Nghe Nói Nam Thần Bị Lưu Ban

Chương 4:




Sự trở lại của nam thần Phùng Tùng Dương khiến toàn bộ Tứ Trung sôi trào, hệt như lúc anh rời đi. Có lẽ so với lúc đó còn khinh khủng hơn.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng bất kể Phùng Tùng Dương rời đi hay trở về, không một sự kiện nào là đáng khoe khoang ra. Thế mà anh dám viết bản kiểm điểm thành một cuốn tự truyện, khiến một vài học sinh ngưỡng mộ anh thật sự.
Chủ nhiệm khối không hài lòng với bản kiểm điểm của anh, bắt anh viết thêm 2000 từ nữa. Mãi cho đến khi kết thúc tiết toán buổi sáng anh mới được thả ra khỏi phòng giáo viên.
Khi Phùng Tùng Dương xuất hiện ở lớp hai, không ít người vây quanh anh. Lúc anh đi ra từ đám đông y hệt thần tượng với người hâm mộ vậy. Chỉ là thần tượng này phải dán băng cá nhân trên cằm, cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của anh, ngược lại càng thêm sức hút.
Mấy người nghi ngờ Du Thụ là "họa sĩ" không khỏi ngạc nhiên, hình như nam thần đội mũ giống hệt mũ của Du Thụ. Mà Phùng Tùng Dương không giống trước kia cho lắm, trong trí nhớ của họ, anh là kiểu thiếu niên da trắng đẹp trai.
Đến ngay cả Trần Vận cũng cảm thán: "Ui, hai cái mũ nhìn qua không phân biệt được luôn. Ngay cả kiểu dáng mũ cũng y hệt... Quá là trùng hợp."
Trong lòng cậu ta lại nghĩ, không phải nam thần năm trước gây hấn với Du Thụ hả? Nửa năm trước còn đưa hắn "thư khiêu chiến" mà.
Phùng Tùng Dương bước lên bục giảng, nhìn quanh bốn phía, vui vẻ chào các bạn học trong lớp: "Sau này là bạn cùng lớp, xin chỉ dạy nhiều hơn."
Sau đó hỏi: "Tôi có thể ngồi đâu?"
Lão Lâm dạy xong đã đi mất, trước đó có bàn giao lớp trưởng xếp chỗ cho học sinh mới một bàn. Xếp theo chiều cao, anh ngồi ở hàng cuối cùng.
Vu Lộ đứng dậy, chỉ về phía sau: "Anh ngồi ở ghế trống đằng kia ạ."
Cùng hàng với Du Thụ, cách nhau qua Lý Mậu Dương.
Lý Mậu Dương thấy Phùng Tùng Dương ngồi xuống, nhìn về phía mình thì cũng trừng mắt nhìn lại. Trần Vận đoán mò, Lý Mậu Dương chắc chắn đang nghĩ là anh khiêu khích cậu ta!
"Nhìn cái gì? Móc mắt giờ!"
Phùng Tùng Dương cười một cái: "Dữ vậy sao, cậu tên gì? Hồi trước hình như tôi từng gặp rồi."
Lý Mậu Dương ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường: "Có gì buồn cười, anh chưa thấy qua người nào m...."
"Lý Mậu Dương, cha họ Lý, mẹ họ Dương. Gọi cậu ấy là Lý Mậu cũng được, hoặc Dương Mậu." Trần Vận đột nhiên xuất hiện, cười cắt ngang cậu ta.
Phùng Tùng Dương không để ý Lý Mậu Dương hơi ghét anh: "Nhớ rồi."
Anh nghiêng đầu hỏi Trần Vận: "Vậy còn cậu?"
Trần Vận lập tức trả lời: "Em là Trần Vận, vận may liên tục vận vào người. Là người tuyên truyền bên Hội học sinh, cần giúp đỡ thì tìm em."
Phùng Tùng Dương gật đầu, sau đó anh chống cằm, chỉ chỉ người bên cạnh Lý Mậu Dương là Du Thụ đang nằm sấp ngủ bù.
"Ngày nào em ấy cũng thế à?"
Trần Vân vừa định nói cái gì, đã bị Lý Mậu Dương đẩy ra: "Mẹ mày, sao chưa gì đã như con chó thế, mày còn là anh em với bọn tao không?"
