Editor: Điểu Nghi Phi
Anh là học sinh nam duy nhất tôi thân trong lớp, có thể là bởi tính cách đơn giản của anh, có thể là bởi vì anh đưa tôi đến sân thượng an ủi, cũng có thể là chỗ anh ngồi khá gần tôi - anh ngồi ngay sau tôi.
Tôi sẽ ném cho anh một tờ tiền bảo anh đi mua nước và khoai tây chiên cho tôi, sẽ kiểm tra cho anh câu thơ cổ mà anh ghét nhất. Anh sẽ ngồi sau lưng nghịch mái tóc dài của tôi, ném một đống bài tập cho tôi rồi chuồn mất.
Sau này khi đi họp lớp, có bạn học nói: "Năm đầu trung học của cậu và Hứa Thành Nghiên thật kịch liệt."
Tôi đang lấy nước hoa quả, nghe thế thì dừng lại mấy giây. Sau đó tôi giả như không hề để ý, lạnh nhạt hỏi một câu: "Thật không?"
Sau đó trong lòng lại tự mắng mình thật nhiều, Lục Đình, mày biết diễn quá nhỉ.
Rõ ràng quan tâm đến tất cả mọi chuyện về anh, cho dù là trước đây hay bây giờ, là kỷ niệm cũ hay chuyện chưa từng được biết, tôi luôn muốn hỏi, về chuyện của anh, tôi mãi mãi không thể nào coi như mây gió thoảng qua mà nói ra được, luôn thấy như thể có gì đó chắn ngang trong họng. Cuối cùng, tôi ủ rũ chấp nhận không đấu tranh nữa.
Cho nên, bây giờ tôi chẳng biết gì về anh cả.
Rất nhiều đêm viết bản thảo dưới trời sao Venice, ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú, dường như có hình bóng anh lần ấy đứng trên sân thượng in vào cửa kính, như có như không. Hình ảnh ấy như âm hồn không tan trước mắt tôi, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không xua đi được, sau đó tôi lại mất ngủ, mất ngủ cả đêm.
Tôi rối bời, không biết nên nói là vui vẻ hay đau buồn, cũng chẳng rõ nên cười hay nên khóc, lộn xộn và vụn vặt hệt như ngày đó anh tỏ tình với tôi.
Trong buổi học thể dục sáng hôm đó, tôi đang bàn bạc với lớp trưởng về tiết mục cho buổi tối tết Nguyên Đán, tôi đưa ra mấy ý kiến rất có tính sáng tạo, cuối cùng vẫn không thực hiện được do địa điểm và đồ của hậu cần có giới hạn. Lớp trưởng cũng trăn trở suy nghĩ rất lâu, sau đó nói một câu đùa: "Nếu không làm được thì cứ mặc đồ Xì Trum lên sân khấu nhảy luôn đi cho nhanh".
Câu này thật sự đã khiến tôi buồn cười, cười đến không dừng lại được. Khi ôm bụng ngẩng mặt lên, tôi đột nhiên đối diện với ánh mắt tức giận của anh.
Vừa định mở miệng hỏi anh làm sao vậy, anh lại qua một nhóm người, nắm chặt cổ tay tôi rời khỏi hàng, kéo tôi đến dãy phòng học không một bóng người.
Vì bây giờ là giờ thể dục nên dường như tất cả mọi người đều tập trung ở sân, hành lang lớp học thật im ắng.
Tôi cố sức thoát khỏi tay anh, không vui xoa cổ tay bị đau của mình: "Cậu phát điên gì thế, đang giờ thể dục kéo tôi ra đây làm gì?"
Anh quay đầu đi, có chút mất tự nhiên nói: "Tôi không thoải mái khi nhìn thấy cậu cười với lớp trưởng vui vẻ như thế."
"...... Tôi cười với cậu ấy thì liên quan gì tới cậu?"
"Cậu, đồ ngốc này!" Trông anh có vẻ rất lo lắng, lo đến mức lắp bắp, "Lục Đình, tôi, tôi, tôi, tôi thích cậu! Cậu biết không!"
Một cơn gió thoáng qua, trong lòng tôi phát ra âm thanh leng keng êm dịu.
Không đợi tôi kịp trả lời, anh đã lấy hết can đảm nói: "Cậu có thể trở thành bạn gái tôi được không?" Sau đó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như đợi tôi trả lời.
Tôi cúi đầu nhìn ống quần đang bay phấp phới của mình, có lẽ đến vài phút chúng ta đều không nói gì. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Sau đó, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của anh, chợt bật cười.
"Được."
Anh mãi mãi cũng không biết được trong vài phút ấy tâm trí tôi đã xoay chuyển nhiều thế nào.
Chưa từng có nhiều thời gian suy tính, tôi tự nói với lòng, không sao cả, yêu thì yêu thôi. Từ khi nghe gió cùng anh, tôi cũng hiểu được tình cảm của mình. Tôi học cách cảm nhận bằng trái tim, không chỉ đơn giản là cảm xúc nổi trên bề mặt mà là đào sâu vào trong suy tư của bản thân.
Lúc ấy, tôi chỉ biết, có một vài người bỏ lỡ sẽ lạc nhau cả đời. Chỉ là tôi không biết, có những người, dẫu rằng có thể ở bên nhau cũng không phải sẽ cùng nhau lâu dài.
Anh là chuyến tàu của tôi, đã dừng lại trước tôi khi tôi cần nhất. Chúng ta cùng nhau đối mặt với muôn vàn khó khăn. Sau đó không biết tôi đã cùng anh tới những đâu, chỉ biết cuối cùng, tôi xuống tàu, không còn quan hệ gì với anh nữa, tự đi con đường của chính mình.
Những lời hẹn ước đó, những hạnh phúc đó đều đã rơi vãi trong những phong cảnh bên đường, chẳng còn ai nhớ rõ.
Vậy anh, còn nhớ rõ không?
[ Nghi Phi: Tự nhiên nói đến cảm xúc lại nghĩ đến nguyên lý tảng băng trôi. Những gì ta nhìn thấy chỉ là một phần bảy những gì thật sự xảy ra. Không thể vội vàng kết luận bất cứ chuyện gì, cho dù mắt thấy tai nghe. Có đào sâu hơn nữa cũng chưa chắc đã tìm được chân lý, thì mới mắt thấy tai nghe đã là gì?
Chương 2, 1069 chữ ]