Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 88:




Tạ Nhiễm ở bên ngoài thư phòng đi qua đi lại, vừa rồi Quang Phúc chạy tới thông báo chuyện của Vũ Lăng Vương, kế đó truyền tới tin Tạ Thù bỗng dưng ho không ngừng rồi ngất đi, hắn dằn lòng không được, vẫn là quyết định đi qua xem thử.
Cửa phòng mở ra, Mộc Bạch bước ra ngoài, hắn nhanh chóng chạy lên vài bước, nhưng nghe Mộc Bạch nói: “Nhiễm công tử xin mời về đi, công tử đã ngủ rồi, không tiện gặp ngài.”
Tạ Nhiễm chợt sững người, bước chân vốn định bước vào phòng lại rụt về, gần hai năm rồi, Tạ Thù không gặp hắn lấy một lần, sự việc cho tới bây giờ, vẫn như cũ không chịu tha thứ cho hắn.
Hắn quay đầu định đi, rốt cuộc vẫn đè bản tính kiêu ngạo xuống, xoay người hỏi: “Thân thể Thừa tướng hiện giờ thế nào rồi?”
Mộc Bạch không nóng không lạnh đáp lại: “Nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, dưỡng bệnh đã gần hai năm cũng không khỏe lên, Nhiễm công tử thấy sao?”
Tạ Nhiễm mím môi, đầu cũng không quay lại bước đi.
Mộc Bạch nhìn theo bóng lưng của hắn, hừ mũi một tiếng, trở lại phòng, vốn định nói với Tạ Thù chuyện này, nhưng thấy nàng tựa trên tháp bàng hoàng nhìn bên ngoài cửa sổ, đành phải im lặng.
Chưa bao lâu, Tạ Tuyên đã đến, hướng Tạ Thù hành lễ: “Thừa tướng, điệt nhi đã đem dặn dò của ngài truyền xuống dưới, trong thành bắt đầu truy tìm tàn dư của Tần quốc, An Hành nếu thật sự có tai mắt ở đô thành, nhất định sẽ bị tìm thấy.”
Tạ Thù lúc này mới thu lại tâm tình, phấn chấn tinh thần ngồi dậy: “Hiện giờ ngẫm thử, chỉ sợ trong đám thích khách kia cũng có thế lực của Tần quốc, Mộc Bạch, bảo mấy người truy xét chú ý một chút.”
“Công tử an tâm đi.” Mộc Bạch cầm một tấm chăn lông dày đến cho nàng: “Điều Ngài cần nhất hiện giờ chính là điều dưỡng tốt thân thể, đừng quá lao tâm.”
Tạ Thù đẩy tay hắn ngồi dậy, đi đến bên án thư lật xem một chút, nhíu mày nói: “Quân doanh Dự Châu còn chưa gửi tin mới nhất về à?”
“Tạm thời chưa có……………”
Tạ Thù ngồi xuống, bất mãn không nói lời nào.
Mộc Bạch bước lên an ủi nàng: “Công tử đừng lo lắng, Vũ Lăng Vương nổi tiếng là chiến thuật linh hoạt biến hóa, lúc đầu chiến trường ở Trữ Châu bị nói là nguy hiểm như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn bình an trở về đó sao? Lần này nhất định cũng sẽ không có việc gì.”
“Ta cũng không hoài nghi về hắn, nhưng tóm lại nếu nhận được tin tức chính xác thì mới có thể an tâm.”
Mộc Bạch đành nói: “Vậy thuộc hạ lại đi nghe ngóng thử xem sao.”
Tối đến Tạ Thù trở về phòng, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, vội vàng đứng dậy, còn cho rằng tin tức gửi tới, ngẩng đầu nhìn, thế nhưng lại là Chung đại phu.
“Công tử, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
Tạ Thù ngồi trở lại bàn: “Chuyện gì?”
“Hôm nay Nhiễm công tử nói lo lắng cho cơ thể ngài, đi hỏi ta bệnh tình của công tử, đã nhìn thấy toa thuốc ta viết cho công tử.”
“Có vấn đề gì sao?”
Chung đại phu có chút ảo não: “Nhiễm công tử xem ra hình như am hiểu dược lý, cái khác không nói, trong phương thuốc có mấy loại như đương quy, cỏ ích mẫu, e rằng có thể khiến hắn nhìn ra được manh mối, vậy sẽ không ổn.”
