Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Càng vào thu, ngày diễn ra trận giao hữu bóng rổ Trung Quốc – Nhật Bản càng đến gần, để thể hiện mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước, lãnh đạo nhà trường đã cho treo lên mỗi cột đèn trong sân trường hai lá cờ Trung Quốc và Nhật Bản. Tâm trạng của các học sinh trường trung học số 2 cũng giống như những lá cờ đâu đâu cũng thấy, phất phới theo chiều gió, sôi động và hứng khởi.
Một tuần trước khi trận đấu bắt đầu, bang chủ Thanh Vân bang Lục Vân Đàn đã không còn lòng dạ học tập —— dù vốn dĩ cô cũng không có —— nên quay về công việc cũ, tiếp tục sự nghiệp buôn bán nhỏ của mình.
Chín giờ tối ngày 19, bang chủ Đàn kết thúc buổi diễn tập lần cuối cùng cho lễ khai giảng, sau khi từ nhà thi đấu trở lại phòng học, việc đầu tiên cô làm là sắp xếp giao hàng. Lớp trưởng vẫn còn ngồi sờ sờ trên bục giảng mà cô đã bắt đầu lén lút làm việc riêng. Cô xoay người đưa hai túi cờ vẫy tay nhỏ cho Hạ Tây Dương, nhỏ giọng dặn dò: "Ký túc xá khối 10, phòng 516." Sau đó lại đưa Lý Hàng hai gói nhãn dán cờ đỏ năm sao, "Ký túc xá khối 11, phòng 408."
Thật ra những đồ vật này nhà sách và siêu thị của trường đều bán nhưng họ bán rất đắt, một gói cờ vẫy tay nhỏ có giá mười lăm tệ, một gói nhãn dán cờ đỏ năm sao có giá mười tệ. Lục Vân Đàn trực tiếp đến chợ bán sỉ mua hàng, một gói cờ vẫy tay nhỏ mua sỉ bảy tệ, cô bán mười tệ; một gói nhãn dán cờ đỏ năm sao mua sỉ năm tệ, cô bán bảy tệ, giá chênh lệch chính là tiền lời. Trừ đi chi phí nhân công giao hàng cho Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao, cô vẫn sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Hạ Tây Dương nhận hàng xong, rất cẩn thận dùng bút lông đen ghi số phòng ký túc lên túi nilon trong suốt đựng đồ, sau đó vui vẻ nói một câu đầy cảm xúc: "Gần đây việc buôn bán thực sự rất tốt đấy!"
Lý Hàng cũng dùng bút lông đánh dấu: "Đây là đơn hàng thứ 15 tôi nhận trong ngày hôm nay."
Phí giao hàng của họ cũng tăng, từ 20 xu một đơn tăng lên 30 xu, hôm nay lãi ròng được 4.5 tệ, ngày mai có bữa sáng rồi!
Hạ Tây Dương nhét đơn hàng mới vào cặp sách gần như đã chất đầy quốc kỳ và nhãn dán cờ đỏ năm sao: "Kể ra cũng khá nguy hiểm, trưa nay lúc tôi đang giao hàng suýt chút nữa thì bị hộ pháp Lương phát hiện."
Lục Vân Đàn giật mình, lo lắng đến nỗi dựng tóc gáy: "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Tây Dương định trả lời câu hỏi của bang chủ, ai ngờ mới há miệng đã bị lớp trưởng Từ Phái Nhiên điểm danh: "Trịnh Hòa."
Lục Vân Đàn bị dọa vội vàng xoay người lại, Lý Hàng cũng nhanh chóng cúi đầu xuống làm bộ dáng nghiêm túc học tập. Chỉ có đồng chí Hạ Tây Dương bị lớp trưởng công chính nghiêm minh ghi tên lên bảng đen.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng đồng chí Hạ Tây Dương cảm thấy rất bất công: Rõ ràng là lỗi của ba người, tại sao chỉ mình cậu ấy phải gánh? Bởi vì cậu ấy tốt bụng hiền lành ư? Đây chẳng phải là bắt nạt người thật thà à!
Lớp trưởng giết gà dọa khỉ, bang chủ Lục không dám tùy ý khinh suất nữa.
Mấy phút sau, chuông tan học vang lên, Lục Vân Đàn cuối cùng cũng yên tâm xoay người ra sau, nhưng chưa đợi cô mở miệng, đồng chí Hạ Tây Dương đã tức giận bất bình đứng lên phàn nàn: "Tên lớp trưởng này đúng là ăn hiếp người quá đáng, cũng không có ưu điểm gì, không biết quân sư Lý nhà chúng ta thích cậu ấy ở điểm nào!"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Theo lời phàn nàn của cậu ấy, Lục Vân Đàn và Lý Hàng cùng nhau nhìn vào giữa hàng thứ ba và thứ hai của phòng học.
