yên tâm, tất cả yêu linh cậu quay ra đều sẽ sống trong nội cảnh của ký chủ, không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cậu đâu 】
(Nội cảnh: nhắc tới một tính năng game là người chơi có một khoảng không gian riêng, chỗ này hay có cảnh nhà cửa, bếp núc linh tinh và các tướng mà người chơi quay được. Người chơi có thể sắm đồ nội thất để trang hoàng cho căn nhà của mình thông qua quà hệ thống, đổi tài nguyên game, hoặc nạp tiền real)
Dứt lời, giao diện quay gacha trước mắt lại thay đổi, bỗng hóa thành một căn nhà vườn, còn là nhà vườn Trung Quốc kiểu vườn cổ Tô Châu, có đình đài lầu các, hành lang cong, nhà thủy tạ các kiểu. Đến cả từng chi tiết nội thất nhỏ nhặt cũng đơn giản mà không kém phần tinh xảo. Quả thực đây chính là biệt thự lớn kiểu nhà vườn Trung Quốc như trong mơ ước của Thẩm Tam Xuyên! Anh chàng kinh ngạc buông lỏng tay ra, Thỏ Lắc Lư lập tức chuồn đi gặm cỏ.
(Vườn cây cảnh cổ điển Tô Châu là tên gọi khác khi nhắc đến Tô Châu Lâm Viên. Đây là một kiến trúc lâm viên. Một kiểu kiến trúc có từ thời Xuân Thu năm 514 trước Công Nguyên, nằm tại nội thành Tô Châu)
to-chau-lam-vien-3
Mắt Thẩm Tam Xuyên lấp lánh tình yêu, anh chàng cực kỳ ưng nơi này: “Đây là nội cảnh ư? Vậy… tớ cũng có thể ở lại đây đúng không?”
【 Hệ thống: Ẹc… Tính năng này còn chưa mở khóa, tạm thời chỉ có thể thả yêu linh vào đây được thôi 】
“Làm sao mới mở khóa được?” Tăng ca chết mệt mỗi ngày là để làm gì, chẳng phải là vì muốn có một căn nhà nhỏ của riêng mình, nuôi con chó con mèo rồi đứng trên đỉnh xã hội đó sao?! Chỗ này đã chuẩn bị xong xuôi cả biệt thự chục nghìn tệ, anh chàng còn quay về làm cái gì nữa?!
Làm! Cái! Gì!
Thẩm Tam Xuyên ôm cây cột trước nhà, âm thầm rơi lệ trong lòng. Quả nhiên làm người là phải biết ước mơ, nhỡ đâu mơ ước thành hiện thực thì sao!
【 Hệ thống: Chạy hết cốt truyện, lấy điểm cốt truyện, sau đó…】
“Được! Không phải nói nhiều nữa! Giờ mình đi chạy cốt truyện đi, chạy nhanh, chạy mau! Nói cho đằng ấy nhé, giờ tớ hơi bị dồi dào tinh lực luôn đấy!”
Hệ thống cũng phải cảm thán, nếu biết trước dụ ký chủ tự nguyện làm theo cốt truyện dễ thế này, thì ban nãy nó đã chẳng phải tặng cả thẻ trữ riêng… Nhỡ cấp trên phát hiện nó có quỹ đen, khéo nó sẽ bị tắt máy thật mất, hức hức hức!
Sau vụ ấy, Thẩm Tam Xuyên như được buff full máu gà, chạy cốt truyện nhanh như gió. Nhiều cái hệ thống còn chưa kịp giải thích anh chàng đã bấm next, next, next, skip, skip skip next… Giờ nhảy thẳng đến đoạn anh chàng vào tiên môn, trở thành đệ tử cấp thấp nhất. Hệ thống mệt bở hơi tai với tốc độ của anh chàng, suýt thì đơ máy.
Tên của môn phái tu tiên mà Thẩm Tam Xuyên xin vào là “Ải Phong Nguyệt”, theo như lời hệ thống thì đây là tiên môn đứng hàng đầu trong giới Tu Tiên. Sau khi Thiên Khải giả là Thẩm Tam Xuyên vào môn phái, Ma Tôn hồi đầu chưa nhập ma cũng sẽ xin vào tiên môn, trở thành sư đệ của Thẩm Tam Xuyên… Đương nhiên, Thẩm Tam Xuyên chẳng hề để ý đến tình tiết này, lời vào tai phải lại ra tai trái.
