Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 12:




- Nhanh nhanh nhanh! Đá sang bên kia! Chuyền bóng! Không được dùng tay____cũng không được đá luôn người, tránh ra! Ngươi đừng đá! A Sơn, đuổi hắn đi!
Một trận đấu xúc cúc gay go diễn ra vào lúc các quý công tử cực kỳ nhàm chán hầu như sắp chết, dưới sự đề nghị của Hạ Nguyên, Hạ Minh lập tức bảo gia đinh đi tụ tập các thôn đồng thôn Tiểu Quy lại, sau khi nói sơ sơ quy tắc và bảo các hộ vệ làm mẫu, đợi khi các gia đinh vẽ xong sân bóng trên một mảnh đất trống bằng phẳng và lập khung thành đơn giản thì để chúng vào sân bắt đầu thi đấu.
Các tiểu công tử chính là thầy chỉ đạo hai đội Giáp Ất, vừa hướng dẫn vừa thi đấu, nhưng trận đấu lộn xộn hỗn loạn hầu như sắp trở thành đánh nhau loạn xạ, khiến Hạ Minh và Triệu Nguyệt giận đến dậm chân, còn Hạ Nguyên tạm thời giữ chức trọng tài thì ngồi một bên, vừa cười vừa uống trà ăn điểm tâm.
- Đúng là một đám ngu, hết sức ngu cực kỳ ngu, ngươi còn nói thôn đồng rất linh hoạt! Tùy tiện xách một gia đinh nhà ta ra ngoài cũng có thể chơi cho bọn này xoay vòng vòng.
Triệu Nguyệt la khô miệng, chạy tới bên Hạ Nguyên uống nước trà, uống liên tục ba chén mới nói được.
- Thôn đồng mấy ngày trước chúng ta gặp trên núi quả thực linh hoạt. Lần chỉ có ta với A Minh lên núi, ta dạy cậu ta chơi xúc cúc, chỉ một buổi trưa thôi mà cậu ta chơi rất khéo léo, cậu ta vờn banh trên chân, trên vai, trên đầu, ta ở bên cạnh trêu chọc cũng không làm cậu ta mất banh được.
- Thôn đồng kia cũng trong đây sao?
Triệu Nguyệt từ lâu đã quên mất thôn đồng cậu gặp phải trên núi có hình dáng ra sao. Với cậu mà nói, thôn đồng trong sơn thôn này đều như nhau, đen thủi đen thui, muốn nhận ra thật là phí sức.
Hạ Nguyên lắc đầu.
- Đương nhiên không có. Cậu ta theo mẫu thân làm việc ở Thận Nghiêm Am, đâu rảnh để chơi?
- Một đứa trẻ ba bốn tuổi, có thể làm việc gì?
- Ngươi quên lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta đang vác bó củi còn cao hơn cậu ta rất nhiều sao? Ta thấy nhà cậu ta chắc là rất nghèo trong cái thôn nhỏ này. Còn nữa, cậu ta nói sang năm cậu ta bảy tuổi rồi, sở dĩ nhỏ con là vì bị đói thời gian dài mà ra.
Triệu Nguyệt nghe vậy cười nói:
- A Nguyên, chẳng qua chỉ là một thôn đồng, ngươi hiểu rõ cậu ta đến vậy làm gì? Sao hả, thiện tâm bộc phát, muốn thu về một người hầu chơi xúc cúc với ngươi à? Việc này không thể được. Dù ngươi thật sự có ý nghĩ này, cũng không thể thực hiện được, công chúa và quốc công gia sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Thế gia hiển hách như họ, người hầu bên cạnh đều là người giỏi trong các gia đình nô bộc lâu đời, còn người hầu tam đẳng thì ngoại trừ người được thuê làm việc nặng, dù là người quét sân ở ngoại viện cũng được tuyển chọn kỹ càng trong quan nha uy tín, nhất thời nảy ra ý nghĩ muốn nhận một người không rõ tổ tông tám đời làm người hầu là điều vạn vạn lần không thể được. Dù gia đình người đó có trong sạch đến đâu, các trưởng bối trong nhà vẫn không tin tưởng vào năng lực hầu hạ người khác của hắn ta.