Trần Vận đảo mắt, sau đó nói với Phùng Tùng Dương: "Dụ Thụ là "mỹ nhân ngủ" của lớp em đó. Trừ giờ của thầy Lâm, một ngày có thể ngủ 18 tiếng. Em có thể hỏi đàn anh một việc không?"
Phùng Tùng Dương nhướng mày, ra hiệu cho cậu ta hỏi.
Trần Vân xoa xoa tay, thẳng thắn nói: "Lúc trước, đàn anh yêu sớm xong bị trường bắt học lại là thật hả?"
"Yêu sớm?"
Phùng Tùng Dương dừng một chút, cười rộ lên, lúm đồng tiền bên trái thoáng hiện khi anh cười.
Chỉ là một nét mặt tươi cười, vậy mà Trần Vận lại thấy sững sờ. Ngay cả Lý Mậu Dương cũng ngây người.
Trần Vận cảm thán, không hổ là bảo bối Tứ Trung, danh xứng với thực! Lúc này càng có nhiều người vây quanh xem bọn họ trò chuyện.
Phùng Tùng Dương đáp không giống một câu trả lời: "Yêu đơn phương có được tính là yêu sớm không? Với cả, tôi chỉ tạm thời nghỉ học thôi."
Lời vừa nói ra, Trần Vận và mọi người xung quanh đều cảm thấy choáng ngợp.
Trong nháy mắt, câu này được hiểu là: Nam thần lúc trước yêu đơn phương không thành nên lựa chọn tạm nghỉ học để trốn tránh tổn thương!
Mọi người đều muốn biết rốt cuộc người đã làm tổn thương trái tim Phùng Tùng Dương là ai? Chẳng nhẽ là hoa khôi mà hồi trước từng dính tin đồn với anh? Phùng Tùng Dương không nói, bọn họ cũng không dám tiếp tục tra hỏi. Một đám người vây quanh Phùng Tùng Dương ríu rít cho tới khi chuông vào học vang lên.
Trước đó, Lý Mậu Dương bị ồn ào làm cho đau cả đầu, cậu nhiều lần quay sang xem Du Thụ có phản ứng gì không. Dù sao thì nửa năm trước hai người họ cũng có thù oán mà. Nào ngờ, Du Thụ đúng là một lòng một dạ, lấy sách che mặt, ngủ tiếp.
"Mệt đến thế hả? Đừng bảo lại đi ship đồ suốt đêm nhé." Cậu lẩm bẩm.
"Suốt đêm đi đâu?" Vừa vặn bị Phùng Tùng Dương nghe được.
Lý Mậu Dương sửng sốt một chút: "Không có việc gì, anh nghe nhầm rồi."
Cậu vội vàng cần sách tiếng anh lên, tùy tiện lật một trang, giả bộ như học thuộc từ mới: "A đặc biệt, thưởng thức, cảm kích!"
Phùng Tùng Dương chống cằm, có điều suy nghĩ của anh đã vượt qua Lý Mậu Dương đang cầm sách tiếng anh, rơi trên người thiếu niên đang úp mặt vào sách ngủ say kia.
Ngày này cũng đến, nếu như lớp 11-2 có hai cái cửa, đoán chừng là đã bị cả đám đông đạp lên rồi.
Lý Mậu Dương ngồi có cảm giác như mình là một con trong sở thú vậy, cậu đành phải đứng dậy đi xua người. Ngược lại kẻ đầu têu hút mọi người đến lại rất thích ở trong đó. Một bên khác, Du Thụ ngủ từ sáng trên trưa muộn, thậm chí cơm trưa cũng là do cậu ta mang từ nhà ăn lên cho. Lý Mậu Dương có cảm giác mình là một công cụ hình người.
"Thụ, hôm nay ra cà phê internet không? Gánh tao với." Cuối cùng cũng gần tan học, cậu đã dọn xong sách, hưng phấn nói với Du Thụ bên cạnh.
Cậu vừa nói xong, Vu Lộ đã đi tới: "Thầy Lâm bảo Du Thụ đến văn phòng một chuyến."
"Về rồi mà, lão Lâm gọi Du Thụ làm gì?" Lý Mậu Dương hỏi Vu Lộ.
"Chắc là chữa lại bài tập hè đấy." Vu Lộ nói.
Lý Mậu Dương kêu rên: "Chết tao rồi...Bài tập hè tao làm y hệt cậu ấy."