Lúc này Thẩm Tam Xuyên đang thay trang phục của Ải Phong Nguyệt, cũng chính là áo tiên, ở trong phòng. Áo tiên của Ải Phong Nguyệt lấy tông chủ đạo là xanh đen trắng. Cổ tay áo và vạt áo đều là màu xám nhạt, eo quấn thừng bạc, đầu đội mũ vấn, đuôi tóc cột hai dải lụa bạc mảnh dài rũ đến eo, trông cũng có cốt cách thần tiên ra phết. Nhưng Thẩm Tam Xuyên mới chỉ diện Hán phục một lần trong cuộc họp thường niên ở công ty, anh chàng không rành việc mặc mấy món đồ thế này cho lắm.
Anh chàng đang ngẫm ngợi phải mặc đồ thế nào, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa: “Sư đệ, Thẩm sư đệ ơi, có tiện cho tụi ta vào một lát không?”
Giọng nói này, nhẹ nhàng mà hiền hòa, nghe hơi quen tai, hình như là ông sư huynh đeo kính dày cộp vừa dẫn anh chàng vào sảnh sau ban nãy… Nói đi cũng phải nói lại, sao trong thế giới tu tiên lại có người đeo đít chai nhỉ?
Anh chàng cũng chẳng nghĩ nhiều, rút bừa một món quần áo quàng lên người rồi đáp: “Tiện ạ, vào đi!”
Cửa mở ra, sư huynh đeo kính nét mặt ngây thơ chất phác vừa thấy anh chàng xộc xệch lôi thôi thì vội xoay người đưa lưng về phía anh chàng, luống cuống bảo: “Sư, sư đệ, sao đệ không mặc đồ cho tử tế đã, thế này thì… Khụ khụ…”
Thẩm Tam Xuyên thắt quần áo bừa phứa, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, quần áo hơi khó mặc ạ…”
Sư huynh đeo kính thở dài một hơi, bỗng nhiên gào ra bên ngoài: “Lục sư đệ, người trong căn phòng này chính là Thẩm Tam Xuyên – Thẩm sư đệ nhập môn sớm hơn đệ một chút mà ta vừa nói với đệ đấy. Tuy đệ ấy vào đây sớm hơn đệ một tẹo thôi, nhưng vẫn là sư huynh của đệ. Hai đứa cùng một môn phái, còn ở chung một phòng, phải thương yêu lẫn nhau nhé! Đừng có mà láo toét với bề trên đấy!”
Thẩm Tam Xuyên nhìn lên trần nhà, hỏi thầm trong đầu: Tớ còn có bạn cùng phòng nữa à?
【 Hệ thống:… Bạn cùng phòng ở đâu ra, đấy là oan gia của cậu! Số mệnh của cậu! Người cậu khó thoát nổi! Ai bảo cậu toàn nhảy cốt truyện kiểu không não làm chi 】
Người bên ngoài hình như không lên tiếng. Thẩm Tam Xuyên thò đầu ra muốn xem thử rốt cuộc đấy là nhân vật nào, nhưng lại bị sư huynh đeo kính chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy chiếc bóng xòa dưới mặt đất. Nói thật, sao hình dạng của cái bóng này ——
Trông lại đẹp trai thế nhỉ?!
Sau đấy anh chàng nghe thấy sư huynh đeo kính giới thiệu với mình: “Thẩm sư đệ, Lục Lâm Trạch – Lục sư đệ đây cũng mới gia nhập Ải Phong Nguyệt của chúng ta hôm nay, là đệ tử chốt sổ kỳ này của môn phái ta. Sau này đệ ấy sẽ tu hành với đệ, đệ là sư huynh, nhất định không được cậy lớn hiếp bé đâu đấy!”
