Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 17: Áo sơ mi nam




Editor: Nguyên
Trong nháy mắt khi Kỷ Khê xuất hiện, sắc mặt Kiều Khiết cũng hoàn toàn thay đổi.
Kỷ Khê hào phóng chào hỏi cô ta, sau đó Nguyễn Hiểu Phong bảo cô đi vào trong trước.
Nguyễn Hiểu Phong quay ra nhìn Kiều Khiết: “Thật ngại quá, ngắt lời cô rồi, Kiều tiểu thư vừa muốn nói gì vậy?”
“……” Kiều Khiết không thể nói gì nữa.
Muốn nhà đầu tư đổi vai diễn của người yêu anh ta? Cô ta mà dám nói ra lời này, chỉ sợ không chỉ mỗi Lục Vực bị liên lụy mà Nguyễn Hiểu Phong sẽ thu hồi lại toàn bộ tiền đầu tư vào 《 Chiếc áo mùa xuân 》. Đừng nói đến việc đoàn phim nhỏ này có thể lôi kéo được nhà đầu tư khác hay không, giai đoạn trước đã tuyên truyền rồi, thời gian công chiếu dự tính cũng định ra rồi, việc này mà xảy ra sẽ như một đòn đả kích mang tính hủy diệt với đoàn phim.
Cô ta còn chưa kịp mở mồm nói tiếp, Nguyễn Hiểu Phong như là nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, tôi nhớ Lục Vực là nghệ sĩ của cô đúng không? Lần này việc của cậu ta nháo ra xấu mặt như vậy. Sự tình thế này cần Kiều tiểu thư nói chuyện với luật sư của tôi về điều khoản trong hợp đồng, Không có chuyện gì khác, vậy thì xin lỗi không tiếp được.”
Tiểu Chu tay chân lanh lợi dắt Kiều Khiết tới văn phòng luật sư ở cuối hành lang, Kiều Khiết hoàn toàn bị động, căn bản không biết ứng phó thế nào. Trong lúc hoảng hốt cô ta còn nảy sinh một chút hoài nghi: Những người này không phải là đã thông đồng trước đó rồi ở chỗ này chờ cô ta tới chứ?
Vệ sĩ chắn ở bên ngoài. Nguyễn Hiểu Phong dừng lại, dặn dò mấy câu rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy nhau, hai người liền nở nụ cười.
Kỷ Khê cong cong đôi mắt: “Chúng ta thế này, giống như đang cùng khi dễ người ta a.”
Kỳ thật cô không định tới sớm như vậy, chỉ là Nguyễn Hiểu Phong cho người tới đón cô, tính cô vẫn luôn vậy, không muốn để người khác phải chờ đợi mình, cho nên phong ba bên này vừa mới bình ổn lại, cô còn chưa kịp thay quần áo, cứ thế vội vã đến đây.
Nguyễn Hiểu Phong lãnh đạm nói: “Vốn dĩ chính là bọn họ vi phạm hợp đồng trước, không xin lỗi còn cắn ngược lại vu oan em. Loại chuyện này không cần phải nhẫn nhịn, lần sau mà xảy ra chuyện thế này, nhớ phải nói cho anh sớm, đừng có tự mình chịu đựng, có biết hay không?”
Anh đi tới xoa xoa đầu Kỷ Khê, sau đó vươn tay, kéo cô lên.
Anh muốn đưa cô đi tham quan công ty con bên này một chút.
Kỷ Khê cũng là lúc này mới biết được, Nguyễn Hiểu Phong sở dĩ mười ngày nửa tháng gần đây chạy qua chạy lại phim trường, hóa ra là do đã mở thêm công ty con ở bên này, có cổ phần của thành điện ảnh, còn đang xây dựng một khu cảnh quan mới.
“Nói như vậy, không chừng sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau?” Kỷ Khê tò mò hỏi.
Phim trong nước hầu như 80% là quay ở phim trường, 10% là quay ngoại cảnh, hoặc là bối cảnh đặc thù, còn 10% còn lại của bộ phim này là đến thành phố T để quay ở kiến trúc cổ.
