Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 16:




Dù có nhớn nhác thế nào, Hạ Nguyên vẫn nhớ tên khốn kiếp Bạch Vân này là một cử nhân, còn là một cử nhân sắp đi thi, thanh danh cậu ta không thể có bất kỳ ô uế nào; nếu có, dù chỉ một chút xíu vết nhơ bị lên án thì dù học vấn cậu ta giỏi có thể sánh với Tào Thực, bài thi đủ để thuyết phục đám đại nho giám khảo thậm chí cả Hoàng đế đi nữa, cậu ta cũng không thể trở thành trạng nguyên mà cậu ta luôn tâm niệm từ nhỏ.
Đừng nói là trạng nguyên, ngay cả vị trí đồng tiến sĩ cũng sẽ không có phần cậu ta, nghiêm trọng hơn còn có thể bị trực tiếp tước đi tất cả công danh. Một người đọc sách nếu trở thành như vậy, chỉ có thể xấu hổ mà đi tìm cái chết.
Hạ Nguyên cởi áo choàng xuống, khoác lên đầu Bạch Vân che kín cả mặt mũi, áp giải cô đến một khách điếm gần đó, thuê một phòng độc lập rồi ném người vào, đồng thời căn dặn hộ vệ theo sau canh giữ ở phạm vi xung quanh ngoài năm bước, không được để bất kỳ ai đến gần.
Sau đó, cậu đá cửa đóng lại, bắt đầu thẩm vấn tên khốn kiếp vô pháp vô thiên ngay cả tự tôn của nam nhân cũng vứt sạch mà đi mặc nữ trang này.
- Bạch Vân, ngươi nói rõ cho ta, bộ trang phục này của ngươi là thế nào?!
Hạ Nguyên chỉ vào trang phục nha hoàn trên người Bạch Vân (còn là kiểu của Minh Tuyên hầu phủ), thực sự quá kỳ cục.
Bạch Vân ngã trên giường, khó khăn cởi áo choàng trùm kín đầu ra, hít liên tục mấy hơi mới khiến mình bình phục lại trong cơn rối loạn, khi có thể nói chuyện bình thường mới nói:
- Hạ Nguyên, đã lâu không gặp.
Tuy đã mười năm không gặp, tướng mạo Hạ Nguyên cũng khác khi còn bé rất nhiều nhưng cô luôn rất giỏi nhận ra người khác____kỳ thực vừa rồi khi chưa nhìn rõ, từ giọng điệu cô đã nhận ra là cậu ấy nên mới mặc cho cậu ấy vừa hung bạo vừa quấn lại xách đi.
- Bớt mấy lời chào hỏi sáo rỗng kia đi! Ngươi nhìn ngươi kìa! Ngươi ăn mặc như vậy mà không hề thấy mảy may xấu hổ nào hay sao?!
- Ta thế này có gì không được?
Bạch Vân sửa sang lại chính mình, ngồi thẳng, thản nhiên nhìn Hạ Nguyên.
- Đương nhiên không được! Ngươi ăn mặc thành nữ nhân!
- Ăn mặc thành nữ nhân có gì không được?
Vẻ mặt Bạch Vân rất hiển nhiên, còn nhấn mạnh____
- Ta cảm thấy thế này rất đẹp, ngươi không thấy vậy sao?
Hạ Nguyên lúc này mới chú ý tới tướng mạo Bạch Vân, hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu bỗng dưng đỏ mặt, không tự chủ được mà dời mắt đi trước. Cậu cố tình xoi mói:
- Ở xứ kinh thành này, tướng mạo như ngươi hả, cũng chỉ là coi được thôi, nha hoàn nhà ta còn đẹp hơn ngươi……...
Không đúng! Cậu tại sao lại nói đến vấn đề đẹp hay không đẹp với một nam nhân mặc nữ trang chứ, điều này quả thực là làm mất thân phận người có học mà. Cậu lại nổi giận lần nữa:
- Bạch Vân! Ngươi còn nhớ ngươi là một cử nhân chứ không phải con hát hay không? Chỉ có con hát mới ăn mặc thành nữ nhân, mới để ý xem mặc thành nữ nhân có đẹp hay không đẹp, ngươi tại sao lại tự hèn hạ đến mức này!
- Ta tự hèn hạ hồi nào?
Bạch Vân cảm thấy Hạ Nguyên đúng là không thể nói lý.