Dứt lời, chủ nhân của chiếc bóng bước qua ngưỡng cửa. Cẳng chân thon chắc nhưng khúc nào ra khúc nấy, rồi tới vòng eo hoàn hảo hút mắt người ta, và khuôn mặt điển trai như cười như không… khiến Thẩm Tam Xuyên đã từng chiêm ngưỡng đủ loại người cũng phải ngây dại ngơ ngác ngắm ai kia đăm đăm.
Cậu Lục sư đệ vừa bước vào buộc tóc đuôi ngựa cao cao, mặc bộ thường phục màu đen vô cùng đơn giản, cũng không điểm xuyết nhiều vật trang trí. Nhưng dáng vóc lại đúng kiểu tỷ lệ hoàn mỹ hàng tuyển khỏi phải bàn. Còn gương mặt kia nữa, đã tuấn tú mà còn xen 30% xấu xa, trong xấu xa lại thêm cả 20% ngây thơ, giữa ngây thơ còn đính kèm một tẹo đen tối! Cặp mắt nọ, chậc, liếc hờ thôi mà như đã nhìn thấu tất cả. Rõ ràng hắn không cười, nhưng lại khiến đằng ấy cảm thấy hắn đang cười hờ hững thả thính với đằng ấy.
Cu em này đẹp gì mà lả lơi quá!
Cũng phải bàn thêm, từ nhỏ Thẩm Tam Xuyên đã hay được khen vống. Từ thời nhà trẻ đến lúc đi làm, ai cũng bảo anh chàng đẹp trai. Nhưng giờ so với người anh em này, tuy không đến mức xấu hổ ê chề, nhưng anh chàng cũng cảm thấy mình kém sắc hơn nhiều, còn kìm lòng không đậu mà thầm vỗ tay bôm bốp cho trai đẹp đây! Nhìn mà xem, khí chất chết tiệt của người ta kìa! Cái mặt này, body kia, khí thế ấy!
Bảo là nam chính cũng chẳng quá!
【 Hệ thống: Ký chủ, máy đo thấy tim cậu đang đập quá nhanh, cậu không sao đấy chứ? 】
Thẩm Tam Xuyên: …
“Lục sư đệ, đây là quần áo tiên môn của đệ. Lát nữa đệ với Thẩm sư huynh của đệ thay xong thì cùng ra ngoài nhé. Tẹo nữa ta sẽ đưa hai sư đệ đi làm quen với Ải Phong Nguyệt ha.” Sư huynh đeo kính đưa một bộ quần áo giống bộ Thẩm Tam Xuyên đang mặc như đúc cho Lục Lâm Trạch, sau đó đóng cửa lại lui ra ngoài.
“Đa tạ Vạn sư huynh.”
Chậc, mặt đã đẹp thì chớ, giọng còn êm tai đáo để, đúng là quá đáng lắm!
Nhưng thôi, câu nhắc nhở này của hắn cũng khiến Thẩm Tam Xuyên nhớ ra, sư huynh đeo kính kia họ Vạn, tên đầy đủ là Vạn Trọng Sơn, theo giới thiệu thì là đệ tử thân truyền của trưởng lão đỉnh Vô Quan, cũng là một nhân vật phụ quan trọng trong nguyên tác.
Ải Phong Nguyệt theo kết cấu gồm ba phần chính, núi Phong, lầu Nguyệt và đỉnh Vô Quan.
Núi Phong này toàn là đệ tử nội môn, ai nấy đều có tư chất tuyệt vời, công pháp điêu luyện, là những người tu tiên được trời tuyển chọn trăm năm khó gặp. Người kế nghiệp tương lai của Ải Phong Nguyệt phải dựa hết vào số đệ tử giỏi giang ưu tú ấy. Lầu Nguyệt thì nhét toàn đệ tử ngoại môn, tuy thực lực không bằng đệ tử nội môn, nhưng vào được lầu Nguyệt thì đã có thể coi là hàng tuyển trong đám người thường. Hơn nữa biết đâu ngày nào đó thông suốt, tự dưng được chuyển thành đệ tử nội môn, cũng không phải là không thể!
