Chính sự chấp thuận ngầm ấy của Triệu Chân Tâm đã khiến tình cảm giữa chị dâu vợ và em rể của hai người kia càng lúc càng trở nên tệ hại. Cho đến khi Thái Cẩn Ngôn ly hôn với Triệu Chân Tâm, chị dâu của cậu thậm chí đã xông đến công ty của Thái Cẩn Ngôn, tát hắn liền mấy cái trước mặt mọi người, mắng hắn suốt một buổi sáng, khiến sau đó Thái Cẩn Ngôn bị dư luận chê cười rất lâu.
Bây giờ nghĩ lại, Triệu Chân Tâm cũng cảm thấy Thái Cẩn Ngôn chịu khá nhiều oan ức. Bởi vì dù anh ta có mở lời muốn dùng tiền để đối lấy hôn nhân với cậu, nhưng để đi đến cuộc hôn nhân này, rốt cuộc cũng do cậu chính miệng nói lời đồng ý. Dù việc kết hôn không trên cơ sở đôi bên yêu nhau, nhưng so ra, Thái Cẩn Ngôn đối với cậu cũng không tệ.
Hơn nữa, nhớ tới những tin đồn về mối quan hệ giữa Thái Cẩn Ngôn với bố ruột và người mẹ ghẻ không hề tốt đẹp, cộng thêm thái độ thân thiết của Thái Cẩn Ngôn với con chó mà bạn thân nuôi dưỡng, bỗng nhiên Triệu Chân Tâm cảm thấy rằng, hẳn là Thái Cẩn Ngôn đã rất khao khát có được tình cảm gia đình. Cho nên, việc bị bố ruột lạnh nhạt, rồi còn bị anh trai và chị dâu vợ hắt hủi, có lẽ trong lòng của Thái Cẩn Ngôn không hề bình thản như hắn vẫn thể hiện ra ngoài mặt.
Thế nên, hôm nay, Triệu Chân Tâm quyết định sẽ cùng Thái Cẩn Ngôn đến thăm chị dâu của cậu, đồng thời cũng sẽ tìm cách giúp cải thiện mối quan hệ giữa chàng rể lạnh lùng này với anh trai và chị dâu vợ. Ít ra thì Triệu Chân Tâm cũng sẽ cố gắng để anh trai và chị dâu của cậu không còn tỏ ra thù địch, chán ghét Thái Cẩn Ngôn nữa.
Ngược lại, Thái Cẩn Ngôn nghe lời đề nghị của Triệu Chân Tâm thì sửng sốt, sau đó hắn lo lắng hỏi:
- Chị dâu... ý của tôi là, chị dâu của em bị làm sao mà phải đi thăm? Đã đến bác sĩ khám chưa? Có cần nhập viện không?
Hỏi dồn liên tục ba câu, Thái Cẩn Ngôn vội vàng ngậm miệng lại. Hắn cảm thấy bản thân đã quá vồn vã rồi. Thái Cẩn Ngôn len lén liếc Triệu Chân Tâm một cái, trong lòng phập phồng suy nghĩ:
[Hình như mình tỏ ra quá sốt sắng rồi. Chân Tâm vốn không hề muốn xem mình là người thân. Bây giờ mình lại hỏi han đến chị dâu của em ấy như thế, không biết có làm cho em ấy cảm thấy hoảng sợ hay chán ghét gì mình không? Haizz… Thái Cẩn Ngôn, mày phải biết kìm chế lại!]
Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn khẩn trương như vậy thật ra lại khiến cho Triệu Chân Tâm vô cùng vui vẻ và hài lòng. Quả nhiên là Thái Cẩn Ngôn rất quan tâm đến chị dâu của cậu. Vậy mà suốt ba năm của kiếp trước, cậu lại không hề phát hiện ra.
Thật ra cũng không thể trách Triệu Chân Tâm được. Trong kiếp trước, sáng hôm ấy cậu không hề mở miệng đề nghị Thái Cẩn Ngôn cùng đi thăm chị dâu của cậu, mà cậu tự đi một mình. Đến chiều tà, Thái Cẩn Ngôn về nhà mới biết được, vội vã hộc tốc chạy vào bệnh viện, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi còn cố gắng tỏ ra không có việc gì nên trong mắt chị dâu vợ thì hình tượng của hắn càng trở nên xấu xí, là một thằng em rể cau có bực dọc khi phải đến thăm chị dâu vợ, lại còn không có một chút thành ý nào, cố tình đến thăm khi chỉ còn vài phút nữa là hết giờ thăm bệnh. Ấn tượng ban đầu của Lâm Thanh Liên dành cho Thái Cẩn Ngôn vốn đã rất xấu rồi, sau sự việc đó, tình hình càng trở nên tệ hại hơn, cộng thêm việc Triệu Chân Tâm không có ý kéo gần tình cảm với Thái Cẩn Ngôn, dẫn đến việc hắn bị loại ra khỏi vòng thân quyến ngay trong chính gia đình vợ của mình.
Nhưng bây giờ đã khác. Bây giờ, Triệu Chân Tâm thành tâm thành ý muốn cứu vãn, không chỉ là cuộc hôn nhân của cậu, mà còn là tình cảm giữa anh trai chị dâu vợ và chàng rể. Thế nên, cậu nhẹ nhàng mở lời:
- Em cũng không rõ lắm. Hình như là vì buồn chán nên sinh bệnh. Em muốn đến thăm để chị dâu được vui vẻ hơn, sẽ mau khỏi bệnh. Nếu có anh đi cùng em, chắc là chị dâu sẽ vui hơn.
Triệu Chân Tâm đột nhiên thay đổi cách xưng hô từ “tôi” sang “em” làm cho Thái Cẩn Ngôn ngẩn ra một chút. Triệu Chân Tâm cũng hơi thẹn vì cách xưng hô mới lạ này với Thái Cẩn Ngôn. Ở kiếp trước, suốt ba năm hôn nhân, Triệu Chân Tâm chưa từng xưng “em” với Thái Cẩn Ngôn bao giờ, cậu chỉ tự xưng với hắn bằng tiếng “tôi” đầy xa cách và thách thức. Thế nên, không chỉ Thái Cẩn Ngôn ngẩn ngơ, mà Triệu Chân Tâm cũng ngại ngùng. cậu hắng giọng, tìm cớ giải thích cho sự thay đổi này:
- Chúng ta sắp đến thăm mẹ, cũng không thể để chị dâu nghĩ rằng chúng ta không hòa thuận, nếu không chị dâu sẽ rất buồn và lo lắng. Cho nên... em đổi cách xưng hô như vậy... có được không?
Thái Cẩn Ngôn gật mạnh đầu, trịnh trọng nghiêm trang cất tiếng:
- Được, anh hiểu rồi. Anh sẽ về sớm để cùng đi với em.
- Không cần phải cố gắng về sớm đâu. Anh cứ làm xong việc đi, em sẽ ở nhà chờ anh về rồi cùng đi thăm mẹ.