- Ngươi không phải thật sự ở cái thôn Tiểu Quy đó đến ngu rồi chứ? Tuy con nít chỗ các ngươi lúc nhỏ không phân biệt nam nữ, đứa nào đứa nấy đều ăn mặc dơ dáy không ra hình người; nhưng ngươi phải nhớ, bây giờ ngươi đang ở kinh thành, hơn nữa ngươi còn là một cử nhân có thân phận, một cử nhân hai tháng sau phải đi thi tiến sĩ! Nam trang nữ trang khác biệt, ngươi đừng có lẫn lộn chứ!
- Ta không có lẫn lộn.
- Ngươi thế này mà bảo là không lẫn lộn? Bạch Vân cử nhân lão gia của ta ơi, cái ngươi nên mặc là áo xanh chính trực, không phải nữ trang!
Càng nói càng tức giận, càng nhìn bộ dạng mặc nữ trang của cậu ta càng không vừa mắt. Cậu bước vài bước đến trước giường, dùng sức đẩy Bạch Vân dựa lưng vào lưng giường, đồng thời đưa tay đặt lên ngực cậu ta nói:
- Một nam nhân đang yên đang lành như ngươi mà không biết xấu hổ! Mặc nữ trang đã đủ mất mặt rồi, còn nhét đồ vào ngực, có phải nhét hai cái bánh bao chuẩn bị làm bữa trưa không? Ngươi còn cười người kinh thành để túi tiền lên đầu, ta thấy ngươi mới không bình thường ấy, dùng đồ ăn vào loại chuyện không đứng đắn này____
Giọng cậu đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là đôi mắt trợn trừng đến mức con ngươi suýt nhảy ra ngoài.
- Sờ đủ chưa?
Bạch Vân buồn bực hỏi. Thấy cậu vẫn đang vô thức bóp kéo, cô không vui nhịn đau nói:
- Đừng bóp nữa, là thật đấy. Ngươi có bóp nữa cũng không bóp ra được bánh bao đâu.
Hạ Nguyên nhanh như chớp lùi ra sau hai bước, suýt bị cái ghế làm vấp ngã, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo như bị dội một chậu máu chó, đỏ đến dọa người.
Hạ Nguyên cực kỳ kinh hãi, cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt ù tai, đầu óc ong ong sắp nổ tung.
Hạ Nguyên không biết mình nên lập tức hôn mê để bày tỏ nỗi kinh hãi tột độ hay nhảy lên thật cao, tiện thể bóp chết tên khốn kiếp trước mặt này?!
Rất lâu rất lâu rất lâu sau, Hạ Nguyên rốt cuộc cũng lắp bắp khàn khàn nói:
- Ngươi, ngươi…….ngươi là……nữ.
Chữ cuối cùng nói như muỗi kêu, chỉ có Bạch Vân dựa sát vào cậu mới nghe được.
- Vẫn luôn là vậy.
Bạch Vân cảm thấy mình quá oan uổng. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nói mình là nam.
- Nhưng ngươi luôn biết là ta không biết!
Cậu nghiến răng.
- …..Phải, cho nên, ta đã viết thư, viết hồi hai tháng trước, trong thư nói……
Giọng nói chậm rãi cho thấy cô vẫn chưa hô hấp lại bình thường.
- Thư nào?
Cậu chưa từng nhận được lá thư có nội dung như vậy, đừng tưởng nói qua quýt là có thể gạt cậu.
- Lá thư này……do nội dung quá bí mật, nếu không cẩn thận bị người khác thấy, khó tránh sẽ gây nên sóng gió, cho nên ta mới không giao cho người đưa thư.
- Hừ.
Lại bịa chuyện. Hạ Nguyên khoanh hai tay trước ngực.
Bạch Vân lặng lẽ đưa tay cởi thắt lưng____
- Ngươi làm gì vậy?!
Tiếng gắt của Hạ Nguyên the thé cứ như đang bị sàm sỡ vậy.
- Ta lấy thư.
Bạch Vân nhìn cậu:
- Lá thư viết xong hồi “hai tháng trước” ấy, ta luôn để trong người. Ta nghĩ khi đến kinh thành sẽ đích thân đưa đến tay ngươi, như vậy sẽ không có sơ hở.
- Không có sơ hở cái đầu ngươi! Ngươi là nữ nhân! Ngươi có biết ngươi là nữ nhân không?! Ở trước mặt ta mà cởi áo tháo thắt lưng, ngươi____
Hạ Nguyên thấy Bạch Vân không chút kiêng kỵ vẫn cởi thắt lưng, đưa một tay vào trong cổ áo nội y móc ra một phong thư, thần thái thản nhiên dung tục, còn dung tục đến quang minh chính đại, Hạ Nguyên cảm thấy cậu thực sự thua cô ta rồi.
Tên Bạch Vân này, bất kể là nam hay nữ đều là một kẻ khốn kiếp phiền phức khiến người ta đau đầu tới cực điểm.
