Triệu Chân Tâm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn quanh căn tủ trống trải. Cậu nhớ rất rõ, trong kiếp trước, căn tủ này chất đầy những món ăn vặt, mì gói, mì ly cao cấp và đủ loại bánh ngọt luông được thay đổi thường xuyên nhiều loại với hạn sử dụng mới nhất. Tại sao lúc này trong tủ lại chỉ có vài gói cháo ăn liền chỏng chơ bơ vơ như thế này? Thái Cẩn Ngôn đứng tựa vào tường, cố gắng thở nhẹ để giảm bớt cơn đau thì thấy Triệu Chân Tâm lục lọi trong ngăn tủ. Hắn ngập ngừng cất tiếng:
- Em… đói bụng sao?
Tiếp đó, tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn lại vang lên đầy tự trách:
[Sao mình lại không chú ý đến việc này nhỉ? Chân Tâm trông gầy như thế, hẳn là em ấy cần phải được thường xuyên tẩm bổ nhiều hơn và tốt hơn. Xem ra em ấy thích ăn quà vặt. Ngày mai mình phải hỏi Thiên Chi với Hiệp Hòa xem những món ăn vặt nào vừa ngon lại vừa bổ dưỡng rồi mua về để sẵn trong tủ mới được.]
Triệu Chân Tâm nghe tới đó thì bỗng nhớ ra. Kiếp trước, trong đêm tân hôn, cậu cũng từng xuống bếp tìm thức ăn vặt vì không ngủ được. Hình như khi ấy, ngăn tủ này cũng trống trải như thế này. Tuy nhiên chỉ qua hôm sau thì trong tủ đã đầy ắp nhiều món và chưa bao giờ vơi cạn, chỉ đổi từ loại này sang loại khác mà thôi. Bây giờ thì Triệu Chân Tâm đã hiểu, hóa ra những món ăn vặt ngon lành lúc nào cũng thường trực trong tủ ở kiếp trước vốn là do Thái Cẩn Ngôn đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
Khẽ khịt mũi giấu cơn xúc động, Triệu Chân Tâm cầm lấy ba gói cháo ăn liền trong tủ, cẩn thận xem hạn sử dụng. Có đến hai gói cháo đã hết hạn sử dụng từ lâu, còn một gói thì chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn sử dụng. Triệu Chân Tâm vội mang hai gói cháo đã hết hạn sử dụng vứt ngay vào trong thùng rác. Còn gói cháo thứ ba, cậu cắt giấy gói, trút vào bát rồi chế phần nước sôi còn lại trong ấm vào, lại để thêm vài cọng rau nhặt nhạnh được trong tủ lạnh. Triệu Chân Tâm đậy nắp vung lên trên bát rồi ngoảnh ra nhìn Thái Cẩn Ngôn, nhẹ giọng nói:
- Anh chờ một chút, ăn miếng cháo lót dạ rồi hãy uống nước chanh.
Thái Cẩn Ngôn đang choáng váng hết cả đầu óc, nghe giọng nói của Triệu Chân Tâm văng vẳng bên tai mà cứ như đang nghe tiếng nói của thiên thần từ thiên đường vọng tới. Hắn lờ đờ bước đến bên bàn ăn, lừ đừ ngồi vào ghế và ngơ ngẩn nhìn Triệu Chân Tâm chằm chằm.
Ánh nhìn nóng bỏng của Thái Cẩn Ngôn lại một lần nữa khiến Triệu Chân Tâm lại xấu hổ, ngượng ngùng. Cậu đẩy bát cháo ăn liền về phía trước mặt của Thái Cẩn Ngôn, đặt ly nước chanh mật ong bên cạnh bát và chạy trối chết về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Tiếng cửa đóng lại đánh rầm khiến Thái Cẩn Ngôn giật mình. Hắn lắc lắc đầu vài cái, cố gắng lấy lại tỉnh táo. Bát cháo trước mặt bốc hơi nghi ngút, tỏa mùi thơm dịu nhẹ làm Thái Cẩn Ngôn chợt cảm thấy đói bụng. Hắn đưa tay run run cầm lấy muỗng, chầm chậm múc từng chút cháo đưa lên miệng, nhấm nháp. Rất lâu về sau, Thái Cẩn Ngôn vẫn không thể nào quên được hương vị của bát cháo ăn liền trong buổi tối hôm đó. Đối với hắn, đó có lẽ là bát cháo ăn liền ngon nhất trên đời.
Sau khi ăn cháo xong, Thái Cẩn Ngôn lại chầm chậm từng chút một uống hết ly nước chanh mật ong cạnh đó. Khi bụng đã tạm no, miệng đã thấm đẫm hương vị chua ngọt dễ chịu, dạ dày đã bớt phần nào đau đớn, Thái Cẩn Ngôn cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Hắn đi lên phòng, bước đến mở cửa sổ, nhìn xuống sân vườn, mông lung ngẫm nghĩ. Nếu Triệu Chân Tâm đã có sự quan tâm đến hắn như thế, thì cuộc hôn nhân này có lẽ vẫn còn có hy vọng. Tâm tình tươi sáng hơn một chút, Thái Cẩn Ngôn ngẩng đầu hít mạnh một hơi. Không khí mát mẻ của buổi đêm khiến Thái Cẩn Ngôn càng thêm sảng khoái. Cơn gió nhẹ xào xạc qua vườn cây nhỏ bên nhà mang theo mùi hoa nguyệt quế thơm ngát, và văng vẳng âm thanh tiếng chó sủa.
Tiếng sủa rất khẽ, nhưng đủ khiến Thái Cẩn Ngôn giật mình. Hình như hôm nay hắn đã bỏ quên một đối tượng vô cùng quan trọng rồi. Không kịp khép cửa sổ lại, Thái Cẩn Ngôn quày quả mở cửa phòng, chạy vội xuống sân vườn. Nơi đó có một chuồng chó nằm khuất dưới tán một gốc cây xoài to. Trong chuồng, một chú chó labrador có bộ lông màu đen óng như một cục than hầm đang mừng rỡ nhìn Thái Cẩn Ngôn, rối rít vẫy đuôi, miệng không ngừng sủa vang.
Thái Cẩn Ngôn cúi xuống xoa đầu chú chó rồi ngồi bệt luôn bên cạnh chuồng chó. Hắn ôm chú chó vào lòng, thấp giọng rù rì nói chuyện với chú ta:
- Xin lỗi Ha Ha, hôm nay cha bận rộn quá, không có thời gian chơi với con. Con đừng trách cha nhé.
Chú chó tên gọi Ha Ha kia cứ như hiểu được lời của Thái Cẩn Ngôn nói, sủa lên vài tiếng đáp lại. Thái Cẩn Ngôn thở dài, tiếp tục khe khẽ nói như muốn trút nỗi niềm tâm sự:
- Ha Ha à, sáng mai cha phải đưa con cho chú Thiên Chi rồi. Con ở bên ấy phải ngoan nhé. Chú Thiên Chi đã hứa với cha là sẽ chăm sóc con thật tốt, cha cũng sẽ thường đến thăm con.