Tạ Thù nhíu mày trầm tư một lúc: “Ngươi trước trở về đi, đem toàn bộ phương thuốc thiêu hủy, chuyện này không được lộ ra, ta tự biết xử lý.”
Chung đại phu nghe lời bước ra cửa.
Mộc Bạch căng thẳng đẩy cửa vào: “Công tử, Nhiễm công tử lại tới cầu kiến.”
“Không gặp!” Tạ Thù đứng dậy đi ra sau bình phong, triều đình, Dự Châu, nhiều chuyện bận rộn như vậy, nàng không muốn lúc này lại thêm phiền toái.
Ngày đông tế hôm ấy trời đổ đại tuyết, Mộc Bạch lúc sáng sớm hầu hạ Tạ Thù rửa mặt khuyên nàng: “Công tử hôm nay nhất định phải vào cung sao? Trời lạnh lắm, sức khỏe ngài không tốt, hay là đừng đi, Bệ hạ sẽ không nói gì đâu.”
“Bệ hạ đồng ý, nhưng Hội Kê Vương chưa hẳn, phía Dự Châu không có tin tốt truyền về, hắn đối với ta đã có rất nhiều oán giận rồi.” Tạ Thù đưa tay che miệng ho hai tiếng, để hắn buộc áo choàng cho nàng, đang định ra cửa thì bỗng nhiên có người xông vào trong, đôi bên đều sững sốt.
Cẩm bào màu xanh xám trên người Tạ Nhiễm dính một chút bông tuyết, sắc mặt nặng nề: “Muốn gặp Thừa tướng một lần thật sự là khó như lên trời.”
“Cho nên ngươi xông thẳng vào đây?” Tạ Thù khép áo, lướt qua hắn đi ra cửa.
“Thừa tướng vội đi như vậy, là đang lo lắng gì sao?”
Bước chân Tạ Thù dừng lại, quay đầu căn dặn Mộc Bạch đi trước, khi lại nhìn hắn lần nữa, nét mặt rõ ràng đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Đường thúc liệu có phải cảm thấy ta luôn nhẫn nhịn nên ngươi có thể được một tấc lại muốn tiến một bước?”
“Ta cũng chưa từng nói vậy.”
“Vậy đường thúc mời về đi cho, bản tướng còn phải vào cung tham gia đại điển đông tế.”
Tạ Nhiễm chợt kéo áo nàng, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Ta trước đây vẫn luôn không hiểu vì sao ngươi và Vũ Lăng Vương lại thân thiết như vậy, hiện giờ xem ra, dường như là ta vẫn luôn chẳng hay biết gì rồi.”
Ánh mắt Tạ Thù sâu thẳm: “Ta không hiểu đường thúc đang nói gì.”
“Không hiểu? Vậy ta nói rõ chút, phương thuốc đó của Chung đại phu là sao?”
“Phương thuốc trong tay Chung đại phu? Ta chính là không biết rõ, chẳng qua ta trước đây từng căn dặn, bảo hắn học hỏi đường thúc nhiều chút,để phương thuốc thật sự ở chỗ ta, phương thuốc giả thì để ở chỗ người khác nhìn được.”
Tạ Nhiễm kinh ngạc, nét mặt có hơi thả lỏng.
“Đường thúc không phải là bị chính vụ trong tộc bận rộn đến choáng váng chứ, càng lúc càng nghi thần nghi quỷ. Nếu là như vậy, xem ra đường thúc cũng chẳng còn tác dụng gì rồi, cũng có lẽ bản tướng nên đem chuyện cũ tính toán rành mạch với ngươi một chút.” Tạ Thù đẩy tay hắn ra, phất áo đi ra cửa.
Đội ngũ rầm rầm rộ rộ đi vào thái miếu, Hoàng đế Tư Mã Lâm tế cáo lên trời, Hội Kê Vương Tư Mã Đình theo sát bên, chúng đại thần cúi đầu trầm ngâm, nghĩ tới hoàng đế sắp đổi người, đa số vẫn như cũ trong lòng bất an.
Lúc đại điển kết thúc Tạ Thù đã mệt mỏi vô cùng, không muốn lưu lại. Vừa đi đến bên xe thì người đằng sau đã bước lên nói: “Thừa tướng đi như vậy?”