Lúc này Từ Phái Nhiên đã từ bục giảng trở về chỗ, nghiêng người nói gì đó với Lý Nguyệt Dao đang ngồi trước mặt. Sau đó Lý Nguyệt Dao cầm bài thi trên bàn mình, xoay người đi đến bàn Từ Phái Nhiên, rồi hai người thảo luận nghiêm túc về các vấn đề học tập.
Lý Hàng không khỏi bùi ngùi: "Hóa ra đây là phương thức giao tiếp kiểu mẫu và tâm linh tương thông giữa học sinh giỏi sao?"
Lục Vân Đàn gật đầu phụ họa: "Tình yêu giữa học bá, chính là ngập tràn bầu không khí học tập vậy đấy."
Hạ Tây Dương vẫn còn thù dai: "Tuy là quân sư Lý hơi béo một chút, nhưng vẻ ngoài vẫn khá đẹp, nếu đặt ở triều đại nhà Đường thì ít nhất cũng ngang hàng với Dương quý phi, họ Từ đó dựa vào đâu!"
Lục Vân Đàn bất lực liếc nhìn phó bang chủ trái: "Chẳng phải chuyện lớn gì, không phải chỉ bị ghi tên thôi sao?" Sau đó cô lấy từ trong cặp sách của mình ra một gói cờ vẫy tay và một túi nhãn dán cờ đỏ năm sao, ném lên bàn Hạ Tây Dương, "Đi đi, hối lộ một chút, tên biến mất ngay."
Hạ Tây Dương: "Chuyện này, có được không?"
Lục Vân Đàn thề son sắt: "Chắc chắn được."
Lý Hàng: "Phòng ký túc xá của lớp trưởng không đặt hàng, chắc chắn họ cần cái này."
Hạ Tây Dương lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng cầm quà đến gặp lãnh đạo, vẻ mặt tâng bốc đặt món quà lên bàn lớp trưởng, gật đầu cầu xin lớp trưởng nhận món quà nhỏ này.
Lớp trưởng Từ nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật, không hề do dự nhét hai món quà vào hộc bàn. Sau đó cậu ấy đứng dậy khỏi ghế, bước lên bục, lấy giẻ lau lau tên đồng chí Hạ Tây Dương trên bảng đen.
Một cuộc khủng hoảng kỷ luật đã được giải quyết theo cách này, Hạ Tây Dương hài lòng trở về vị trí, khen lớp trưởng Từ không dứt miệng: "Trên người lớp trưởng vẫn có ưu điểm, tình nghĩa, biết khôn khéo, là người tốt, ánh mắt tiểu Lý không tồi."
Lục Vân Đàn: "..."
Lý Hàng: "..."
Bậc thầy biến đổi khuôn mặt ở Kinh kịch Tứ Xuyên gặp cậu ấy cũng phải gọi cậu ấy là chuyên gia.
Lục Vân Đàn khẽ liếc cậu ấy, không nói nhảm nữa mà trở lại chuyện chính: "Trưa nay xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại gặp Lương Vân Tiên?"
Hạ Tây Dương: "Tôi đến phòng 317 giao hàng, đi ngang qua phòng tắm, cậu đoán xem có chuyện gì xảy ra? Tôi tình cờ gặp hộ pháp Lương từ phòng tắm đi ra, lúc đó tôi thật sự rất ghen tị với hộ pháp Lương!"
Lục Vân Đàn đầu óc mơ hồ: "Sao cậu lại ghen tị với cậu ấy?"
Đôi mắt Hạ Tây Dương liếc thẳng ra ngoài cửa sổ: "Khi đó hộ pháp Lương vừa mới gội đầu xong, cậu ấy mặc một chiếc áo len màu đen, mái tóc đen tuyền ướt đẫm, nước còn đang nhỏ xuống, rất đẹp trai."
Trong mắt Lý Hàng như có cát, không ngừng dụi dụi: "Đẹp trai tột đỉnh!"
Lục Vân Đàn cảm thấy hai người bọn họ hơi kỳ lạ: "Sau đó thì sao? Sau đó cậu ấy hỏi cậu chuyện gì?"
Hạ Tây Dương: "Cậu hỏi chuyện gì? Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ đưa cho đồ cho bạn cùng lớp thôi."