Hạ Nguyên nghe vậy hừ nhẹ, không nói gì. Cậu đương nhiên không nói cho Triệu Nguyệt biết, vì hôm đó chơi xúc cúc thỏa thích nên cậu nhất thời nóng đầu, hỏi đứa trẻ kia có muốn theo cậu về kinh thành hay không, cậu sẽ bảo đảm cho cậu ta sống những ngày thật tốt, không cần phải làm việc nặng nhọc mà vẫn không thể nuôi sống bản thân nữa.
Kỳ thực ngay sau khi cậu thốt ra lời này đã hối hận rồi; nhưng không ngờ đứa trẻ kia nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối, hoàn toàn không dao động, khiến mặt mũi cậu mất hết. Cậu đường đường là nhị thiếu gia dòng chính Trấn quốc công phủ, cháu ruột đương kim Hoàng đế, thân phận cao quý, miệng vàng lời ngọc, tùy tiện mở miệng có thể khiến người khác gặp được kỳ ngộ phú quý. Do trước nay luôn hiểu rõ thân phận mình đặc biệt, cho nên dù cậu làm việc có chút ngang ngược, nhưng chưa bao giờ đồng ý với người khác bất cứ chuyện gì.
Nào ngờ khó khăn lắm cậu mới thể hiện chút thiện tâm với một thôn đồng nghèo khổ áo rách quần manh, ăn không đủ no mà lại bị từ chối không chút lưu tình. Đúng là không biết tốt xấu.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cậu lại cảm thấy lửa giận của mình rất không đáng. Thôn đồng kia chưa đầy bảy tuổi, nơi đi xa nhất trong đời chỉ sợ là Thận Nghiêm Am, sơn hào hải vị cậu ta có thể nghĩ đến bất quá chỉ là mấy món chay thô sơ khó nuốt trong Thận Nghiêm Am; định nghĩa của cậu ta về trang phục hoa lệ chỉ là trên y phục không bị vá mà thôi; kiến thức của cậu ta về thế giới này cũng chỉ giới hạn trong bốn thôn nhỏ hoang vu phía Bắc huyện Vĩnh Định này.
Đứa trẻ như vậy, chưa từng biết phồn hoa là thế nào, cuộc đời phú quý ngươi hứa cho cậu ta, cậu ta không cách nào tưởng tượng được, đương nhiên không chút hấp dẫn; cho nên, mấy ngày nay cậu tức giận toi công. Sao lại vì một thôn đồng chỉ biết có mấy chữ mà có vài phần kính trọng? Cậu ta tuy có hơi đặc biệt nhưng cũng thế mà thôi, sao lại nảy sinh hứng thú với cậu ta chứ?
Thật không đáng.
Cậu vừa cảm thấy không đáng vì sự không vui của mình trước đây thì thấy trên đường mòn cách đó không xa có hai thôn đồng đang cùng nhau khiêng một thùng nước, mà cái người đi phía sau không phải là người lẽ ra đang làm việc trong Thận Nghiêm Am sao?
- Xuân Sinh.
Hạ Nguyên ngoắc tay gọi người hầu phía sau tiến lên.
- Dạ, nhị thiếu gia.
- Đi gọi đứa trẻ kia đến đây.
Cậu hất cằm về phía kia. Cậu không cần cố ý chỉ rõ ai, người hầu nhạy bén tự nhiên hiểu được người cậu muốn tìm là người nào.
Xuân Sinh vòng qua sân bóng, chạy đuổi theo trên con đường mòn.
Không lâu sau, Tiểu Vân và Tiểu Phương đã bị dẫn tới.
- Tiểu Vân, họ gọi chúng ta tới có phải lại muốn vung tiền cho chúng ta nhặt không?
Tiểu Phương đương nhiên cũng nhận ra mấy quý công tử này là những người ngày đó vung tiền lung tung. Cô bé lặng lẽ hỏi Tiểu Vân, trong lòng hơi sờ sợ.