Tạ Thù quay người qua, hành lễ: “Bệ hạ thứ tội, bản tướng thân thể khó chịu, không ở lâu được.”
Tư Mã Đình tới gần hai bước, ra vẻ thân thiết: “Thừa tướng từ sau khi đại chiến Tần quốc sức khỏe ngày càng sa sút, xem ra đích thực là quá lao tâm vì chiến sự rồi, hiện giờ quốc gia thái bình, đặt hết mọi việc xuống an ổn tĩnh dưỡng cũng tốt đấy.”
Tạ Thù sắc mặt không đổi, trong lòng thế nhưng lại ngàn xoay vạn chuyển.
Tư Mã Đình lại như thể cái gì cũng chưa hề nói, chợt đổi đề tài: “Thừa tướng khăng khăng điều Trọng Khanh ca ca ra khỏi đô thành, hiện giờ huynh ấy sống chết không rõ, nghĩ thấy ngài bây giờ nhất định rất lo lắng cho an nguy của huynh ấy nhỉ?”
Tạ Thù nghe ra được ý oán trách của hắn, nhưng sự thật là vậy, nàng chẳng thể nói gì.
Tư Mã Đình thấy nàng không nói, trong lòng càng không vui. Nhiều năm như vậy hắn xem Vệ Ngật Chi như huynh trưởng, cũng như tấm gương, bây giờ Vệ Ngật Chi bởi vì người trước mặt này mà rơi vào tình cảnh chưa biết sống chết thế nào. Hắn không kích động lỗ mãng như ngày xưa, nhưng vẫn cảm thấy phẫn nộ như trước, chỉ là kiêng dè quyền thế của nàng, nên cũng chỉ có thể châm chọc khiêu khích vài câu.
“Bổn vương luôn rất hiếu kỳ, Thừa tướng rốt cuộc có biện pháp gì, có thể khiến Trọng Khanh ca ca khăng khăng một lòng với ngài như vậy?”
“Đây là vấn đề ngươi tình ta nguyện, điện hạ sau này cũng sẽ hiểu thôi.”
“Trọng Khanh ca ca vì ngài đến bây giờ vẫn độc thân một mình, Thừa tướng đối với huynh ấy chẳng qua chỉ như vậy, đây chính là cái gọi là ngươi tình ta nguyện à?”
Tạ Thù thản nhiên nói: “Điện hạ không phải ta, sao biết trong lòng ta nghĩ gì?”
Tư Mã Đình nhẹ giọng hừ một tiếng, quay người leo lên xe ngựa của mình: “Bổn vương lo lắng cho an nguy của Trọng Khanh ca ca, muốn đi dịch quán hỏi thử tin tức, vừa hay thuận đường, cùng Thừa tướng đồng hành một đoạn vậy.”
Lấy thân phận của hắn, không cần tự mình đi dò hỏi tin tức. Tạ Thù biết hắn vẫn đang chỉ trích nàng thờ ơ mà thôi.
Xe ngựa chạy tới đường lớn nhộn nhịp, thi thoảng truyền vào tai tiếng người qua đường nói chuyện, phần lớn vì nhìn thấy xe ngựa của Tạ Thù mà nhớ tới Vũ Lăng Vương. Người nói vô tâm, thế nhưng trong lòng Tạ Thù lại không rõ là tư vị gì.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, lúc gần tới trước mặt thì đột ngột dừng lại, xe ngựa ngừng chạy, Mộc Bạch nói là binh sĩ cưỡi khoái mã báo tin.
Tạ Thù xốc lại tinh thần: “Bảo hắn nói nhanh.”
Binh sĩ không nhận ra xe ngựa của Tư Mã Đình, chỉ quỳ trước xe Tạ Thù, cao giọng nói: “Khởi bẩm Thừa tướng, Vũ Lăng Vương đã vì quốc gia mà hi sinh.”
Tạ Thù cảm thấy đường phố ồn ào đột nhiên trở nên tĩnh lặng, hết thảy đều lặng ngắt như tờ, thẫn thờ xốc màn xe, giọng nói có chút hư vô mờ mịt: “Ngươi nói lại lần nữa.”
“Dạ, quân doanh Dự Châu tìm thấy thi thể của Vũ Lăng Vương, Vũ Lăng Vương đã bỏ mình hi sinh vì quốc gia.”