Dụ Thụ duỗi eo, lấy điện thoại di động ở trong túi ra xem, sau đó chậm rãi đứng dậy chuẩn bị đi tìm lão Lâm. Vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Phùng Tùng Dương dựa vào lan can, khoanh tay cười với hắn. Du Thụ không để ý tới anh, đi thẳng ra cầu thang.
Lúc rẽ vào cầu thang, hắn bị Phùng Tùng Dương va vào vai.
Đang giờ tan học, trên cầu thang có rất nhiều người đi xuống. Du Thụ bị anh va vào lảo đảo, suýt chút nữa là va vào người một bạn học nữ, cũng may là hắn nhanh tay nắm lấy tay vịn.
Hắn cau mày nhìn Phùng Tùng Dương đứng ở bên cạnh: "Muốn chết à?"
Phùng Tùng Dương lại nói: "Nhìn thấy đàn anh mà không thèm chào một tiếng, không lễ phép gì cả."
Du Thụ phản ngược lại một câu: "Đàn anh bị đúp lớp?"
Phùng Tùng Dương ho nhẹ: "Mũ của anh em có cầm không?"
"Ở bên trong ngăn bàn của tôi, tự lấy đi." Lúc này Du Thụ mới nhớ ra mình chưa trả mũ.
Sự việc ngày hôm qua, Du Thụ một câu cũng không nhắc đến.
"Mũ cho em, coi như là tín vật giữa hai đứa mình đi. Lần sau em mà đánh nhau thì nhớ gọi anh."
Anh thân thiện vòng tay qua vai Du Thụ, coi như nửa năm trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Du Thụ lại theo bản năng kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Không có công, không nhận lộc."
Phùng Tùng Dương thu lại cánh tay thất bại của mình, nhét vào túi quần: "Sao em không hỏi anh, tại sao anh lại vẽ vào ảnh Du Bác Viễn ngày đầu đến trường."
Du Thụ như hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì, đáp: "Tên đó không xứng để anh vẽ."
Phùng Tùng Dương cười cười.
Đến phòng giáo viên, Du Thụ và Phùng Tùng Dương lần lượt bước vào.
Trong phòng chỉ còn vài giáo viên, lão Lâm ngồi ở gần cửa phía đông. Hai người vừa tiến vào đã bị gọi lại.
"Du Thụ, Phùng Tùng Dương tới đây ngồi."
Bên cạnh bàn làm việc có một chiếc sofa nhỏ làm bằng da nhân tạo, thường được sử dụng cho giờ nghỉ trưa của giáo viên. Lão Lâm vẫy tay, ra hiệu hai người họ ngồi xuống.
Phùng Tùng Dương ngồi xuống trước.
Du Thụ nhìn cái sofa nhỏ không thể ngồi vừa được hai người, chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Lão Lâm thấy hắn đứng ngồi không yên, lên tiếng nói: "Muốn thầy ngẩng đầu lên nhìn em sao? Tranh thủ thời gian, ngồi xuống."
Du Thụ bất đắc dĩ, dù sao hai người đều hơn 1m8, hắn ngồi xuống, chen chúc với Phùng Tùng Dương.
Hai người ngồi sát cạnh nhau. Thời tiết nóng bức, một lúc sau đã cảm nhận được nhiệt độ trên da đối phương. Cả hai mặt không biến sắc dịch ra xa nhau một chút.
Lão Lâm chỉ vào vết thương ở cằm của Phùng Tùng Dương, hỏi: "Sao lại bị thương thế kia?"
Buổi sáng hôm nay ông chưa kịp hỏi thì anh đã bị chủ nhiệm khoa bế đi.
"Anh ấy chơi ván trượt bị ngã."
"Bị ngã ạ."
Cả 2 đồng thời nói ra, lại sững sờ.
Lão Lâm gật đầu, thuận miệng hỏi: "Xem ra hai đứa quen nhau từ trước rồi."
Du Thụ không lên tiếng.
Phùng Tùng Dương trả lời: "Thầy không biết em và Du Bác Viễn là bạn học sao? Đây là em trai của Du Bác Viễn."
Ông đã làm chủ nhiệm của Du Thụ hai năm, tất nhiên biết Du Thụ và Du Bác Viễn là anh em, còn là anh em của gia đình "xây dựng lại."