- Có lẽ là bảo chúng ta đến chơi.
Tiểu Vân đoán.
- Nhị thiếu gia, đã dẫn người tới rồi.
Sau khi Xuân Sinh dẫn người đến, phục mệnh xong thì yên lặng trở lại đứng sau Hạ Nguyên, khiến cảm giác tồn tại về bản thân mất đi.
- Tiểu Phương, học một chút.
Tiểu Vân nhân cơ hội nhắc nhở.
- A? Cái gì……..ừ.
Tiểu Phương đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu ra, vội vàng đồng ý.
- Ngươi qua đây.
Trong mắt Hạ Nguyên căn bản không có người khác, cậu chỉ một ngón tay ngoắc ngoắc với thôn đồng, rất lười biếng, lại cực kỳ oai phong.
Tiểu Vân tiến lên thêm hai bước, nói:
- Ta không rảnh chơi, còn phải gánh nước mười chuyến nữa.
- Sao ngươi không lên núi?
- Ở nhà làm việc.
Tiểu Vân mới là người muốn biết những người này sao không lên núi, nếu không lên núi thì sao còn chưa đi? Ở lại ăn Tết à? Khi không làm lỡ mất cơ hội ăn thức ăn ngon của cô, thật phiền.
Hạ Nguyên nhướng mày hỏi:
- Cái thân bé xíu của ngươi có thể gánh được bao nhiêu nước?
- Gánh nhiều thêm mấy chuyến là được.
Cô trước nay luôn biết liệu sức mà làm.
- Thế này nhé, ngươi chơi xúc cúc, ta sai người gánh nước giúp ngươi.
Hạ Nguyên với dáng vẻ ta nói là được, quay đầu căn dặn người hầu phái mấy gia đinh khỏe mạnh đi làm việc:
- Xuân Sinh, ngươi bảo người___
- Ta không rảnh chơi.
Tiểu Vân xoay người rời đi.
Biểu cảm thong dong tùy tiện của Hạ Nguyên tức thì hóa đá. Cậu, bị bẽ mặt trước mặt mọi người! Tên thôn đồng khốn kiếp không biết tốt xấu này!
- Ơ hay! Ngươi có thái độ gì thế hả? Muốn chết à?
Hạ Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Triệu Nguyệt đã nhảy lên, tiện tay bắt một thứ để ném, phát hiện đó là bóng, liền tung lên, nhấc chân đá mạnh, quả bóng kia dùng tốc độ cực nhanh đánh úp sau lưng Tiểu Vân.
Đúng như Hạ Nguyên khen ngợi, Tiểu Vân là một đứa trẻ thân thủ rất linh hoạt. Dĩ nhiên, trẻ con lớn lên ở sơn thôn, suốt ngày lên núi trèo cây, xuống nước bắt cá, chỉ cần không đói quá mức, bình thường cơ thể đều rất linh hoạt; nhưng Tiểu Vân bẩm sinh có năng lực ứng biến nhạy bén, cảm giác với nguy hiểm lại càng hơn người thường. Tuy sau lưng không có mắt, nhưng chỉ nghe giọng điệu của Triệu Nguyệt cùng với âm thanh nín thở dồn sức của cậu ta, cô cũng biết tiểu công tử trông khá ngu ngốc và ương bướng kia dù không nhào lên đánh cũng sẽ cầm đồ vật ném cô.
Cô xoay người, đồng thời bước nhanh một bước lớn qua bên phải, thấy Tiểu Phương vẫn ngây ngốc đứng nguyên phía sau, không biết tránh, sắp bị quả bóng đánh trúng, cô vừa kéo Tiểu Phương vừa nhấc chân, dùng cẳng chân dừng bóng, khoảnh khắc sau đó thì đá bóng quay ngược trở lại____mục tiêu: mặt của đối phương.
