Phương Hiệp Hòa đề máy xe, phóng vụt đi, vừa hoảng hốt vừa ảo não đến công ty sắp xếp tài liệu và chuẩn bị củng cố tâm lý thật vững vàng để đi công tác một tuần cùng với tổng giám đốc đang trong thời kỳ “sang chấn tâm lý” kinh khủng vào bậc báo động đỏ.
Thái Cẩn Ngôn cầm bữa sáng nhìn theo làn khói mỏng mà Phương Hiệp Hòa xịt thẳng vào mặt của hắn, chậm rãi bước tới đóng cổng lại. Sau đó hắn đưa Ha Ha vào ổ chó bên cạnh gốc xoài già, ngồi xuống khẽ khàng nói:
- Xin lỗi Ha Ha, vì vợ của cha sợ chó, cha sợ con làm em ấy hốt hoảng, không thể thả Ha Ha ra được.
Ha Ha thương tâm kêu lên mấy tiếng, đôi mắt to đen nhánh ướt sũng nhìn trông rất khổ sở. Thái Cẩn Ngôn thở dài, an ủi “con trai”:
- Ngoan, lát nữa cha sẽ cho con ăn.
Thái Cẩn Ngôn cũng không hề dễ chịu trong lòng, đưa tay áy náy vuốt vuốt đầu Ha Ha, tan lòng nát dạ đứng dậy, ủ rũ bước đi, mang bữa sáng vào trong nhà.
Trước tiên, Thái Cẩn Ngôn đi đến phòng bếp, mở mấy chiếc hộp đựng thức ăn ra, xếp các món ăn ra dĩa rồi bày trí trên bàn ăn. Sắp xếp xong xuôi, Thái Cẩn Ngôn đang do dự xem có nên gọi Triệu Chân Tâm xuống ăn sáng hay không, thì cũng đúng lúc Triệu Chân Tâm mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt đi xuống lầu. Trong ánh nắng ban mai, chiếc áo màu xanh như ngọc ngà kia càng làm tôn lên nước da trắng ngần của Triệu Chân Tâm, khiến cậu chẳng khác gì một tiểu tinh linh lạc xuống trần gian. Thái Cẩn Ngôn ngẩn ngơ ngắm “vợ”, suýt chút làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay.
Triệu Chân Tâm trông thấy Thái Cẩn Ngôn bên cạnh bàn ăn liền gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng cất lời chào:
- Chào buổi sáng! Anh thức sớm thế.
Thái Cẩn Ngôn một lần nữa bị nụ cười của Triệu Chân Tâm làm cho sửng sốt, lắp bắp đáp lại:
- Chào... buổi sáng... Bữa sáng anh…à, tôi mua hai phần. Em có muốn... cùng ăn không?
Triệu Chân Tâm đi xuống cầu thang, đi đến phía bàn ăn, nhìn các món nóng hổi, thơm phức trên bàn rồi khen:
- Nhìn ngon quá!
Thái Cẩn Ngôn trong bụng mừng thầm, ngoài mặt vẫn lạnh ngắt, im lặng giả vờ như thuận tay cầm đôi đũa còn lại trên bàn đưa cho Triệu Chân Tâm.
- Cảm ơn.
Triệu Chân Tâm nhận lấy đôi đũa rồi lễ phép nói lời cảm ơn. Thái Cẩn Ngôn cũng lịch sự đáp lại:
- Không cần khách sáo.
Triệu Chân Tâm ngồi xuống ghế, cậu vừa ăn vừa suy nghĩ một vấn đề. Trong kiếp trước, cậu kết hôn cùng Thái Cẩn Ngôn cũng đã hơn ba năm, cho tới bây giờ, sau khi trải qua sinh ly tử biệt, lúc Thái Cẩn Ngôn đưa cho cậu một đôi đũa, cậu theo phép lịch sự nói lời cảm ơn. Thái Cẩn Ngôn cũng lịch sự đáp lại “không có gì/ không cần khách sáo”. Nhưng rõ ràng, cách cư xử giữa bọn họ như thế mới đúng là khách sáo.
Trong kiếp trước, suốt cả ba năm dài đăng đẳng Triệu Chân Tâm cùng chung sống với Thái Cẩn Ngôn dưới một mái nhà nhưng tâm hồn nguội lạnh và chán chương nên cậu không hề cảm thấy cách cư xử này có gì kỳ quái. Nhưng vừa rồi, cậu đột nhiên ý thức được, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi tân hôn, cảm giác lạ lẫm của hai người là có thể lý giải. Nhưng trải qua ba năm ở chung, cậu và Thái Cẩn Ngôn đều lễ phép trả lời nhau như ngày hôm nay, nói cho văn vẻ là tôn trọng nhau như khách, tương kính như tân; nhưng đã ở thời đại này rồi, giữa hai “vợ chồng” còn giữ kẽ như thế, thì chỉ chứng tỏ rằng tình cảm của đôi bên vô cùng hời hợt, vô cùng lạnh nhạt. Nếu vậy thì, Triệu Chân Tâm bỗng cảm thấy hoang mang về tình cảm mà Thái Cẩn Ngôn dành cho cậu. Đây là cách cư xử của một người đàn ông với người mà anh ta dành tình yêu cho à?
Triệu Chân Tâm suy tư, ánh mắt cậu không tự chủ được cứ nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu ăn điểm tâm ở đối diện. Thật đáng ghét. Sao anh ta lại có thể đẹp trai đến như thế cơ chứ. Trong lòng của Triệu Chân Tâm như có hai luồng đối chọi nhau, một bên là lửa nóng âm ỉ hy vọng trong lòng kéo dài từ kiếp trước, một bên là băng lạnh bị lây lan từ gương mặt đẹp trai kia.
Thái Cẩn Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Triệu Chân Tâm rơi trên người mình từ lâu. Ban đầu hắn giả vờ như không biết, cứ cúi đầu ăn, thế nhưng qua một hồi lâu, ánh mắt đó vẫn không hề dịch chuyển, cái nhìn kia nóng bỏng đến mức khiến Thái Cẩn Ngôn liền có chút không được tự nhiên cho lắm. Tuy nhiên Thái Cẩn Ngôn vẫn có phong độ của một Tổng giám đốc mặt lạnh, hắn che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt. Nếu không, trong kiếp trước Triệu Chân Tâm cũng không tới nỗi sống chung ba năm mà không phát hiện được tình cảm của “chồng” mình.
Tuy nhiên, lúc này đây, bên tai của Triệu Chân Tâm đang vang lên không ngớt những tiếng lòng hớn hở hò reo tíu tít của Thái Cẩn Ngôn.
[Chân Tâm đang ngồi cùng ăn sáng với mình thật này.]
[Như thế có phải là em ấy đã bớt ghét mình đi một chút rồi không?]
[Mình có nên cười với em ấy một cái không? Mình vui quá đi mất!]
[Nhưng mà… mình cười lên sẽ không dọa đến Chân Tâm chứ? Thôo, tốt nhất là cứ cố nhịn đi vậy. Đừng để Chân Tâm cảm thấy mình có ý đồ xấu xa gì…]
[Nhưng mà mình vui quá. Mình muốn cười quá.]
[Ối mẹ ơi, véo vào thịt đùi non đúng là đau quá. Nhưng cũng may, có thể nhịn cười được rồi.]
[Mà… tại sao Chân Tâm cứ nhìn mình mãi thế? Em ấy có điều gì muốn nói với mình mà cảm thấy khó mở lời sao?]