Thái Cẩn Ngôn đau đến rịn mồ hôi trên trán. Hắn siết chặt tay, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly, trong đầu lại tiếp tục nghĩ ngợi lung tung theo mạch cảm xúc đang hỗn loạn của mình.
[Ly nước này chua như vậy, nếu mình uống hết vào bụng, có khi nào sẽ bị xuất huyết dạ dày nữa không? Bây giờ mình đã bắt đầu thấy hơi đau dạ dày rồi đây này.]
[Nhưng đây là ly nước mà Chân Tâm tự tay pha chế. Em ấy còn tận tay mang đến đây để đưa cho mình. Sao có thể để thừa lại được chứ?]
[Nếu Chân Tâm biết mình để thừa thức uống mà em ấy pha chế, chắc chắn em ấy sẽ rất buồn, rất đau lòng, có khi còn tủi thân nữa.]
[Nhưng nếu mình uống ly nước này vào rồi mà bị xuất huyết dạ dày thì có khiến Chân Tâm cảm thấy áy náy hay không? Em ấy lương thiện như vậy…]
[Hay là mình len lén đổ bỏ nhỉ?]
[Không được! Thái Cẩn Ngôn, đây là công sức và tấm lòng của Chân Tâm, mày dám đổ bỏ như thế thì mày còn không bằng con chó.]
[Ài, đừng tự so sánh bản thân với chó, Ha Ha sẽ không vui đâu. Mày còn lâu mới đáng yêu được như Ha Ha.]
[Bây giờ phải làm sao đây? Uống hết hay không uống hết?]
[Nghĩ đi, Thái Cẩn Ngôn, đem so giữa cái dạ dày rách nát của mày và công sức cùng tấm lòng của Chân Tâm, cái nào sẽ đáng được quý trọng hơn?]
[Khốn kiếp thật! Có như thế mà mày cũng phải nghĩ ngợi rõ lâu! Uống! Nhất định phải uống! Phải uống cho bằng hết! Có chết mày cũng phải uống hết ly nước này. Đây là công sức và tấm lòng của Chân Tâm. Không được để sót một giọt nào!]
[Cố lên, Thái Cẩn Ngôn! Dạ dày đau một lúc thì sẽ hết, nếu không hết thì uống thuốc vào, hoặc len lén đến bệnh viện là được. Tuyệt đối không được phụ lại tấm lòng và công sức của Chân Tâm!]
Thái Cẩn Ngôn làm “công tác tư tưởng” với bản thân một lúc thì kiên quyết cầm cái ly đưa lên miệng, uống từng hớp một. Ngọt quá. Không phải là trong miệng ngọt, mà là trong lòng của Thái Cẩn Ngôn còn ngọt gấp trăm lần vị mật ong thoang thoảng trong ly nước, lấn át luôn cả vị chua tê tái nơi đầu lưỡi.
Trong lúc đó, ở bên ngoài căn phòng, cách một cánh cửa, Triệu Chân Tâm đang dùng cả hai tay bịt chặt miệng lại để che giấu tiếng nức nở. Thật ra, Triệu Chân Tâm vốn đã rời đi được một đoạn. Dù vậy cậu lại cảm thấy áy náy và bứt rứt vì hành vi làm tổn hại đến sức khỏe và thân thể của người khác như vậy. Đồng thời, lý trí đã quen lương thiện của cậu lại ngẫm ra rằng, nếu cậu trả thù Thái Cẩn Ngôn độc ác trong kiếp trước bằng cách làm hại đến Thái Cẩn Ngôn vô tội ở kiếp này như thế thì cậu cũng tàn nhẫn và khốn kiếp có khác gì hắn ở kiếp trước đâu?
Thế là Triệu Chân Tâm quày quả đi nhanh trở lại. Cậu muốn thú thật với Thái Cẩn Ngôn rằng cậu đã để rất nhiều nước chanh trong ly nước và ngăn không cho hắn uống vào. Thế nhưng khi đi đến gần cửa phòng, Triệu Chân Tâm lại nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn vang lên bên tai. Thế là những băn khoăn, trăn trở của Thái Cẩn Ngôn về việc uống hay không uống, về thái độc của hắn trước công sức và tấm lòng của cậu, về việc mang bản thân ra so sánh với cậu để rồi cuối cùng hắn đi đến quyết định thà là sức khỏe của bản thân bị tổn hại cũng không muốn phụ bỏ tấm lòng và công sức củamcậu,… tất cả đều vang lên bên tai của Triệu Chân Tâm khiến cậu xúc động đến nghẹn ngào.
Hít sâu mấy hơi để ổn định cảm xúc, Triệu Chân Tâm đưa tay đẩy cửa. Tình hình cấp bách, Triệu Chân Tâm không muốn gõ cửa và chờ đợi. Cậu phải nhanh chóng ngăn cản Thái Cẩn Ngôn uống ly nước chanh kia.
Cửa phòng đột ngột bật mở làm Thái Cẩn Ngôn giật mình ngoảnh ra nhìn. Trông thấy Triệu Chân Tâm hối hả xông vào, Thái Cẩn Ngôn lại giật mình lần nữa. Suy nghĩ của hắn bật ra như phản xạ, vang lên bên tai Triệu Chân Tâm:
[Sao Chân Tâm lại vào đây? Em ấy muốn lấy lại ly nước sao?]
Cùng lúc ấy, Triệu Chân Tâm cũng vừa nói ra yêu cầu của mình:
- Anh không được uống ly nước đó! Mau đưa lại cho tôi!
Thái Cẩn Ngôn ngẩn ra, gương mặt vẫn lạnh ngắt nhưng trong lòng đã chua xót vô cùng. Triệu Chân Tâm nhìn nét mặt của Thái Cẩn Ngôn mà những lời tiếp theo định nói bỗng nghẹn lại trong cổ. Bên tai của cậu lại vang lên tiếng lòng đầy tủi thân của Thái Cẩn Ngôn:
[Quả nhiên là em ấy muốn đòi lại ly nước. Sao hả? Cảm thấy hối hận vì đã quan tâm, chăm sóc cho tôi rồi à? Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là một thằng khốn kiếp luôn bị người khác căm ghét. Mày còn muốn được nhận sự ngọt ngào từ Chân Tâm nữa sao? Mày không xứng!]
Nghe xong những lời buồn tủi tự xỉ vả kia của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Chân Tâm cũng thoáng một nỗi xót xa. Tai sao bây giờ cậu mới cảm nhận được đằng sau dáng vẻ lạnh lẽo như tảng băng trôi của Thái Cẩn Ngôn là một sự ấm ức luôn bị đè nén và nhẫn nhịn như vậy? Đồng thời, tầm mắt của Triện Chân Tâm nhìn thấy ly nước đã vơi hơn phân nửa trong tay của Thái Cẩn Ngôn.