Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 25: Hạng nhất nội bộ




Editor: Nguyên
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hai tháng, Kỷ Khê có thể nói là không rảnh rỗi. Một tháng rưỡi đầu, cô học kỹ thuật diễn cùng Nguyễn Hiểu Phong, đồng thời bổ sung chương trình học cơ sở, đọc đủ loại tài liệu, nghiền ngẫm đủ loại phim nhựa. Dư lại nửa tháng, Kỷ Khê thả lỏng, cho chính mình có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tham gia tổng nghệ.
Người mà lần trước Nguyễn Hiểu Phong đề cử cô liên hệ, chính là người thuộc tổ biên kịch show. Sau khi Kỷ Khê liên hệ với cô ấy, bị kéo vào một group chat, yêu cầu điền tư liệu cá nhân tỉ mỉ kỹ càng, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị tiết mục mở màn tham gia khảo hạch, là tiết mục cá nhân, giám khảo cùng khách mời có thể chọn một số người, làm khảo sát tiết mục của các học viên.
Kỳ thật trước đó, còn có một lần casting, các thí sinh nộp lý lịch sơ lược, rồi ban tổ chức chọn 100 người ưu tú nhất tham gia show, đó là vòng loại đầu. Vòng này là Nguyễn Hiểu Phong báo danh giúp cô, thậm chí lý lịch sơ lược cũng là anh hỗ trợ viết.
Kỷ Khê tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lý lịch tương đối đẹp. Cô học nhạc kịch chuyên nghiệp ở nước ngoài, tuy rằng không phải là hệ diễn xuất chính quy, nhưng kinh nghiệm của cô nhiều hơn những người khác, từng diễn qua nhiều nhân vật phong phú, khoảng 15 16 vở kịch lớn nhỏ, trong đó còn có 3 vở kịch khá nổi danh. Theo Nguyễn Hiểu Phong nói, “Tổ kế hoạch nhắm mắt cũng sẽ chọn em, có khi đến đề cử của anh còn chưa nhìn đến.”
“Trăm người nhập diễn” đã sản xuất được hai mùa, Kỷ Khê cũng đã xem qua, 20 người thắng cuộc mùa trước đến bây giờ vẫn thành công như cũ. Trong đó có diễn viên tiến thêm một bước trong sự nghiệp, không thiếu tài nguyên, còn có người xuất thân chính quy từ khoa diễn xuất, nam sinh vận đỏ khi đó học năm hai Học viện Điện ảnh, tổng nghệ cảm* cực tốt, ngoại hình đẹp, từ đó một bước lên trời.
*tổng nghệ cảm: khả năng đi show
Kỷ Khê nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cũng không có tìm được bí quyết rõ ràng, tổng nghệ cảm là thứ mà sinh ra đã có sẵn, bản thân Kỷ Khê đã không am hiểu cách giao tiếp cùng người khác, muốn cô đi làm trò để thu hút khán giả là điều vô cùng khó khăn.
Vì thế cô đi tìm Nguyễn Hiểu Phong hỏi: “Tiên sinh, có bí quyết gì truyền cho em không?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Nếu không được huấn luyện chuyên nghiệp, thì cứ bảo trì bản ngã là được. Có đôi khi quá mức cố tình sẽ phản tác dụng. Cứ tự nhiên một chút, thoải mái một chút, như vậy là tốt nhất. Nhân vật của công chúng có trách nhiệm phải đưa ra cho người xem một hình ảnh chính xác.”
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Như vậy sẽ không quá mức chứ? Hình ảnh không có khuyết điểm, rốt cuộc cũng có người có thể nói là tạo hình tượng?”
Nguyễn Hiểu Phong lại nói: “Quá mức hoàn mỹ chỉ là cái cớ của anti thôi, có ai sẽ thật sự không thích một nghệ sĩ hoàn mỹ chứ? Nếu ngay từ đầu khởi điểm quá cao, sau này sẽ dễ tụt dốc, nhưng em không phải như vậy. Khê Khê, khi em về nước đã làm rất tốt, trước làm cho người xem có sự chờ mong đối với em, sau đó nỗ lực phát triển, dẫn đường cho công chúng chân chính nhận thức em.”
Kỷ Khê có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Nguyễn Hiểu Phong đến tâm tư nho nhỏ khi cô mới về nước cũng nhận ra.
Cô không xác định hỏi: “Vậy em…… cứ biểu hiện như bình thường?”
