I.
Như hai đường thẳng song song bất chợt gặp phải hiệu ứng của ống kính fish-eye nên lập tức bị bẻ cong trong thoáng chốc – chúng ta gặp nhau nơi giao điểm tình cờ của lần đầu và duy nhất ấy.
Anh không thể gọi em là “người yêu”, và em cũng chưa một lần nắm tay anh thật chặt mỗi khi vội vã băng qua những con đường tất bật dễ lạc nhau. Dễ hiểu, bởi chúng ta chưa bao giờ yêu nhau theo đúng nghĩa trọn vẹn nhất của thứ tình cảm thiêng liêng này. Nhưng không có nghĩa là anh không dành một góc rất riêng trong trái tim để thương em bằng hết sự dịu dàng, cũng như đâu đó trong nỗi nhớ của em vẫn đã từng có anh lưng chừng hiện diện… Có điều, bằng ấy vẫn chưa đủ, chưa bao giờ đủ cho cả anh và em – những đứa trẻ cạn nghĩ luôn huyễn hoặc mình trong mớ hỗn độn cảm xúc bấp bênh và bất khả tư nghị.
Ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã suy diễn sẵn hàng trăm lý do để buông tay nhau – để lỡ đến khi cảm thấy những bình yên nhợt nhạt này bị khỏa lấp – tự khắc, anh và em sẽ biết “Đã đến lúc chia lìa”…
Có những tình yêu để đi tìm niềm hạnh phúc trọn vẹn và cái kết đẹp đến tận vô cùng. Nhưng cũng có những tình yêu chỉ để nhận ra rằng chúng ta không thể thuộc về nhau, dù đều hiểu trong trái tim mỗi đứa vẫn đập khẽ khàng khi buộc phải quay lưng bỏ lại những kỷ niệm vừa mới thành hình phía sau mình… Tình yêu của những người dưng trót lỡ nặng lòng vì nhau.
II.
Em bước đi, trong một chiều mưa che mất nắng, thế nên căn phòng nhỏ của hai đứa mình không giữ nổi chân em – bởi không còn chút bóng nắng nào vương vất sót lại sau lưng đủ khiến em bận lòng. Chỉ anh và bóng tối bất chợt đổ ập xung quanh, đóng sập mọi cửa sổ ký ức, chỉ dành riêng một khoảng không vừa cho một người nhặt nhạnh từng kỷ niệm chỏng chơ. Không thể phân biệt nổi đâu là tiếng mưa và đâu là bước chân em đang gõ nhịp đều đặn, vang tiếng lạnh tanh bên ngoài. Anh chẳng buồn gọi lại…
Em bước đi, không phải vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn, mà bởi em còn quá trẻ con để có thể nhận nỗi cho riêng mình thứ tình cảm đong đầy và hằn sâu đến thế. Em chỉ cần một người yêu em vừa phải, một nỗi nhớ vừa phải và một sự hứa hẹn vừa phải – những thứ mà em cũng sẽ có vừa phải để trao lại. Vì em như Mặt trăng – hoàng hôn để sáng, bình minh để tàn – không một ai có thể níu giữ được một khi em đã nguội lòng muốn tắt thứ ánh sáng bạc mê mị kia đi – kể cả anh.
Anh nhìn em bước đi, không phải vì đã cạn lòng và chùng chân sau những tháng ngày đầy hồ nghi bên nhau, mà đơn giản anh biết mình chẳng có quyền níu giữ mối-quan-hệ-không-ràng-buộc-này. Thế nên, buông tay em là điều anh cần phải làm trong những phút cuối cùng còn gần nhau – để đóng trọn vai trò của một “người dưng” từng nặng lòng vì em và lưng chừng thương em.
Anh nhìn em bước đi, tự hỏi nỗi đau này – đến bao giờ em cảm thấy? Bởi nếu có khoảnh khắc ấy thật, thì xin em hãy thản nhiên và nhẹ lòng, đừng hoài công xao động vì những điều đã qua chưa bao giờ tồn tại, em nhé! Chẳng phải ngay từ giây phút đầu nông nổi, hai đứa đã tự hiểu rằng: Chúng ta lao vào nhau trong một nỗi chia lìa… Cho nên, đã đến lúc anh và em phải trả lại cho những ngày bên nhau ngắn ngủi ấy – bằng bước chân quay đi và buông tay phân kỳ.