Hồi trước, chủ nhiệm lớp của Du Bác Viễn là Vân Đào không ít lần tỏ ra đắc ý trước mặt ông. Cùng là giáo viên dạy toán, rõ ràng là hai anh em nhưng thành tích lại khác nhau một trời một vực. Cùng là học sinh lớp chọn, tuy thành tích của Phùng Tùng Dương trước đây còn ưu tú hơn cả Du Bác Viễn, thế nhưng Vân Đào không hề thích Phùng Tùng Dương, vì hắn ta không quản được học sinh kiểu này.
Sáng nay lão Lâm đã được trải nghiệm hoàn toàn cái gọi là "học sinh không quản được". Quả thật, đứa nhỏ Phùng Tùng Dương này ngang bướng, không có kỷ luật.
Muốn trị thì phải có cách.
Về phần Du Thụ, lão làng của lớp hai.
Thường xuyên đi học muộn, hay ngủ gật và không nghe lời. Thành tích chưa bao giờ vượt quá số thứ tự 3 từ dưới lên. Nghe nói cấp 2 là trùm trường, lúc nào cũng xảy ra hỗn chiến ở trường học, tệ đến mức cả lớp bị kéo xuống theo.
Mặc dù vậy, trong lòng lão Lâm, hai đứa trẻ này không phải không có thuốc nào cứu được. Ông suy nghĩ cả ngày hôm nay, hiệu phó Doãn cũng cho ông không ít lời khuyên, khiến ông nảy ra một ý tưởng táo bạo, phương pháp này là lấy độc trị độc.
"Thầy muốn hai em tạo thành một nhóm bạn học tập."
"Nhóm bạn học tập?" Phùng Tùng Dương trừng mắt nhìn.
Du Thụ cau mày: "Tại sao lại là hai bọn em?"
Lớp học nhiều người như vậy, tại sao phải đem hai người bọn họ cột thành một nhóm học tập?
Lão Lâm chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói với Du Thụ: "Em có thể phản đối. Tuy nhiên với điều kiện là em phải đạt được hơn 60 điểm trong kỳ thi của khối vào tuần sau. Nếu em cảm thấy được, coi như thầy chưa từng nói gì."
Du Thụ dừng lại.
Về phần Phùng Tùng Dương, mặc dù nghỉ học nửa năm, nhưng với thành tích học tập của anh, hoàn toàn có thể tự học đuổi kịp tiến độ. Huống chi anh là từ lớp 12 xuống lớp 11.
"Cho nên tạo thành một nhóm học tập có ích gì với em ạ?" Phùng Tùng Dương hỏi
Hiển nhiên đối với Phùng Tùng Dương, nhóm học tập này không hề có sức hấp dẫn. Tuy nhiên anh lại đưa ra thêm một điều kiện: "Em muốn kèm thêm một điều kiện nữa."
Lão Lâm nghe xong có hy vọng, lập tức hỏi: "Điều kiện gì?"
Phùng Tùng Dương cười nói: "Nếu như học kỳ này em có thể giúp cho em ấy bật lên, môn nào cũng đạt trên 60 điểm. Em muốn em ấy đáp ứng em một điều kiện."
Lão Lâm nghe xong, vỗ tay lên bàn: "Chỉ cần không làm trái quy định, có thể nâng cao thành tích, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng được. Với tình hình hiện tại, thầy không có tư cách từ chối."
Sau đó, ông nói với hai người: "Quyết định như vậy đi, nhóm học tập tuần nào thầy cũng sẽ kiểm tra tiến độ của các em. Bài tập nào cũng phải hoàn thành. Các em không được trốn học, không được đi muộn, giám sát lẫn nhau. Hiểu chưa? Nếu không bắt một, phạt cả hai."
"Đã hiểu."
"...."
Sau khi Phùng Tùng Dương rời khỏi văn phòng, lão Lâm gọi Du Thụ lại hàn huyên vài câu.
Lúc Du Thụ trở lại phòng học, trong lớp chỉ còn vài người đang ở lại trực nhật, còn có Phùng Tùng Dương.
Phùng Tùng Dương đã ngồi ở bên cạnh chỗ Du Thụ, chỗ vốn là của Lý Mậu Dương.
Thấy Du Thụ bước vào lớp học, anh ngoắc ngón tay: "Tới đây nào, đàn anh giám sát em làm bài tập hè."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.