Nguyễn Hiểu Phong gật đầu: “Ừ, cứ như vậy, bọn họ sẽ thích em.”
Tựa như anh thích em vậy.
Câu nói cuối cùng kia tuy không nói, chính là không hẹn mà gặp, hai người như là đều hiểu. Hai tháng nay ở chung, bọn họ như là thầy trò, lại như là bạn cũ nhiều năm, có đôi khi Kỷ Khê sẽ quên Nguyễn Hiểu Phong là chồng mình, bởi vì khi anh bắt đầu làm việc, thật sự dọa người.
Có đôi khi anh cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá, có thể làm Kỷ Khê ngồi yên không rên một tiếng, thời điểm hai bên đều đang trầm mặc, Kỷ Khê sẽ chu môi, nhỏ giọng nói: “Anh thật giống chủ nhiệm cao trung của bọn em a.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Nếu anh là chủ nhiệm cao trung của em, nhất định mỗi ngày sẽ bắt em học cho tốt.”
Thời điểm “Chiếc áo mùa xuân” tuyên truyền lại vừa lúc trùng hợp với thời gian Kỷ Khê ghi hình gameshow. Dựa theo quy định của tổ tiết mục, chương trình sẽ quay hai tháng, trong lúc quay không cho phép mang theo di động, ăn ở tại địa điểm tập huấn, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Cho nên Kỷ Khê đã xin nghỉ với đạo diễn trước, hơn nữa đưa tài khoản Weibo của mình cho Nguyễn Hiểu Phong, nhờ anh hỗ trợ xử lý.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Cũng nên tìm đoàn đội cho em rồi, hiện tại không vội, đợi hai tháng rồi sắp xếp cũng được.”
Hôm nay anh đưa cô đi quay.
Bởi vì địa điểm quay ở nội thành thành phố B, cho nên Nguyễn Hiểu Phong lái xe đưa cô đi. Ba giờ sáng, hai người lén lút ra cửa, trang bị cẩn thận, túi lớn túi nhỏ xuống bãi đỗ xe ngầm, Kỷ Khê ngoan ngoãn ngồi ở đằng sau, nhìn anh khởi động xe, đội mũ áo hoodie lên, mềm mại lẩm bẩm: “Nguyễn Hiểu Phong, em ngủ đây, tới thì gọi em nha.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Ừ.”
Kỷ Khê nửa tỉnh nửa mơ nghĩ tới một ngày trước đây, anh đi từ huyền quan vào, cứ như vậy bước vào sinh hoạt của cô. Trong vòng một ngày, cô dỡ xuống phòng bị của mình trước một người xa lạ, lần đầu tiên ngủ ngon sau khi nhà xảy ra chuyện, lại còn cùng anh lãnh chứng, nhận được một chiếc nhẫn.
Có chút thần kỳ, mà loại thần kỳ này lại thật sự xảy ra.
Hôm nay cũng như ngày hôm đó, cô ngủ ở ghế sau, anh ở phía trước vững vàng lái xe, đưa cô đi.
Kỷ Khê nhớ tới này chuyện này, đột nhiên trong lúc mơ màng hỏi anh: “Nguyễn Hiểu Phong, anh muốn kết hôn với em từ khi nào?”
Cô đánh bạo hỏi một câu, cũng không có nhất định bắt anh phải trả lời. Một lát sau, lông mi rũ xuống, ngủ thiếp đi.
Chỉ có nam nhân tuấn lãng đĩnh bạt ở đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu, chỉnh nhiệt độ điều hoa cao lên, thanh âm anh nhẹ như một giấc ảo mộng.
“Từ rất lâu rồi.”
Nhưng mà cô lại không nghe được.
Điểm quay kỳ thật không tính là xa xôi, nhưng lại bị kẹt xe. Thành phố B có tiếng là 24 giờ thức, hôm nay lại là ngày tập trung đầu tiên, một trăm người trình diện, còn có xe phỏng vấn, xe bảo mẫu, lều của phóng viên, đồ kỹ thuật các thứ, có không ít người tới sớm giống Kỷ Khê vì muốn tránh giờ cao điểm, ngược lại chắn ở nơi này.