(Đệ tử ngoại môn: là đệ tử đã vào phái, cũng được nghe giảng chung nhưng không được sư phụ chỉ dạy nhiều, phải tự học là chính. Đệ tử nội môn: là đệ tử có tư chất tốt, học giỏi, được môn phái tập trung bồi dưỡng, được sư phụ chỉ dạy trực tiếp nhiều vấn đề. Đệ tử chân truyền: là đệ tử được coi trọng nhất, được sư phụ tự tay truyền thụ toàn bộ công phu hoặc công phu quan trọng của môn phái, hoàn toàn nắm giữ công phu, thường trở thành người nối nghiệp, trưởng lão sau này.)
Về phần đỉnh Vô Quan, thì nói trắng ra là chỗ để tiếp đãi người mới vào, chuyên chịu trách nhiệm chào đón và thử thách những đệ tử vừa mới lên núi tu nghiệp hằng năm. Chỉ khi qua được thử thách của đỉnh Vô Quan, thì mới coi như chính thức nhập môn. Sau đấy bằng bản lĩnh của mỗi người, họ sẽ vào núi Phong, hoặc vô lầu Nguyệt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch. Lục Lâm Trạch lập tức đặt bộ áo tiên mình đang cầm lên ven chiếc giường còn trống khác, sau đấy quay đầu nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên: “Thẩm sư huynh, ban nãy đệ nghe huynh bảo, huynh thấy bộ đồ này khó mặc à?”
Thẩm Tam Xuyên sửng sốt, nhưng thấy Lục Lâm Trạch nhếch khóe môi, nở nụ cười hờ hững với mình, anh chàng bỗng dưng có cảm giác như bị người ta lột trần xoi mói: “Cũng không phải vậy, chủ yếu là vì ta mới vào tiên môn lần đầu, nên… không quen mặc kiểu quần áo này lắm.”
“Vậy để đệ mặc giúp sư huynh nhé.”
“Ấy, chuyện này…” Anh chàng chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì ai kia đã đi đến trước người mình. Nhìn gần, mặt đúng tỉ lệ vàng luôn! Thật sự giống nam chính tuyệt thế bước ra từ tiểu thuyết ghê đó!
Thấy đối phương đã vươn tay kéo quần áo mình, anh chàng mới chợt phản ứng kịp, vội vàng chặn hắn lại: “Không nhọc sư đệ, ta tự mặc là được…”
Lục Lâm Trạch cúi đầu, khẽ nhoẻn miệng. Có điều từ góc độ này, ai đấy cũng không thấy được nụ cười bỡn cợt của hắn: “Sư đệ giúp đỡ sư huynh, chẳng phải chính là đạo nghĩa ở đời hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên im thin thít, Lục Lâm Trạch lại bình tĩnh quan sát vị sư huynh mà mình vừa kết bạn này.
Lộng lẫy, thanh nhã.
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn về Thẩm Tam Xuyên. Hai tính từ miêu tả rõ là hơi mâu thuẫn, nhưng vận vào vị sư huynh này lại không có vẻ kỳ quặc, ngược lại còn khiến hắn nổi lên chút tò mò với Thẩm Tam Xuyên, cầm lòng không đậu mà muốn thử đối phương mấy lần.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không ngờ được là, Thẩm Tam Xuyên đang lặng yên không lên tiếng, sắc mặc thoạt trông vẫn như thường, đã sớm gào thét xin trợ giúp trong đầu: Hệ thống, đậu má mau quẳng tớ quyển giáo trình mặc quần áo đi, cua cua cua gắt cái kiểu gì thế này! Tình tiết đoạn sau hot vậy mà cũng được xem free hả?!
【 Hệ thống:… Nhưng, để người ta mặc giúp, là sẽ lấy được điểm cốt truyện đó 】
Thẩm Tam Xuyên nổi cáu: Tớ là cái loại người bán răm vì điểm cốt truyện hay s…
【 Hệ thống: 10 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên kéo phắt quần áo của mình ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Một khi đã vậy, thì xin làm phiền Lục sư đệ.”
