Nghe Gió

Chương 5: , 1127 chữ ]




Editor: Điểu Nghi Phi
Anh thật sự làm theo lời anh nói. Trong suốt phần còn lại của năm học, không biết anh dùng cách nào, tôi không còn có thể gặp anh ở trường nữa. Anh dường như đã biến mất tựa làn khói mỏng, nếu không phải tên của anh vẫn thường được nhắc đến, tôi sẽ cho rằng anh đã chuyển trường.
Tôi cũng giận dỗi, tôi cũng không cam lòng, tôi cũng thề vĩnh viễn không gặp lại anh.
Bây giờ nhớ lại, nếu lúc ấy tôi cũng học được cách cúi đầu, kiên trì xuất hiện trước anh, sau đó kéo góc áo anh nói tôi sai rồi, anh có thể tha thứ cho tôi không thì có phải chúng ta có thể bên nhau đến giờ?
Tôi thua vì tôi quá cứng đầu, phải không?
Có một lần tôi đi xe bus về nhà, khi đi qua cửa hàng CD kia, dường như thấy anh đứng trước cửa. Anh luôn mặc như thế, áo phông huỳnh quang và quần dài màu be. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: Nhất định là anh đến tìm tôi để làm hòa!
Vì thế tôi không màng tất cả muốn xuống xe. Nhưng mà chỗ này không có điểm dừng, điểm tiếp theo rất xa. Tôi sợ anh sắp đi mất, đập sầm sầm vào cửa xe bus, muốn tài xế dừng lại cho tôi xuống.
Tài xế không chịu được việc tôi đập cửa, phá lệ mở cửa cho tôi, tôi lao xuống trong nháy mắt. Khi xuống tôi vẫn còn nghe thấy tài xế tức giận mắng: "Đồ điên."
Tôi đúng thật là điên rồi, những chuyện liên quan đến anh đều làm tôi phát điên.
Nhưng người đó không phải anh, chỉ là rất giống anh, song thật sự không phải anh.
Rất lâu tôi mới chấp nhận được chuyện tôi nhận sai người, trong lòng tự cười bản thân thật vô dụng.
Rõ ràng nói đời này không gặp lại, sao gặp người giống anh còn nhìn, còn nhung nhớ đến thế, còn bất chấp đi tìm.
Anh dường như bốc hơi nơi nhân gian, biến mất trước mắt tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp lại anh.
Tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội bình tĩnh ngồi xuống, nói với anh một câu "Hi, gần đây cuộc sống của cậu thế nào?".
Sau khi tôi xuất bản cuốn sách đầu tay, tôi đã về lại trường cũ, đi dạo một vòng ở sân thể dục. Các học sinh lớp 10 đã bắt đầu tập huấn quân sự, những gương mặt xa lạ đó mang theo sức sống tươi trẻ của thanh xuân, mồ hôi chảy dọc thái dương như mưa vẫn không giấu được sự hưng phấn.
Tôi biết bọn họ cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, trong tương lai.
Thế giới này sẽ luôn không thiếu những thiếu niên, sóng sau xô sóng trước, nối tiếp nhanh đến thế. Lần đầu tôi thấy mình đã già, nhưng tôi mới hai mươi tuổi đầu.
Lại như một người già, trái tim đã mệt mỏi, băng giá.
Sau đó tôi lại đến hội trường, dựa vào những ký ức vụn vặt, ngồi ở vị trí năm đó tôi từng ngồi. Nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy thiếu niên kiên trì cầm micro, cố gắng dùng phát âm buồn cười của mình hát một bài hát tiếng Anh.
Vẫn không thể quên anh.
Khi dạo bước trên sân thượng, tôi vẫn băn khoăn xem bản thân có khóc không, những ký ức ùa về như thác lũ thế này sẽ ảnh hưởng như thế nào.
Nhưng tôi lại vô cùng bình tĩnh, đứng trước tay vịn, mắt tôi khô cạn, không có lấy một giọt nước mắt. Trời cũng khô nóng không có lấy một gợn gió nào, ve sầu kêu inh ỏi khiến người ta đau đầu.
Tôi giơ tay phải, đặt bên tai. Không có âm thanh gì cả.
Đặt tay lên ngực, nơi đó vẫn còn một trái tim đang đập, nhưng tôi không cảm thấy âm thanh gì.
Tôi rời thành phố này đến Venice, một năm có ít nhất mười tháng đờ đẫn ở lại trấn nhỏ kia. Tôi cố gắng khiến tâm mình tĩnh lại, sau đó mở máy tính, làm công việc mà thời niên thiếu muốn làm nhất.
Cố gắng không nghĩ đến, không nghe bất cứ chuyện gì về anh.
Nhưng đôi khi vẫn sẽ rất tò mò, anh có thực hiện được ước mơ không, những tòa cao ốc tôi thấy có tòa nào từ tay anh không? Hay anh đã từ bỏ tất cả, sau đó chìm vào biển người, lãng quên tất thảy những gì anh từng nói với tôi nhiều năm trước?
Tôi không biết.
Tôi không hỏi, cũng không có ai tình nguyện chủ động nói hết mọi thứ về anh cho tôi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn một thân một mình, không có chút hứng thú nào với chuyện tình yêu. Tôi chỉ chăm chỉ làm việc kiếm tiền, cho bản thân một cuộc sống tốt nhất. Mỗi ngày đều là chính mình, ngồi trên thuyền nhỏ ở Venice, lắng nghe tiếng gió gào thét bên tai, nghe âm thanh từ nội tâm của mình.
Rồi tự nhủ, hôm nay mình vui hay không vui.
Tuy rằng đơn giản, nhưng cũng là một ý không tồi.
Cô gái Trung Quốc sống cùng tôi mãi mãi cũng sẽ không hiểu được vì sao tôi luôn tốn rất nhiều tiền xem đi xem lại một phong cảnh tôi đã thấy rất nhiều lần.
Bởi vì những điều chúng tôi từng trải qua là khác biệt, những điều chúng tôi muốn có, cũng khác nhau.
[ Nghi Phi: Vì sao muốn làm lành nhưng lại không cúi đầu? Tuổi trẻ cuồng ngạo cứng nhắc mới hối hận mãi sau này.
Chương 5, 1127 chữ ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.