Người càng lúc càng đông lên, Nguyễn Hiểu Phong không tiện công khai lộ diện. Kỷ Khê tỉnh dậy nhìn tình huống, xoa xoa đôi mắt, nói: “Em xuống trước đây, bên trong hẳn là có thang máy, hành lý cũng chỉ có vali, em tự đi được.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng không hề kiên trì, anh nói: “Hai tháng không liên lạc được, nếu có cơ hội dùng điện thoại, nhớ gọi cho anh. Có chuyện gì thì có thể tìm đạo diễn, gọi ngay cho anh, chú ý không cần quá mệt mỏi, thân thể là quan trọng nhất.”
Kỷ Khê nói: “Được, em sẽ nhớ viết thư cho anh! Nhớ trông nhà cho em nha.”
Nguyễn Hiểu Phong cười cô: “Không được dùng điện thoại, viết thư kiểu gì.”
Kết quả là Kỷ Khê thật sự tìm được nơi gửi thư.
Tiết mục tổ dùng toàn bộ năm tầng của một tòa nhà đôi, trong đó có phòng huấn luyện cùng sân khấu diễn tập, tòa nhà bên cạnh là ký túc xá cho các thí sinh và huấn luyện viên. Ở cửa ký túc xá có một hòm thư lớn, Kỷ Khê nhìn thấy khi đi tìm phòng, phía trên viết mỗi thí sinh có thể gửi một lá thư miễn phí mỗi ngày. Bởi vì bị tịch thu di động nên các thí sinh đều muốn viết thư báo bình an cho gia đình.
Ký túc xá phân phòng bất kỳ dựa trên danh sách, hai người một phòng. Bạn cùng phòng Kỷ Khê còn chưa tới, cô liền dọn giường mình trước, sửa sang xong thì đi tắm rửa, còn pha một bình trà, tiếp theo liền bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh xung quanh.
Khi cô cầm theo ly nước ra cửa, thấy camera đặt ở cửa, trong lòng biết kỳ thật hiện tại đã bắt đầu quay rồi, vì thế thoải mái làm mặt quỷ với camera rồi vẫy vẫy tay.
Tiếp theo, cô đi ra ngoài lấy giấy viết thư, ngồi đó bắt đầu viết.
【 Gửi cho tiên sinh bức thư đầu tiên.
Đến nơi an toàn, ký túc xá màu hồng nhạt, khá giống ký túc xá cao trung của em. Còn lại thì chưa rõ ràng tình huống, chờ em quan sát xong sẽ báo anh sau. 】
Viết xong, cô đi bộ một vòng từ trên xuống dưới. Các thí sinh khác cũng lục tục đến đây, đại đa số đều có người nhà đi cùng, đi ngang qua cửa mấy phòng khác, còn có thể nghe thấy có người làm nũng cùng cha mẹ.
Các cô đều còn trẻ, ký túc xá nữ đều là các cô gái nhỏ khoảng 15-25 tuổi, ngẫu nhiên cũng có người lớn hơn chút, thậm chí có người khá lớn tuổi, nhưng lại không có một tác phẩm ấn tượng nào, tuy vậy các diễn viên như vậy đều bảo dưỡng rất tốt, cũng không nhìn ra tuổi thật.
Cái gọi là mỹ nhân như mây, Kỷ Khê hiện tại xem như gặp được. Cô không tham gia vòng casting trong nước, nhưng đại khái cũng có thể đoán ra những cô gái này, đều từng trải qua chém giết thiên quân vạn mã đến đây. Đến khi ra xã hội, cạnh tranh một nhân vật, lại là một lần thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, gặp phải áp lực không phải người thường có thể tưởng tượng. Có người thiên sinh lệ chất* lại chậm chạp tìm không thấy cơ hội, có người nắm được cơ hội lại không có cách nào tiến lên, càng có những người diễn mười mấy năm nhưng vẫn mãi vô danh, thiên chi kiêu tử** dù sao cũng chỉ có ít, cơ hội chỉ có thể tự mình nắm lấy.
*thiên sinh lệ chất: trời sinh đẹp đẽ
**thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Kỷ Khê đi xem phòng tập luyện xong, đang chuẩn bị về ký túc xá khi, lại bị một trận xôn xao hấp dẫn tầm mắt.
“Con đã nói bao nhiêu lần là không cần mang những thứ như thế này rồi, không có chỗ để, con cũng sẽ không dùng, ba mang đến làm gì? Ba tiễn đến đây rồi giờ đi được chưa? Không cần ba phải đi cùng! Con đi một mình là được rồi.”