Mà kẻ khốn kiếp này lại thật sự không có tự giác của nữ nhân, dù cậu không cố ý nhìn nhưng vẫn thấy____
- Ngươi không có mặc yếm!
Cậu nghiến răng thấp giọng quở trách.
- A?
Bạch Vân cúi đầu nhìn hai vạt áo bị kéo ra, tuy chỉ lộ chút da thịt dưới xương quai xanh nhưng quả thực đủ cho Hạ Nguyên thấy trên cổ cô không có chút dấu vết nào của dây yếm.
Sau khi móc thư từ trong nội y ra, cô tiện thể kéo nội y màu trắng cho cậu xem:
- Vẫn là mặc kiểu nam thoải mái. Mẹ ta có may cho ta hai cái yếm nhưng mặc không thoải mái nên ta vứt dưới quê rồi. Nè, lá thư viết hai tháng trước, ngươi xem đi, ta không có lừa ngươi, thật sự ta đã thẳng thắn với ngươi “từ lâu” rồi.
- Đây không phải vấn đề lừa hay không lừa!
Hạ Nguyên vốn theo bản năng định nhận lấy thư nhưng trước khi tay chạm tới lá thư lại đột nhiên rụt về như bị bỏng, nắm chặt thành nắm đấm:
- Bạch Vân, ngươi có biết là nữ nhân không thể tham gia khoa cử hay không? Ngươi chắc chắn biết, nhưng ngươi vẫn đi thi, gan ngươi to đến mức có thể đi tạo phản rồi!
Cậu quả nhiên vĩnh viễn cũng không rõ trong đầu tên khốn này đang nghĩ gì.
Vô pháp vô thiên như vậy, trắng trợn như vậy……cái gọi là “vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân” chính là như cô ta vậy sao?
- Tạo phản độ khó quá cao, ta chưa nghĩ tới.
Bạch Vân suy nghĩ, thành thực nói.
- Vậy ngươi tham gia khoa cử là vì độ khó thấp à?
Cậu cười lạnh.
- Thực ra thì ta cũng không muốn thi.
Bạch Vân nhìn cậu nói:
- Ngươi biết đấy, năm ta mười tuổi đi thi tú tài, chẳng qua vì thôn trưởng muốn tranh khẩu khí cho thôn Tiểu Quy nên mới để ta theo Vương Thi Thư đi thi. Ông ấy cũng không ngờ là hai người đều đậu tú tài, vốn dĩ chỉ đưa ta theo cho đủ số____
- Nhưng kỳ thực ngươi, thậm chí cả Vương Thi Thư đều biết là ngươi chắc chắn sẽ thi đậu tú tài, đúng không?
Trong thư từ qua lại mười năm nay, nhiều chuyện xảy ra với Bạch Vân, Hạ Nguyên hầu như đều biết hết. Bao gồm cả việc sách cậu đưa từ kinh thành tới, Bạch Vân và Vương Thi Thư cùng hưởng.
- Đúng, nếu đã đi thi thì đương nhiên phải đậu.
Cô không thích làm không công.
- Trời mới biết làm sao ngươi có được tư cách đồng sinh. Ta hỏi ngươi, trong sổ vàng của huyện nha, ngươi đăng ký hộ tịch thế nào?
Hạ Nguyên không giống Bạch Vân không biết nên không sợ, nếu cô ngây thơ ngu ngốc thành thế này, cậu dù sao cũng phải cam chịu số phận giúp cô thu dọn hậu quả_____nếu cậu còn muốn cái đầu đáng hận kia đặt yên lành trên cổ cô. Tức giận thì tức giận nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
- Năm lấy tư cách đồng sinh, thôn trưởng giúp nhà ta viết tên hai người, đi huyện nha đăng ký hộ tịch.
Sơn thôn hoang vắng xa xôi như thôn Tiểu Quy, có thôn dân cả đời cũng không đến huyện nha đăng ký hộ tịch nữa kìa! Trừ phi đi xa nhà, để lấy được lộ dẫn (thời Minh có quy định: người bình thường nếu rời xa nơi ở hơn trăm dặm thì cần cơ quan chính phủ địa phương phát cho một công văn na ná như thư giới thiệu, giấy thông hành gì đó gọi là “lộ dẫn”, người không có lộ dẫn sẽ bị trị tội theo pháp luật) thì phải có hộ tịch nên mới đi đăng ký. Đối với thôn dân mà nói, tên được ghi vào từ đường mới là quan trọng nhất, về phần trong sổ vàng của quốc gia có tên họ hay không cũng không ai quan tâm.