【 Hệ thống: …】
Một loạt hành động của anh chàng lại khiến Lục Lâm Trạch ngẩn ra. Những lúc không nói gì, Thẩm sư huynh đây mang dáng vẻ thanh nhã, cao không với tới của thần tiên. Tuy đang ở trong phòng, nhưng dù sao cũng là môn phái tu tiên, áo xống xộc xệch rơi rớt thế này thực tình rất mất thể thống. Rõ ràng y có một gương mặt thanh tâm quả dục nhường ấy, vậy mà lúc áo quần tả tơi đỏ mặt nhìn mình, lại mang đến cảm giác như mỹ nhân cấm dục bị cưỡng ép vậy!
Vì thế Lục Lâm Trạch mới nảy ý đùa nghịch, tính chòng ghẹo y. Vậy mà làm sao y lại tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt khẳng khái như làm việc nghĩa thế này…
Người này, quả nhiên có vẻ rất thú vị.
Lục Lâm Trạch liếc anh chàng, hai người cao xấp xỉ nhau, có thể nhìn thẳng vào mắt nhau được. Nhưng lúc này Thẩm Tam Xuyên lại không hề nhìn Lục Lâm Trạch, mà nghiêng đầu chẳng rõ đang nghĩ suy việc gì. Lục Lâm Trạch quyết định tha cho người ta một lần. Dù sao họ ở chung một phòng, sau này hắn còn rất nhiều cơ hội trêu chọc vị sư huynh thú vị đây.
Vì thế hắn thực sự nghiêm trang giúp anh chàng mặc quần áo, vừa mặc còn vừa giảng giải cách thức. Mỗi lần giảng hết một bước, hắn còn hỏi thêm một câu, sư huynh đã thấy rõ chưa? Điều ấy khiến Thẩm Tam Xuyên không thể không dè chừng nhìn hắn, sau đó lơ mơ gật đầu. Nhưng Lục Lâm Trạch liếc sơ là biết đằng kia chỉ lấy lệ với mình, nên không kêu ca than phiền giảng lại bước vừa rồi lần nữa. Cho đến khi nào Thẩm Tam Xuyên nghe lọt lời mình, hắn mới nói sang bước tiếp theo.
Cứ vậy, sau khi bảo đảm là mình đã dạy cho ai kia thủng vấn đề rồi, hắn nhìn vị sư huynh đã được mình mặc đồ tỉ mẩn, càng thêm thanh thoát như tiên, đẹp đẽ tuyệt trần, cười nhẹ, cất lời khen: “Thẩm sư huynh mặc bộ này hợp lắm.”
“À, vậy à?” Thẩm Tam Xuyên cúi đầu nhìn bản thân đã xiêm áo gọn gàng. Phương pháp mặc đồ cầu kỳ tỉ mẩn này quả thực hơi bị quá sức với anh chàng. Nếu cứ phải làm theo phương pháp ấy, anh chàng cảm thấy chắc mình phải ôm chặt đùi sư đệ quá, “Đa tạ sư đệ, sau này tự mặc có khi ta không mặc chuẩn chỉnh thế này được đâu.”
Lục Lâm Trạch đang thay quần áo của mình, nghe vậy thì cười nói: “Sư huynh không cần lo lắng, đệ sẽ giúp huynh.”
“Sao ta dám trơ trẽn thế được.” Anh chàng thầm đắc ý trong lòng, có được thằng em tốt ghê, đáng tin cậy hơn hệ thống nhiều!
【 Hệ thống: Hoàn thành cốt truyện mặc quần áo, điểm cốt truyện +10, độ thiện cảm giữa hai bên +10 】
Thẩm Tam Xuyên sửng sốt: Độ thiện cảm là cái gì?
【 Hệ thống: Cày max 1000 điểm thiện cảm, có thể mở khóa thêm nhiều sân viện trong nhà vườn nội cảnh 】
Ờ, thế thì cày đi cày đi, cày mạnh vào! Biệt thự biến cung điện dựa hết vào chú em đó, sư đệ quý báu ạ!