Nàng mấp máy môi, muốn giống như thường lệ truyền mệnh lệnh, thế nhưng không biết nên nói gì, nhất thời cứ sững người như vậy.
Mộc Bạch lo lắng đưa tay dìu nàng: “Công tử….”
Tạ Thù đẩy tay hắn ra, mơ mơ màng màng nhìn bên ngoài xe, đại thể là bị tin này hấp dẫn, đám người đều hướng phía xe ngựa mà dồn tới. Ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn thấy Tư Mã Đình ở bên cạnh ló mặt thăm dò, kinh ngạc không thôi.
“Công tử cẩn thận!” Mộc Bạch bất ngờ đẩy nàng ra sau, thì ra binh sĩ thông báo tin ấy không biết từ khi nào đã đột ngột đứng dậy, chủy thủ trong tay đâm về phía nàng, một nhát không trúng, bị đám hộ vệ chặn lại, cùng nhau giao đấu.
Tạ Thù đột nhiên lấy lại tinh thần, lại nhìn Tư Mã Đình, bỗng quét qua một đôi mắt trong đám người, u ám tĩnh mịch nhìn nàng, giống như thợ săn chờ đợi con mồi.
Gương mặt đó giấu bên dưới lớp mũ trùm dày, căn bản không nhìn rõ được, chỉ là ánh mắt sắc bén, cực kỳ quen thuộc. Tạ Thù nhớ ra gì đấy, lớn tiếng nói: “Là dư nghiệt của Tần quốc An Hành! Bảo vệ điện hạ!”
Tư Mã Đình bị tiếng nói của nàng hô to đến sững sờ, Mộc Bạch đã đón lấy dây cương trong tay xa phu, đánh xe vượt qua, chặn trước xe ngựa của hắn, cấm quân lập tức nhân cơ hội chuyển hướng, hướng phía hoàng cung mà đi.
Hắn thò người nhìn phía sau, xe ngựa của Tạ Thù đã bị thích khách ngụy trang bách tính vây giữa, chúng hộ vệ chiến đấu anh dũng không ngừng.
Thích khách thế nhưng lại đông đến lạ kỳ, hơn nữa rõ ràng là đều nhằm vào một mình Tạ Thù. Trên phố hoàn toàn hỗn loạn, nháy mắt người đã chạy trốn sạch trơn. May mà nơi này giáp với ngõ Ô Y, Tạ gia rất nhanh đã nhận được tin, Tạ Nhiễm tự mình dẫn người xông tới, xa xa đã có cấm quân chạy tới chi viện.
Mấy hộ vệ bên phía Tạ Thù cũng đều là cao thủ trăm người chọn một, đối phương mặc dù xu thế áp đảo, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không chiếm được lợi thế, trái lại tổn thất nặng nề. Cứ theo đà này, đám người này rất nhanh sẽ thất bại, nhưng bọn chúng giống như không cần mạng, cho dù chỉ còn vài người thì vẫn như cũ liều lĩnh lao tới giết Tạ Thù.
Tạ Nhiễm cưỡi ngựa, nép bên đường, nhìn chằm chằm vào động tĩnh của thùng xe, tay siết chặt dây cương, dường như lại quay trở về chiến trận Trữ Châu lần đó.
Gió tuyết cuộn lên màn trướng, hắn thấy Tạ Thù bên trong xe sắc mặt bình tĩnh, gầy yếu trắng nhợt, thế nhưng chợt thấy đau lòng.
Quyền cao chức trọng thì sao chứ? Đến nông nỗi này, chung quy trở thành mục tiêu công kích mà thôi.
Rốt cuộc có một thích khách tìm được khoảng trống nhảy lên càng xe, Tạ Nhiễm kinh hãi buột miệng thốt lên một tiếng: “Thừa tướng!”
Tạ Thù ngước mắt nhìn sang, mặt không chút cảm xúc, nhưng người gọi nhìn thấy được vẻ bi thương, nàng bỗng nhiên đưa tay, đẩy hộ vệ đang che trước người ra khỏi xe ngựa.
Màn xe rũ xuống, kiếm đâm vào trong, khi rút ra, máu tươi đầm đìa.
Tạ Nhiễm thẫn thờ, thoáng cái từ trên ngựa ngã xuống, phủ phục trên đất, toàn thân run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.