Đòn phản kích quá nhanh, đương nhiên, cũng có thể nói, Triệu Nguyệt hoàn toàn không ngờ thôn đồng này lại đón được bóng, đồng thời dám to gan lớn mật đá bóng vào mặt cậu; cho nên, cậu ngây người, toàn thân không cách nào cựa quậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng da sắp đập vào mặt____
“Bốp!”
Vẫn là Hạ Nguyên đoán được trước, cậu tuy không hiểu rõ về thôn đồng này nhưng cậu biết cậu ta là người không thể dùng thái độ bình thường để phán đoán; cho nên, thân là cao thủ xúc cúc đứng đầu trong đám trẻ quý tộc kinh thành, đương nhiên cậu có thể lập tức cho ra phản ứng, nhấc chân, đá bóng trở lại, đồng thời cất giọng hô:
- Đón lấy! Đừng để rơi!
Điểm rơi của quả bóng chính là trên đầu Tiểu Phương, Tiểu Vân không thể không đón.
Tiểu Vân một lần nữa kéo Tiểu Phương ra, xoay nửa người, trực tiếp đá quả bóng vào khung thành sân bóng____chỗ đó đang có ba người canh giữ, trông có vẻ cả khung thành đều bị chặn lại, nhưng Tiểu Vân cứ tùy tiện đá như thế mà quả bóng từ ngoài sân bóng lại bị đá thẳng vào khung thành! Đường bóng kia chuẩn xác xuyên qua khe hở nhỏ giữa thắt lưng hai người canh giữ.
Suy nghĩ của Tiểu Vân rất đơn giản, đá quả bóng đi thật xa, ai cũng đừng chơi nữa. Cô thật sự không rảnh.
- Mèo mù vớ phải chuột chết!
Triệu Nguyệt nhất thời quên mất việc đang tức giận, há miệng thật to, hoàn toàn quên duy trì phong thái một công tử quý tộc.
Lúc này Hạ Minh chạy lại, kêu lên:
- Chuyện gì xảy ra thế? Một đám thôn đồng vây quanh khung thành đá cả buổi, bỏ trống khung thành cũng sống chết đá không vào, nhưng sao cậu ta tùy tiện đá lại đá vượt qua hơn nửa sân mà vào rồi?
- Lẽ nào vị trí này thích hợp nhất để dẫn bóng? Nào, ta thử!
Triệu Nguyệt ôm một quả bóng chạy tới, đẩy Tiểu Vân ra muốn đá thử.
Tiểu Vân nhìn giống như bị đẩy mạnh, kỳ thực ngay khi tay Triệu Nguyệt đẩy tới, cô đã lùi ra, chỉ giả vờ lảo đảo, tránh cho vị thiếu gia ngu ngốc ương bướng kia cảm thấy không làm gì được cô mà không cam lòng.
Sau đó, nhân lúc cả đám người vây lại, cô kéo Tiểu Phương nhẹ nhàng lui ra, lẳng lặng rời đi.
Đáng tiếc cô không ngờ ánh mắt Hạ Nguyên vẫn luôn dán vào cô.
- Ê! Đứa kia.
Cậu ta gọi.
Tiểu Vân dừng lại, đành hơi nghiêng người quay đầu nhìn cậu ta, chờ nghe xem cậu ta muốn nói gì.
- Theo ta về kinh thành đi. Dựa vào bản lĩnh xúc cúc của ngươi, trước tiên ở chỗ ta rèn luyện mấy năm, tương lai thi triển tài nghệ trong đội xúc cúc hoàng gia cũng không phải không có khả năng.
Hạ Nguyên trước giờ luôn xem trọng cậu ta, hôm nay thấy cậu ta dễ dàng đá bóng vào khung thành mà còn ở khoảng cách xa như vậy, cậu không như Triệu Nguyệt cho rằng đây là mèo mù vớ phải chuột chết, với bản lĩnh xúc cúc hiếm thấy này, cậu ta là một nhân tài xúc cúc bẩm sinh, hơn nữa sợ rằng còn là loại nhân tài tuyệt đỉnh.
- Ta không muốn xem chuyện chơi như chuyện chính.