Nguyễn Hiểu Phong về nước được một năm, làm việc kín tiếng, sự nghiệp phát triển theo hướng đầu tư, nhưng fans quá chịu chi, sức mua mãnh liệt; chỉ giá trị danh tiếng bản thân anh cũng đủ để nuôi sống cả một công ty, việc anh tiếp tục đóng phim cũng là có mục đích cả.
Nhưng mà Kỷ Khê chưa từng hỏi. Việc này rốt cuộc vẫn là việc riêng của Nguyễn Hiểu Phong, mặc kệ anh còn quay phim hay không, cô chỉ cần không tạo thành phiền toái cho anh là được.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô cười: “Ừ, em đi đóng phim nếu không quen ở khách sạn có thể đến đây ngủ cũng được.”
Kỷ Khê nhìn anh, hơi kinh ngạc, nhỏ giọng “vâng” một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh.
Nguyễn Hiểu Phong lập tức liền ý thức được câu nói vừa rồi của mình hơi mập mờ, nhanh chóng sửa lại: “Ý anh là…… Bên này có phòng nghỉ cho nhân viên, so với khách sạn bên kia thì thoải mái hơn. Ở đây cũng gần phố buôn bán, bình thường sinh hoạt sẽ tương đối tiện, cũng có người……”
Anh chưa nói hết, Kỷ Khê liền ngắt lời, lưu loát nói: “Được.”
Anh hơi mím môi, chăm chú nhìn cô, màu đỏ trên tai vẫn chưa tan hết.
Kỷ Khê thản nhiên mà nhìn anh.
Đều là người trưởng thành rồi, lại còn là vợ chồng đã kết hôn, Nguyễn Hiểu Phong thế này, quả thực có chút giống nam sinh trẻ tuổi ngây ngô đáng yêu.
Anh đưa cô đi xem một vòng, cuối cùng quay trở lại văn phòng.
Kỷ Khê ghé vào cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Trời sắp tối, cửa sổ này đối diện với một tảng đá nhân tạo lớn, nước chảy qua khe núi đá, cây xanh rợp trời, đem lại cảm giác bình yên. Chỉ mới nhìn một lúc mà trời đã nhanh chóng tối đen đi, ánh đèn rực rỡ được bật lên, cùng với đó tiếng sấm vang lên, những hạt mưa bụi nhỏ rơi xuống.
“Trời mưa.” Kỷ Khê nói.
Cô hơi thất vọng. Cô không thích trời mưa, đặc biệt là những lúc chuẩn bị ra ngoài. Hệ thống thoát nước ngầm của khu này còn đang tu sửa, mấy ngày nay mưa nhiều, bên ngoài rất dễ ngập.
“Anh còn muốn ra ngoài ăn không?” Nguyễn Hiểu Phong nghe vậy cũng đi ra ngoài cửa nhìn, “Không muốn, chúng ta gọi cơm hộp đi.”
Từ sáng nay Kỷ Khê đã biết hôm nay anh chuẩn bị đưa cô đi ăn một nhà hàng nào đó có sao Michelin, bây giờ không đi được, thật ra Kỷ Khê cũng không có gì thất vọng. Nhà hàng kiểu như thế, từ ông chủ đến nhân viên đều kiêu ngạo tận trời, lúc ăn cũng đủ các loại quy củ, nói chung là rườm rà.
Nghe vậy cô liền cao hứng: “Vậy bây giờ chúng ta ăn gì? Em muốn đi ăn chân gà cùng lưỡi nướng.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Anh gọi nhà hàng mang đến là được.”
Kỷ Khê mở to hai mắt nhìn anh: “Kiểu nhà hàng đó mà cũng giao hàng? Em ——”
“Đã nói là em đi theo anh, có thể không cần nỗ lực rồi mà.” Nguyễn Hiểu Phong nghiêm trang nói, sau đó mới cười, “Không phải anh thần thông quảng đại, bây giờ toàn dân đều gọi giao hàng, đến quán kem dưới lầu công ty cũng có, nhà hàng kia tuy là nhà hàng cao cấp nhưng không theo kịp thời đại thì cũng sẽ bị đào thải.”
