Đến lúc đó Triệu Chân Tâm mới biết, ngay sau khi ký đơn ly hôn với cậu, Thái Cẩn Ngôn cũng đã lập một bản di chúc, mang tất cả tài sản riêng của anh chuyển hết cho cậu, còn tặng cho gia đình cậu rất nhiều lợi ích khác. Cũng cho đến lúc đó Triệu Chân Tâm mới biết Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi tỏ thái độ với cậu bởi vì họ cảm thấy uất ức thay cho Thái Cẩn Ngôn nhưng lại không nỡ khiến Thái Cẩn Ngôn đau lòng, khó xử. Từ khi đó, Triệu Chân Tâm cảm nhận được tình bạn mà Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi dành cho Thái Cẩn Ngôn không chỉ là bạn bè bình thường. Họ có lẽ đã xem nhau là người thân, là anh em còn thương nhau hơn ruột thịt.
Mà thật sự, so với những người thân của Thái Cẩn Ngôn thì Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi còn yêu thương và quan tâm đến Thái Cẩn Ngôn hơn rất nhiều lần. Khi Thái Cẩn Ngôn bị tai nạn hôn mê, người thân của anh, kể cả bố ruột của anh cũng không hề thấy xuất hiện. Chỉ có Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi là cùng với Triệu Chân Tâm kiên trì ở bên cạnh Thái Cẩn ngôn để chăm sóc, không rời không nghỉ. Sau khi Thái Cẩn Ngôn tỉnh lại thì phải liên tục đối mặt với rất nhiều thị phi ác ý, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi cũng chưa từng bỏ mặc, chưa từng quay lưng lại dù chỉ một lần.
Thế nên, việc Phương Hiệp Hòa “buôn lậu” ngay trong công ty Thắng Lợi, ngay trong phòng của Tổng giám đốc là một chuyện mà Triệu Chân Tâm không thể nào tin được. Nếu Phương Hiệp Hòa có thật sự túng cùng đến quẫn trí tới mức đi buôn lậu đi nữa, thì anh ta cũng sẽ không bao giờ để liên lụy đến Thái Cẩn Ngôn đâu. Ngay chính Triệu Chân Tâm cũng không hiểu vì sao cậu lại có một niềm tin chắc chắn như thế. Từ trước đến nay Triệu Chân Tâm có một tính rất đặc biệt, có thể là rất tốt cũng có thể là rất xấu, đó là khi Triệu Chân Tâm đã tin chắc vào một điều gì đó thì rất khó ai có khả năng làm cho cậu thay đổi, ngay cả chính bản thân của cậu. Trong kiếp trước, cũng chính vì cái tính này mà Triệu Chân Tâm đã mặc định rất nhiều điều về Thái Cẩn Ngôn, dẫn đến việc cậu phải áy náy và ray rứt không thôi.
Chính vì vậy, lần này Triệu Chân Tâm không dám phán đoán bừa bãi về hành vi của Phương Hiệp Hòa. Bây giờ châm ngôn sống của Triệu Chân Tâm chính là “ba phải”: “phải tìm hiểu cho kỹ càng, phải suy nghĩ cho cặn kỹ, phải tự bản thân nhìn nhận sự việc một cách đa chiều”. Điều mà bản thân “nghe người khác nói” hiển nhiên là không thể tùy tiện tin tưởng rồi. Nhưng việc đang diễn ra trước mắt cũng chưa chắc đã là toàn bộ sự thật. Triệu Chân Tâm quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tiếp tục nấp một chỗ để chờ xem người mà Phương Hiệp Hòa đang chờ mang “hàng” đến là ai, “hàng” đó là gì trước đã rồi cậu mới nghĩ cách giải quyết sau.
Thế nhưng Triệu Chân Tâm đứng chờ một lúc, chân đã hơi mỏi rồi mà vẫn không thấy có ai khác xuất hiện. Phương Hiệp Hòa cũng chờ đến cả người bồn chồn. Anh liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại ngóng mắt về phía thang máy, vừa trông đợi người kia mang “hàng” đến, vừa trông chừng sợ Thái Cẩn Ngôn sẽ quay lại. Chờ thêm một lúc nữa, Phương Hiệp Hòa không thể chịu đựng nổi sự lo lắng thấp thỏm này, vội lấy điện thoại ra, bấm nút gọi đi một lần nữa. Lần này, vì cho rằng trên tầng lầu này đã không còn ai, cộng thêm tâm trạng đang nôn nóng, Phương Hiệp Hòa không thèm thì thà thì thào nữa mà nói khá to:
- Này, rốt cuộc thì cậu có tìm được “hàng” mà tôi dặn không đấy?
Bên kia đầu dây đã đáp lại Phương Hiệp Hòa những gì, Triệu Chân Tâm đang đứng ở khá xa nên không nghe được. Cậu chỉ thấy Phương Hiệp Hòa bực tức gắt lên:
- Trời ơi, tôi đã nói rất rõ như vậy rồi mà cậu vẫn không tìm được hay sao? Ở đó không không có thật sao? Vậy cậu cứ bảo với vợ tôi cho cậu vào phòng làm việc của tôi. Rồi cậu tìm lại một lần nữa cho thật kỹ xem. Không được! Cậu không được bảo vợ tôi tìm giúp đâu đấy. Cậu không phải luôn tự xưng là trợ lý của đại luật sư tài giỏi nhất à, đại luật sư Lê Thiên Chi mà biết trợ lý của cậu ta không đủ tự tin như thế thì cậu nghĩ xem cậu ta có đổi trợ lý ngay hay không? Việc cậu phải nói với vợ tôi như thế nào là việc của cậu.
Triệu Chân Tâm nghe rõ được những lời Phương Hiệp Hòa nói chuyện qua điện thoại mà vẫn không hiểu gì cả. Triệu Chân Tâm chỉ có thể hình dung đại khái được rằng anh ta đang cất thứ đó ở nhà, và người đang giúp anh ta tìm “hàng” chính là trợ lý của Lê Thiên Chi. Nhưng rốt cuộc thì Phương Hiệp Hòa đang muốn tìm thứ gì? Món “hàng” đó liệu có đáng sợ hay có nguy hiểm gì không mà Phương Hiệp Hòa không muốn, không, nói cho chính xác là anh ta không dám, để cho vợ của mình biết?