Em ít khi nào cho anh được đưa đón – cái quyền và nghĩa vụ tối thiểu của những người đang yêu. Em bảo rườm rà, cả hai lớn rồi, đủ hiểu tình cảm của người còn lại dành cho mình thế nào nên cần chi những biểu hiện lấy lòng vụn vặt như chờ đợi rước nhau. Với em, đôi lúc đó còn là sự phụ thuộc. Nhưng mỗi khi đi cùng nhau qua những ngã đường lộng gió, vòng tay em lúc nào cũng ôm anh thật chặt và bờ vai anh luôn ấm áp bởi khuôn mặt em tựa vào phía sau mình bình yên.
Hiếm khi điện thoại anh rung lên những tin nhắn chúc ngủ ngon hay tinh mơ chào ngày mới. Em cho rằng thật trẻ con và “phá đám” giấc ngủ của nhau, khi hai đứa đều làm việc trong những môi trường áp lực cao nên thiếu ngủ đã trở thành trầm kha, huống hồ là bật dậy gửi hay đọc tin nhắn. Với em, đôi lúc đó còn là sự giao đãi. Chỉ những khi bên anh, em mới trân trọng từng khoảnh khắc trải qua với người đang hiện diện kề cận mình – chứ không phải một tin nhắn máy móc của thứ công nghệ viễn thông nối gần những người ở xa và đẩy xa những người rất gần.
Cũng chẳng khi nào hai đứa nhất thiết phải gặp nhau mỗi ngày cho đúng nghĩa “hẹn hò” kiểu những cặp đang yêu. Anh và em sẽ phì cười khi chứng kiến những đôi tình nhân đều đặn mỗi tuần bảy ngày hẹn nhau như một quán tính, dù sau đó chỉ để lặng im nhìn người đối diện rồi lúng túng hỏi han “Đi đâu bây giờ?”. Với em, đôi lúc đó còn là bổn phận cố làm cho tròn. Nhưng đôi khi anh lại bất ngờ thấy em lẳng lặng chuẩn bị sẵn bữa tối rồi mang đến công sở vì biết hôm đó anh phải làm việc đến tận khuya. Chẳng cần một cuộc hẹn hò, vậy mà vẫn đủ đầy những nụ cười hạnh phúc, những ngón tay đan dịu dàng và những lời thầm thì thương nhau. Bên em, anh hiểu được rằng hạnh phúc hữu hình trong những bất ngờ hơn là những ràng buộc về tình cảm gắn bó đến thường trực.
Vì tất cả những hành động ân cần đến thân thương kia sẽ chóng thành thói quen dễ dãi, nếu chúng ta cứ nhận lấy vô tội vạ từ phía nhau. Cả khoa học còn chứng minh não bộ con người sẽ tạo thành quán tính khi một việc gì được lặp đi lặp lại hai mươi mốt lần liên tục. Mà em thì lại chẳng bao giờ muốn tình cảm trở thành thói quen. Nói đúng hơn, em không muốn chúng ta dại dột tạo cho mình những thói quen khó bỏ, để lỡ sau này phải rẽ hai ngã không chung đường, em biết làm gì để khỏa lấp những khoảng trống thường nhật anh đã từng làm những ngày còn yêu? Chẳng phải em thiếu niềm tin, cũng không do anh chóng chán cạn lòng, chỉ là con đường phía trước còn quá dài rộng để gánh vác sức nặng của hai tiếng “thói quen”. Rồi em biết tựa vào đâu khi không còn được đưa đón nếu trót quen vào sự có mặt của anh mỗi khi bước chân ra những ngã đường tất bật. Và khi không nhận nữa những tin nhắn trìu mến, liệu giấc ngủ của anh có tròn đầy nếu cứ thao thức đợi chờ một điều mơ hồ không rõ từ điện thoại đã lâu rồi không còn hiện số máy quen. Lòng sẽ chỏng chơ thế nào nếu một ngày thói quen đã thành nếp sống, mà người thương cũ thân quen đã không còn bên cạnh…
Đừng dại dột tạo thành những thói quen, khi mà chính chúng ta còn đang chưa biết sẽ duy trì được điều đó trong bao lâu.