- Có lẽ ngươi không hiểu nếu trở thành người đứng đầu trong “chuyện chơi” mà ngươi nói, ngươi sẽ có được bao nhiêu ích lợi người đời khó có thể tưởng tượng.
Hạ Nguyên đi đến trước mặt cậu ta, dùng cách dễ hiểu nhất để nói cho cậu ta biết thế nào là ích lợi___
- Ngươi sẽ có y phục chỉnh tề và đủ ấm, sẽ có thức ăn ăn không hết, sẽ ở trong nhà lộng lẫy hơn nhà thôn trưởng vô số lần, mùa đông có than tơ bạc, mùa hạ có chậu băng. Ngươi sẽ có rất nhiều tiền, tiền đủ để ngươi thuê người giúp ngươi gánh nước chẻ củi làm hết tất cả công việc.
- Ý ngươi là, chơi bóng da còn tốt hơn cả thi trạng nguyên?
Khen đến mức như vậy, quả thực rất phù phiếm.
- Thi trạng nguyên đương nhiên cực kỳ tốt, đó là thứ trăm nghề khó có thể so sánh. Nhưng ngươi cần biết nghề nào cũng có trạng nguyên, không phải ai cũng thích hợp tiến thân trong con đường khoa cử, có thể dốc lòng làm tốt việc mình am hiểu cũng là đạo phú quý.
Tiểu Vân nghiêng đầu, hỏi:
- Nghề nào cũng có trạng nguyên, ý câu này là chỉ người trong thiên hạ bất kể làm nghề nào đều có thể đi thi trạng nguyên sao?
- Đương nhiên không phải………
Sau khi Hạ Nguyên bật thốt ra lời phủ định thì ngưng lại cả đống lời bác bỏ kế tiếp. Cậu không thể bị cậu ta kéo trọng tâm câu chuyện ra xa mười vạn tám ngàn dặm được; hai lần trước trò chuyện, cậu đã phát hiện cậu ta tư duy rất nhanh nhạy, nghĩ đến đâu sẽ kéo trọng tâm câu chuyện đến đó, không hề quan tâm ban đầu nói căn bản không phải chuyện này. Đến cuối cùng, ngay cả cậu cũng bị kéo theo quên luôn dự tính ban đầu, sau đó mỗi lần nhớ lại đều ảo não vì sự mất quyền khống chế của mình. Cảm giác này quá tệ hại.
- Tóm lại, chơi xúc cúc giỏi cũng giống như thi được đến trạng nguyên.
- Ngươi lừa ta.
Tiểu Vân lắc đầu:
- Nếu giống nhau thì sẽ không có câu “Vạn bàn giai hạ phẩm” (mọi ngành nghề đều thấp kém) kia rồi.
- ……..Ngươi phải hiểu, những câu châm ngôn trí tuệ của con người, chúng ta trích dẫn nó, không phải dùng nó để tự mâu thuẫn với nhau.
Kỳ thực cô cũng chỉ dùng “mâu” mà công tử quý tộc này nói mấy ngày trước để đâm chọc “thuẫn” của cậu ta hôm nay thôi (mâu: cây giáo, thuẫn: cái khiên). Tiểu Vân cười khẽ, nhún vai nói với Hạ Nguyên:
- Ta cho rằng, chỉ là ngươi đọc sách quá ít.
Cho nên mới bị cô tùy tiện dùng mấy câu nghi vấn khiến cho không còn lời nào phản bác, sắp thẹn quá hóa giận.
Đọc sách quá ít……..
Tên thôn đồng quê mùa này, người trên danh nghĩa là chưa từng đọc sách này, tên thôn đồng nhà quê chưa từng đến học đường này, lại dám nói cậu như vậy!
Thế này là, đang cười nhạo cậu? Đúng không?
Đáng ghét!
Vì quá tức giận, cả người cậu cứng đờ tại chỗ, nhất thời không thể động đậy, đầu óc giận ngây ra, ngay cả khi hai người nọ đã chậm rãi đi xa cậu cũng không phản ứng, quên cản lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.