【 Hệ thống: Thêm nữa, điểm tích lũy cốt truyện của ký chủ đã tròn 100, 10 điểm được quay một lần, giờ cậu có muốn quay gacha 10 lần liên tiếp không? 】
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch đang thay quần áo. Anh chàng thấy hắn mặc đồ thì gầy, nhưng cởi ra lại có cơ bụng và cơ 11 khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Điều ấy khiến Thẩm Tam Xuyên không nhịn nổi phải nhéo phần eo tuy không chút mỡ thừa nhưng cũng chẳng có cơ bắp của mình. Anh chàng thầm cảm thán về kiếp sống khốn khổ ngồi văn phòng hơn 12 tiếng mỗi ngày, không có thời gian tập luyện hồi xưa. Nếu không bị hệ thống kéo vào thế giới này, có khi anh chàng sẽ đột tử vì lao lực không biết chừng. Mà chẳng rõ lúc ấy công ty có bồi thường tiền cho không…
Quan trọng là một đứa mồ côi như anh chàng, có muốn bồi thường, thì cũng trả tiền cho ai được đây?
Về sau có khi còn chẳng có ai rải tro cho anh chàng ấy chứ.
Vì là trẻ mồ côi, nên từ nhỏ Thẩm Tam Xuyên đã khá tự ti. Sau này được chính phủ trợ cấp, thuận lợi thi đậu vào trường đại học lý tưởng, nhưng anh chàng vẫn phải cố gắng không ngừng để trang trải học phí và kiếm học bổng. Tuy xung quanh chẳng thiếu các bạn nữ cảm nắng anh chàng, nhưng Thẩm Tam Xuyên quả thật không có thời gian để yêu đương. Cuộc sống đại học của anh chàng dồn hết vào học tập, làm thêm. Thi thoảng được rảnh, Thẩm Tam Xuyên cũng chỉ đọc truyện trên mạng, chơi mấy ván game. Anh chàng cũng chẳng có bạn bè gì bên cạnh, mọi người đều ai bận việc nấy, tình cảm còn mỏng hơn tờ giấy.
Tốt nghiệp xong, Thẩm Tam Xuyên phỏng vấn thành công vào một công ty không tồi, nhiều bạn học đều thấy mừng cho anh chàng. Cũng có khôi khối cô gái mong trở thành một cặp với anh chàng tới tỏ tình, nhưng bản thân Thẩm Tam Xuyên hiểu rõ, còn lâu mình mới đủ tư cách. Bạn bè chung trường vừa tốt nghiệp là bố mẹ tụi nó đã chuẩn bị sẵn nhà sẵn xe cho tụi nó, giục tụi nó kết hôn. Nhưng Thẩm Tam Xuyên phải tự dựa vào chính mình, dốc sức đi từng bước để kiếm được những thứ ấy. Vậy thì trước khi thành công, hà tất phải để con gái nhà người ta chịu khổ với mình. Bởi thế, anh chàng đã từ chối hết những lời tỏ tình với mình hồi đó.
Có lẽ là do từ chối nhiều quá, nên những người xung quanh đều cảm thấy Thẩm Tam Xuyên rõ cao giá làm màu, còn xì xào anh chàng là tuýp nói không với yêu đương, thậm chí có kẻ còn hoài nghi anh chàng thích đàn ông… Trời đất chứng giám, anh chàng thật sự chỉ không muốn làm lỡ dở đời con gái nhà người ta thôi mà!
Hiện giờ, 27 tuổi đầu rồi, nhưng dù đã dốc sức đi làm bạt mạng ở thành phố này, mà anh chàng vẫn chẳng dám mơ xa có được một căn nhà có diện tích nhỏ nhất trong phố, chứ chưa nói đến một chiếc xe riêng thuộc về mình. Anh chàng chỉ có thể tiếp tục liều mạng làm việc, ép hết từng tí sức lực của bản thân ra mà làm!
【 Hệ thống: Ký chủ ơi, ờ ờm, cậu muốn quay gacha không? 】
Thẩm Tam Xuyên cuối cùng cũng định thần lại, thầm thở dài trong lòng: Tạm thời chưa quay vội, cần bao nhiêu điểm cốt truyện mới vào ở trong nhà vườn nội cảnh được?
【 Hệ thống: 5000 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên hít vào: … Đằng ấy là gian thương đấy à!!!
[HẾT CHƯƠNG 2]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.