Ngày Người Thương Một Người Thương Khác

Chương 4: Đến một lúc nào đó đời em sẽ an yên




Đến một lúc nào đó, trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào đấy đang chung thân cuộc đời.
Đến một lúc nào đó, em không còn khóc hay buồn thương vì anh. CHỈ thấy tuổi trẻ của mình vì một người mà dệt nên quá nhiều mộng tưởng!
Đến một lúc nào đó, em thầm cảm ơn thanh xuân của những tháng năm ấy, anh như một cơn mơ đủ dài để ru em qua bao chênh chao hằn vỡ.
Đến một lúc nào đó, em chợt nhận ra thứ người ta cần giữ lại trong lòng là ký ức, còn việc cố níu một người mà tim họ không thuộc về mình, đi bên mình mà họ dửng dưng không rung động thì mãi mãi là điều không thể!
Đến một lúc nào đó, lòng em không còn oan than hay trách móc, cũng chẳng nuối tiếc khi anh cất bước. Em bắt đầu quen dần việc không có ai cạnh bên, không có ai cùng em chuyện trò mỗi đêm, không có ai đèo em qua mấy con phố thân quen, không có ai hôn lên má em, không có ai hay vuốt tóc em, không có ai xoa đầu em mỗi khi em giận dỗi. Không còn ai nữa...
Đến một lúc nào đó, khi xem lại những tấm ảnh ngày xưa của hai đứa, em có thể mỉm cười an nhiên. Khi xem những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em vẫn thấy lòng bình lặng. Không còn cảm xúc oằn mình thương tổn.
Đến một lúc nào đó, khi nghe ai khác nhắc về anh, về chuyện hai tụi mình. Em có thể nói rằng, chuyện cũ đã qua rồi.
Đến một lúc nào đó, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố. Em sẽ đi thật nhanh, để anh mắt em và anh không vương phải nổi nhớ niềm thương xưa cũ.
Đến một lúc nào đó, đời em sẽ an yên như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.