- Tên hai người?
Hạ Nguyên kéo dài giọng hỏi.
- Một nam: Bạch Vân; một nữ: Bạch Tiểu Vân. Chú thích: song sinh long phượng.
- …….Không có ai tới nhà kiểm tra sao?
Hạ Nguyên lúc này đã thấu hiểu sâu sắc đạo lý “trời cao Hoàng đế xa”.
- Huyện lệnh huyện Vĩnh Định đến nay đã trốn quan mười mấy năm rồi, ai đi tra đây?
Ở huyện Vĩnh Định, trước giờ luôn là thôn trưởng của mỗi thôn định đoạt.
- Hóa ra huyện Vĩnh Định vẫn chưa có huyện lệnh đến nhậm chức. Lại bộ đang làm gì thế này!
Hạ Nguyên cảm thấy không tưởng tượng nổi, không còn sức để giận nữa.
- Yên tâm, chờ ta thi đậu trạng nguyên rồi sẽ có huyện lệnh thôi. Ta sẽ trở về làm huyện lệnh.
Bạch Vân rất hiểu lòng người an ủi cậu.
- Ngươi còn định thi trạng nguyên?! Không muốn sống à? Đầu ngươi dù chỉ để trưng cho đẹp thì cứ để yên đó không được sao? Đừng có gấp gáp cho người ta chém chứ!
Cậu nghiến răng rống, nếu không phải còn nhớ cô là nữ nhân thì cậu sớm đã xông lên túm cổ áo cô tẩm quất một trận tơi bời rồi.
- Đã thi đến cử nhân, đương nhiên phải thi tiếp đến trạng nguyên, nếu không thì tiếc lắm.
- Ngươi xem khoa cử là gì vậy?! Ta không tin ngươi chỉ vì muốn làm huyện lệnh huyện Vĩnh Định…..Đợi đã! Hộ tịch có thể mặc cho thôn trưởng các ngươi lừa gạt, vậy lộ dẫn thì sao? Sau khi rời khỏi huyện Vĩnh Định, làm lộ dẫn qua mỗi trạm đều không dễ, hơn nữa càng gần kinh thành kiểm tra càng nghiêm ngặt, ngươi là dùng thân phận cử nhân lừa gạt qua được?
Hạ Nguyên nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề lớn.
- Người bị giam trong Thận Nghiêm Am không chỉ có một mình Trần phu nhân mà còn có Trương phu nhân, Lý phu nhân…….
- Những phu nhân kia liên quan gì đến chuyện này?
- Huynh trưởng của Lý phu nhân là lang trung Hộ bộ, bà ấy xin huynh trưởng từ kinh thành lấy một lộ dẫn cấp cao, có thể đi một mạch thông suốt đến kinh thành, không cần kiểm tra.
Hạ Nguyên đương nhiên biết loại lộ dẫn này, con cháu thế gia như các cậu mỗi khi ra ngoài luôn cầm theo lộ dẫn cấp cao nhất.
- Những phu nhân bị giam ở Vô Quy Sơn kia……dù từng là những quý phu nhân khuôn phép nhất, phong thái nhất kinh thành, đến cái nơi như vậy cũng bị đồng hóa thành vô pháp vô thiên rồi……
Cậu nhìn Bạch Vân rồi dời mắt đi chỗ khác, sau đó lại nhìn trở lại, thở dài.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi đang ám chỉ những phu nhân kia bị ta làm hư hả?
Không phải sao? Hạ Nguyên lười trả lời cô.
- Bạch Vân, ngươi có vô pháp vô thiên thế nào đi nữa thì cũng nên nghĩ tới, một khi ngươi thông qua kỳ thi tỉnh lược, lúc thi Đình diện kiến thiên tử chính là khi quân trắng trợn. Ngươi……không phải thật sự định thi trạng nguyên chứ?
- Định thi.
Bạch Vân nghiêm túc nói.
- Ngươi không nghĩ tới ngày thân phận bị vạch trần sao? Ngươi thật sự không màng sống chết hay không hiểu mình đang phạm pháp?
Cậu cảm thấy tức giận, giận mình lo lắng cho cô ta, giận cô ta ngu ngốc đến mức gần như vô lại.
- Hạ Nguyên.
Cô khẽ gọi tên cậu.
Hạ Nguyên lúc này mới nhớ ra, họ quen biết nhau mười năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe cô gọi tên cậu, nhất thời có chút sững sờ.
- Ngươi là bằng hữu rất quan trọng của ta, cho nên ta luôn thẳng thắn với ngươi.
- Nếu không phải ta phát hiện, ngươi sẽ thẳng thắn với ta sao?