Kỷ Khê cảm thấy lời này của anh nửa thật nửa giả. Nguyễn Hiểu Phong nói chuyện như đang dỗ dành cô, thật cẩn thận để cô không có chút mất tự nhiên nào, không nghĩ tới ngược lại thành giấu đầu lòi đuôi.
Cô dần dần cũng quen với phong cách này của anh.
Cuối cùng vẫn là các loại thực phẩm rác dầu mỡ được giao đến đây.
Hai người ăn uống thỏa thích, thuận miệng trò chuyện với nhau, cuối cùng ăn xong Kỷ Khê liền dọn dẹp, theo thói quen mà dọn sạch sẽ mặt bàn, sau đó ra ngoài vứt rác.
Những đồ không ăn hết, cô cho vào từng chiếc hộp sạch sẽ, dùng màng thực phẩm bọc lại cẩn thận, bỏ vào tủ lạnh trong phòng nghỉ: “Cất đi để buổi tối có nếu đói có thể ăn tiếp, coi như ăn khuya.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng đứng lên giúp cô dọn dẹp. Chỉ là trong quá trình này xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn —— bếp ăn trong phòng nghỉ rất lớn, nhưng là cửa lại hơi thấp, khi ra vào phải cúi người để không bị va đầu.
Kỷ Khê khom lưng đi ra, lại đúng lúc đụng phải Nguyễn Hiểu Phong bưng canh thừa vào. Hai người đều không nhìn thấy nhau. Kỷ Khê bị canh đổ vào người.
Váy dính dầu mỡ, không thể mặc, còn may là canh đã nguội, không bị bỏng.
Nguyễn Hiểu Phong vội vàng hỏi cô có sao không, Kỷ Khê chỉ lắc đầu, nói: “Em có thể dùng phòng tắm ở đây không? Em muốn đi rửa một chút. Váy hong khô cũng nhanh thôi.”
“Máy sấy ở phòng nghỉ trên này hỏng rồi, phòng nghỉ của nhân viên thì lại không có.” Nguyễn Hiểu Phong nói. Anh biết Kỷ Khê có chút bệnh sạch sẽ, nước canh bóng nhẫy dính vào váy chắc chắn cô sẽ rất không thoải mái, anh nhanh chóng đưa cô tới phòng tắm, “Em tắm trước đi, anh tìm quần áo của anh cho em mặc tạm rồi để Tiểu Chu đi mua quần áo mới.”
Anh tìm cho cô áo sơ mi cùng áo khoác tây trang, còn quần anh thì cô không thể mặc vừa được, Kỷ Khê lại không yêu cầu quá nhiều, thế nào cũng được.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, hơi nước bốc lên. Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp tắt đi, dép lê ướt dầm dề đạp lên cạnh cửa, mang theo một chút tiếng vang kẽo kẹt, tiếp theo cửa mở, hơi nước bên trong tràn ra ngoài, tiểu tiên nữ thủy sắc bước ra.
*thủy sắc: thủy là nước, sắc là nét đẹp.
Áo sơmi của anh đối với cô mà nói vẫn là quá to, vạt áo rũ đến đầu gối như một chiếc váy.
Tóc Kỷ Khê hơi ướt, cả người như có ánh hơi nước, toả ra hương thơm.
Kể cả đã bọc kín áo khoác tây trang bên ngoài nhưng vẫn không giấu được thân thể mị hoặc ướt át, đường cong rõ ràng.
Nguyễn Hiểu Phong chỉ nhìn cô một cái liền lập tức rời tầm mắt đi: “Em ngồi …ngồi trước đi, Tiểu Chu sẽ đến ngay.”
Kỷ Khê ngoan ngoãn buồn chán, ghé vào bàn làm việc của anh chơi điện thoại. Cô chơi một lúc lâu, Nguyễn Hiểu Phong cũng không quay lại nhìn cô, chỉ là khi gọi tên cô, giọng nói có chút khó khăn.
“Khê Khê.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.