Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 4: Thái Cẩn Ngôn Muốn Hủy Bỏ Hôn Lễ?




Triệu Chân Tâm không vui sao được khi bây giờ cậu đã có một khả năng đặc biệt đến như thế? Nếu Triệu Chân Tâm thật sự có thể nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn ngôn thì cậu có thể dễ dàng biết được những suy tính sâu xa và hiểm độc của hắn để kịp thời nghĩ cách ứng phó. Điều đó cũng có nghĩa là Triệu Chân Tâm có thể giúp những người lương thiện vô tội không bị Thái Cẩn Ngôn hãm hại, đồng thời cũng sẽ giúp cậu dễ dàng trả được thù hận của kiếp trước. Nhưng mà, những suy nghĩ sâu xa trong lòng của Thái Cẩn Ngôn lúc này sao lại khiến Triệu Chân Tâm cảm thấy ngộ nghĩnh, đáng yêu thế nhỉ?
Trong lúc cái đầu nho nhỏ của Triệu Chân Tâm đang nghĩ ngợi lung tung thì bên tai cậu tiếp tục vang lên giọng nói đầy ai oán của Thái Cẩn Ngôn:
[Chân Tâm vẫn cứ trừng mắt với mình này. Mình đau lòng quá. Hơn nữa, Chân Tâm cứ trừng mắt mãi như thế, liệu em ấy có bị mỏi mắt hay không? Rốt cuộc thì tại sao mình lại nghe lời xúi giục của thằng bạn xấu xa Lê Thiên Chi để làm ra cái việc khiến Chân Tâm bị tổn thương như thế này? Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là thứ ngu ngốc lại còn xấu xa. Hay là… mình hủy bỏ hôn lễ này nhỉ? Như thế thì có lẽ Chân Tâm sẽ bớt ghét mình hơn.]
Triệu Chân Tâm sửng sốt. Thái Cẩn Ngôn đang có ý định muốn hủy bỏ hôn lễ này sao?
Tiếp đến, Triệu Chân Tâm mừng thầm. Cậu cố nén nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần Thái Cẩn Ngôn mở miệng nói ra một câu có ý muốn hủy hôn, Triệu Chân Tâm sẽ ngay lập tức bỏ chạy.
Thế nhưng tiếp đến, Thái Cẩn Ngôn không hề thốt ra một lời nào, cũng không có hành động gì. Hắn chỉ nhìn Triệu Chân Tâm chằm chằm một lúc rồi đưa mắt về phía cửa sổ. Gương mặt của Thái Cẩn Ngôn vẫn lạnh như tiền. Nếu là trước kia, chắc chắn Triệu Chân Tâm đã cho rằng Thái Cẩn Ngôn đang muốn dùng thái độ lạnh nhạt này để cảnh cáo cậu, để thị uy với cậu. Nhưng vào lúc này, Triệu Chân Tâm lại biết rõ ràng rằng, Thái Cẩn Ngôn lạnh mặt như thế chỉ vì hắn đang phải suy nghĩ mà thôi. Bởi vì bên tai của Triệu Chân Tâm vẫn vang lên giọng nói từ tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn:
[Không được. Nếu hủy hôn như thế này thì mình thật sự không thể nào cam tâm. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan tới danh dự của Chân Tâm và gia đình họ Triệu. Đám cưới này vốn đã gây ra rất nhiều dư luận rồi. Nếu bây giờ mình tuyên bố hủy hôn, nhất định đám người luôn rất thích thị phi ngoài kia sẽ có cớ để chê cười, bêu xấu và khinh thường Chân Tâm cùng gia đình họ Triệu. Việc này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc mình bị Chân Tâm oán hận. Thái Cẩn Ngôn, xem như đây là quả báo của mày! Mày đã vì ham muốn xấu xa đê tiện của bản thân mà ép buộc Chân Tâm như thế, mày đáng bị em ấy oán hận và căm ghét. Hừ, đau lòng cái gì mà đau lòng. Không được ra vẻ đáng thương trước mặt Chân Tâm. Không được để em ấy khó xử! Mày phải làm ra vẻ lạnh lùng đáng ghét nhất. Đáng đời mày bị Chân Tâm căm ghét! Đáng đời!]
Thái Cẩn Ngôn suy nghĩ nhanh như chớp, nhưng từng chữ từ tiếng lòng của hắn vẫn vang lên rành rọt trong tai của Triệu Chân Tâm. Một lát sau, dường như đã nghĩ tới nghĩ lui mãi mà không thể tìm ra được cách nào khác tốt hơn, Thái Cẩn Ngôn đành nghiến răng, cố gắng dùng giọng lạnh lùng nhất, tỏ vẻ cảnh cáo Triệu Chân Tâm:
- Em đừng quên, hôn lễ này là do chính miệng em đồng ý. Nếu không muốn bố mẹ của em mất mặt thì mau lau nước mắt đi.
Thái Cẩn Ngôn nói rồi thì ngay lập tức dời tầm mắt. Triệu Chân Tâm ngẩng lên nhìn vào chiếc gương to trong phòng và cẩn thận ngắm lại cách ăn mặc của mình hiện tại. Cậu lại quay sang nhìn Thái Cẩn Ngôn lúc này đang mặc bộ âu phục màu xanh lam. Bỗng nhiên trong đầu Triệu Chân Tâm lóe lên một suy nghĩ hoang đường. Cậu ngập ngừng hỏi:
- Hôm nay... là hôn lễ của chúng ta sao?
- Đúng vậy! Hôm nay là hôn lễ của chúng ta! Dù cho ông trời có đổ mưa để ngăn cản, dù cho bất cứ ai ngăn cản, thì hôn lễ này chắc chắn, nhất định, cũng sẽ diễn ra.
Thái Cẩn Ngôn nói một câu hơi dài, ảo não mím môi bước tới khép cửa sổ lại. Triệu Chân Tâm chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng cứng đờ của Thái Cẩn Ngôn mà trong đầu suy nghĩ rất nhanh. Câu nói kia của Thái Cẩn Ngôn, Triệu Chân Tâm đã từng nghe qua, trong một khung cảnh và thời gian giống hệt thế này. Câu nói lủng củng về mặt ngữ pháp nghe vừa buồn cười vừa khó chịu đến khiến Triệu Chân Tâm nhớ rõ từng chữ. Nhưng tại sao lại có sự trùng hợp và trùng lặp kỳ kạ như thế? Triệu Chân Tâm suy đoán, có lẽ là cậu đang mơ, hoặc hôn mê, và nhìn thấy những việc đã trải qua trong quá khứ. Hoặc cũng có thể là, nghĩ theo hướng táo bạo hơn, rất có thể, cậu đã được “sống lại” rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.