Lửa giận lại bị khơi lên, cậu chỉ vào lá thư trên tay cô, nói:
- Lá thư này ngươi sở dĩ mang theo bên người là vì để ứng phó ngày như hôm nay chứ gì? Nếu ta không phát hiện, sợ là đến chết ngươi cũng không nói!
- Bản thân ta chính là như vậy. Chỉ cần ngươi phát hiện ra gì đó, đến hỏi ta, điều có thể nói, ta sẽ nói thật, điều không thể nói, ta cũng sẽ không bịa chuyện lừa gạt ngươi.
- Ha! Vậy ta đúng là vô cùng vinh hạnh.
Bạch Vân thầm thở dài, nghĩ hôm nay cậu ấy bị khơi lửa giận hết đám này đến đám khác, dường như không có xu thế tắt, quả thực không tiện nói chuyện tử tế. Hơn nữa, cũng muộn rồi, một mình mẹ ở nhà còn đang bệnh, cô phải trở về.
Hiển nhiên Hạ Nguyên cũng cảm thấy tâm trạng mình không ổn định, thế nào cũng không bình tĩnh được, có nói chuyện tiếp thì kết quả cũng sẽ theo xu hướng cãi nhau, không chút ích lợi, trước tiên vẫn nên dừng ở đây thôi. Trở về bình tĩnh nghĩ biện pháp giải quyết mới là điều quan trọng nhất trước mắt. Cho nên sau khi cậu trừng Bạch Vân thì xoay người đi về phía cửa.
- Hạ Nguyên?
- Hôm nay ta không muốn gặp ngươi nữa.Trước tiên cứ vậy đi.
Cậu mở cửa, định rời đi. Nhưng khi mới bước ra một bước, cậu chợt thu chân lại, xoay người, mặt không biểu cảm tiến về phía Bạch Vân, mắt Bạch Vân hoa lên, lá thư trên tay đã bị xé nát, sau đó cậu không quay đầu lại rời đi.
Bạch Vân cứ thế ngây ngốc nhìn Hạ Nguyên giống như đạp trên Phong Hỏa Luân bay nhanh rời đi, đến khi không còn thấy bóng dáng người nữa, cô mới khép miệng đang há hốc lại, chớp chớp mắt.
- Đúng là một lần tái ngộ vừa giật gân kích thích vừa độc đáo sáng tạo……
***
- Xuân Minh.
- Có tiểu nhân. Xin hỏi gia có gì căn dặn?
- Ngươi đi điều tra hai hạ nhân của Chiêu Dũng hầu phủ. Một người tên Quế Hoa, hiện nay gọi là Quế ma ma; người còn lại tên Lý Thuận Nhi. Bọn họ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, người tên Lý Thuận Nhi hẳn là không còn trong hầu phủ nữa, nhưng hai mươi năm trước thì có. Ngươi đi nghe ngóng tất cả về quan hệ, thân thế cùng với những gì đã trải qua của hai người họ, cố gắng cặn kẽ hết mức có thể.
- Dạ.
- Tra được bao nhiêu thì báo cáo bấy nhiêu. Cố gắng làm nhanh, nhưng cũng phải xác thực kỹ càng.
Sau khi căn dặn xong, Hạ Nguyên cho tất cả người hầu lui ra khỏi phòng, một mình ngồi ở sau bàn, vốn đang suy ngẫm nghiêm túc đường hoàng, song, khi ánh mắt lơ đãng nhìn đến hai tờ giấy mở ra trên bàn……ánh mắt cậu liền không tự chủ trở nên mơ màng, hai vết đỏ ửng lặng lẽ hiện lên bên tai, từ từ lan ra mặt, khiến gương mặt tuấn tú trắng trẻo trước giờ phơi nắng cũng không đen của cậu bị nhuốm sắc ráng chiều, giao hòa với ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ……
Nỗ lực kiềm chế vào ban ngày bây giờ hóa thành hư ảo, cậu không kiểm soát được đầu óc mình cứ nghĩ đến người viết lá thư này…..cùng với, bàn tay phải của mình đã từng càn rỡ ôm trọn nơi đẫy đà kia ra sao, từng trêu chọc…….suồng sã và đáng xấu hổ……như vậy.
Tay phải nắm chặt lại, rất chặt, chặt đến mức móng tay gần như suýt đâm rách lòng bàn tay. Không biết là vì khiến bản thân quên đi cảm giác kia, hay là vì quyến luyến dư vị…….
Bất kể tên Bạch Vân này là nam hay nữ, đánh giá của Hạ Nguyên với cô ta vẫn không thay đổi_______
Cô ta đúng là một tên khốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.