Trên cầu thang, một cô gái với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp khoanh tay trước ngực, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Hai tay cô trống trơn, một thân nhẹ nhàng, bên người là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ, người đã toát ra một tầng mồ hơi, không ngừng cười làm lành nói: “Quả Quả, con một mình không xách lên được, túi này con không cần thì ba mang về, không tức giận a, ngoan.”
Kỷ Khê ngừng ở chỗ đó nhìn trong chốc lát, vô tình cảm thấy cô gái này khá quen mắt. Nghe thấy tên mà người cha gọi, Kỷ Khê nhớ ra.
Có phần trùng hợp, là cô gái mà cô gặp được sau khi về nước, vở kịch cải biên “Carmen”, hoa khôi đại học B, Khương Quả.
Thoạt nhìn tính tình cũng xác thật là không tốt lắm.
Kỷ Khê không để ý chuyện này, rời đi trước, cô trông thấy một nữ sinh cúi đầu, một mình kéo một cái vali cồng kềnh, mãi không thể nâng lên, cô đi đến hỏi một tiếng: “Cần hỗ trợ sao? Tôi tới giúp cô.”
Cô gái kia mệt đến đỏ bừng mặt, liên tục nói cảm ơn: “Được, được, cảm ơn cô.”
Hai người cùng ngẩng đầu, trong nháy mắt tầm mắt đụng nhau, hai bên đều ngây ra một lúc.
Cô gái kia kinh hỉ kêu lên: “Khê Khê! Cậu cũng ở đây à!”
Kỷ Khê cũng thực kinh hỉ, vội vàng cùng cô ấy kéo vali lên, dẫn cô ấy đến khu ký túc xá.
Triệu Nguyệt Hàm, là nữ số 2 của “Chiếc áo mùa xuân”, diễn viên đóng vai Tần Vương phi. Bằng tuổi Kỷ Khê, mới xuất đạo không lâu, mỗi ngày ở phim trường bị ai mắng cũng dễ khóc, nhưng đối với chuyện diễn xuất vô cùng nghiêm túc, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì lạ.
Kỷ Khê vừa cao hứng vì gặp người quen, vừa vui thay Triệu Nguyệt Hàm, bởi cô biết danh sách một trăm người không dễ vào.
Triệu Nguyệt Hàm hiển nhiên cũng nghĩ giống như cô. Vali vừa kéo vào phòng, cô ấy liền nhẹ nhàng tiến đến nói với Kỷ Khê: “Thật tốt, cậu cũng ở đây! Danh sách tham gia không dễ vào, điều kiện tuyển chọn siêu cấp hà khắc, nếu không phải đoàn phim chúng ta vừa mới đóng máy, lúc ấy tớ cũng không biết nên viết gì vào lý lịch sơ lược, thật không biết còn có thể trúng tuyển hay không.”
Kỷ Khê cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Đều xứng đáng, đó là kinh nghiệm của riêng cậu mà. Tới đây rồi, khẳng định sau này sẽ càng tốt! Nói không chừng có thể là một trong mười người thắng cuộc.”
Thí sinh trong chương trình sẽ thi đấu với nhau, chọn ra mười người nhận được cơ hội tham gia một bộ phim đại IP, nhưng không phải mỗi người đều có quyền lựa chọn. Theo quy định, theo thứ hạng từ cao đến thấp sẽ chọn kịch bản, người cuối cùng sẽ không có quyền lựa chọn, cho nên cuối cùng vẫn là dựa vào thực lực.
Triệu Nguyệt Hàm lại nhỏ giọng nói cho cô: “Khê Khê, đừng bất ngờ nhé, những chương trình như vậy đều được thao túng kết quả hết rồi, người thắng cuộc đều được điều động nội bộ, chúng ta đến đây, nhiều nhất cũng chỉ là làm người xem nhớ mặt, về sau có thêm nhiều cơ hội thôi.”
Kỷ Khê ngược lại ngơ ngẩn: “A?”
Triệu Nguyệt Hàm tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cậu có chú ý đến cô gái vừa phát hỏa ở cầu thang không? Khương Quả, mới xuất đạo đã có rất nhiều tài nguyên, trước kia hát nhạc kịch, còn suýt nhận được vai diễn của đoàn văn công, loại cơ hội này không phải ai cũng có thể tranh thủ đâu. Tớ nghe được tin tức, hạng nhất được điều động nội bộ, chính là cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.