Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 5: Đôi lúc phải cảm ơn người thứ ba




Anh chưa hề gặp anh ta, nếu có, họa chăng chỉ là hình ảnh tròn đầy của anh ấy trong khóe mắt của em – mỗi lần né tránh những câu hỏi từ anh và lơ đãng ngóng về một khoảng trời xa lạ…
Nhưng dẫu gì, anh cũng nợ anh ấy một “lời cảm ơn”.
Cảm ơn người thứ ba trong cuộc tình của hai chúng ta, để anh và em hiểu được rằng đã không còn khái niệm duy nhất trong nhau, đã không còn những tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc. Sớm hay muộn, anh cũng cần trả em lại với bình yên thực sự - nếu em đã không thể tìm thấy điều đó bên anh. Và em cũng cần trả anh lại với hiện thực, để anh tự thấy rằng hạnh phúc tưởng chừng đã có, tất cả hóa ra chỉ là tạm bợ. Em yêu anh hay chỉ yêu thứ tình cảm được nhận từ anh, cũng không còn quan trọng, bởi con đường trước mắt đủ rộng và dài để em hiểu hết ý nghĩa của thương yêu – dù với bất kỳ ai chăng nữa.
Chẳng ai buồn chắt chiu những ngày cũ, giữ lại chút nhói lòng đã thừa thải để biết rằng bước tiếp với hiện tại là đúng hay sai. Chẳng ai buồn níu kéo một bàn tay, đã từng đan vào nhau ấm áp, đã từng nghĩ chẳng thể tìm đâu hơi ấm khác, giờ cũng chỉ ngơ ngác nắm lấy những chua chát đến trống không. Chẳng ai buồn …
Bởi từ bao giờ tình cảm trở thành thứ thói quen thường nhật – yêu như cách Mặt trời thức sáng mỗi bình minh, rồi nặng nề cất mình cho tròn một nghĩa vụ. Ngày nối tiếp ngày dài cả triệu năm vẫn cứ mải miết theo một lịch trình bất di bất dịch. Dĩ nhiên, hai đứa còn quá trẻ và vụng dại trước thời gian, chẳng thể kiên định để giữ lại thứ miên duyên như tự nhiên vốn dĩ vĩnh hằng. Có chăng chỉ giống ở mỗi sự luẩn quẩn của quán tính đều đặn – cứ đêm hết là ngày sáng, cứ choàng tỉnh là nhủ lòng “lại một ngày yêu khác nữa”. Thế nên những nụ cười nhạt dần và gượng gạo, những cuộc chuyện trò bắt đầu sao nhãng bởi chen lẫn hình bóng của một người khiến em bất chợt ngẩn ngơ – dù anh vẫn đang ngay sát cạnh, chỉ cần chạm tay thật gần sẽ đánh thức những giấc mơ đồng sàng dị mộng – vậy mà chẳng đứa nào với tới lay tỉnh nhau…
Mà có lẽ, cũng đã đến lúc cần thức dậy để thôi tự dối lòng về những yêu thương đã cạn, những hẹn hò đã ngán và những chán chường đã thừa thải đến độ chẳng màng khỏa lấp đi. Tình yêu của em không đủ nhiều để phung phí cho những phút yếu lòng nông nổi, mà nên riêng dành cho một người xứng đáng – và trong trường hợp này, đó là người thứ ba. Bởi chính anh ta giúp em nhận ra yêu thương thật sự không cần mặc cả với thời gian – chừng ấy năm chúng ta quen nhau cũng không thao thiết bằng một khoảnh khắc trái tim em lạc nhịp vì anh ấy – và cũng càng không lệ thuộc vào không gian – khi em vẫn rất gần bên anh nhưng nỗi nhớ đã mang trao về một khung trời khác lắm. Chỉ chừng ấy thôi, đã đủ cho anh biết rằng, buông tay là lựa chọn duy nhất, khi anh không còn là duy nhất trong em.
Cảm ơn một người thứ ba, để biết đâu thật sự là nơi bình yên ta thuộc về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.