Lục Vân Đàn khẽ gật đầu: " Không sai, trả lời rất tốt." Cô lại hừ một tiếng, "Cho dù có bị cậu ấy phát hiện cũng không có gì phải sợ, tôi là bang chủ, hai cậu là phó bang chủ, cậu ấy chỉ là một hộ pháp nhỏ, còn dám quản chúng ta sao? Cậu ấy muốn làm phản à!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Hạ Tây Dương chớp chớp mắt: "Thực ra tôi vẫn cảm thấy, học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, không được vi phạm kỷ luật."
Lý Hàng gật đầu không ngừng: " Đúng, vẫn phải nghe hộ pháp Lương dạy bảo."
Lục Vân Đàn tức giận trợn mắt lên: "Nghe cậu ấy dạy bảo? Mỗi lần nghe cậu ấy nói là lãng phí mất mười phút, ông nội đã mất nhiều năm của tôi còn không dài dòng bằng cậu ấy." Cô bỗng nhiên nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn người lại, bắt đầu bắt chước dáng vẻ lúc Lương Vân Tiên phê bình cô, "Lục Vân Đàn, cậu có biết chuyện này sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng gì không? Nếu như bị chủ nhiệm lớp và lớp trưởng phát hiện, cậu sẽ bị phạt! Bị xử phạt công khai cậu cảm thấy thú vị lắm à?" Cô lại khịt mũi và quay lại dáng vẻ bình thường, "Đúng vậy, đúng là tôi cảm thấy rất thú vị, cậu ấy quản được à!"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
"Học tốt đấy."
Lục Vân Đàn: "..."
Phó bang chủ trái và phó bang chủ phải cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Bang chủ Đàn hít một hơi thật sâu, ngoái cổ xoay người lại, sau đó cô nhìn thấy đại hộ pháp Lương không biết đã đứng ngoài cửa sổ từ bao giờ.
Trên mặt hộ pháp Lương không có cảm xúc gì, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
Bang chủ Đàn nhếch khóe môi lên, nở nụ cười ngượng ngùng mà vẫn lịch sự: "Sao ngài lại đến đây? Hộ pháp đại nhân tôn kính của tôi."
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Bang chủ! Sự khí phách lúc nãy của ngài đâu rồi?!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên thờ ơ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: "Đến xem bang chủ bắt chước tôi như thế nào."
Lục Vân Đàn hết cách, đành cười ngây ngô: "Tôi chỉ đang tấu hài cho mọi người thôi."
Lương Vân Tiên thở dài, mặt đầy vẻ bất lực: "Bao nhiêu tiền một túi cờ vẫy tay?"
Lục Vân Đàn: "??"
Để không bị Lương Vân Tiên phát hiện, cô thậm chí còn không làm ăn ở các lớp chọn. Không ngờ vẫn bị anh phát hiện, điều đáng kinh ngạc hơn là anh không phê bình cô mà còn tìm cô để mua cờ vẫy tay.
Đơn giản là, không thể tin được.
Hạ Tây Dương và Lý Hàng cũng bối rối.
Lương Vân Tiên: "Lớp tôi có 57 người, mỗi người hai lá cờ thì cần bao nhiêu gói?"
Mặc dù Lục Vân Đàn bị sốc với thái độ của Lương Vân Tiên, nhưng vẫn nhanh chóng suy nghĩ và lấy ra bốn túi cờ vẫy tay nhỏ từ trong cặp sách: " Một gói có 30 lá cờ đỏ nhỏ, bốn gói là đủ, tôi sẽ không tính phí cậu đâu!" Sau đó lại lấy ra hai gói nhãn dán cờ đỏ năm sao từ túi trong bàn ra, mặt đầy nịnh hót, "Cho cậu thêm hai gói nhãn dán!"
Hàm ý: Chuyện vừa nãy cứ cho qua đi!
Trong lòng Hạ Tây Dương và Lý Hàng không khỏi cảm khái: Hối lộ, đây mới là biểu hiện đối nhân xử thế đỉnh cao.
Lương Vân Tiên không nhịn được bật cười: "Không cần, tôi chuyển tiền Wechat cho cậu."
Lục Vân Đàn: "Sao mà được? Cậu là Đại hộ pháp tôn kính của tôi mà, sao tôi lại không biết ngại mà thu tiền của cậu chứ?"
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến, nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn một phút nữa là vào học, cho cậu tối đa mười giây để quyết định có nhận tiền không."
Lục Vân Đàn: "..."
Đây đâu phải để tôi cân nhắc?
Đây là cho tôi bài kiểm tra! Kiểm tra với tiền bạc!
Lương Vân Tiên: "Còn năm giây."
Lục Vân Đàn buột miệng nói: "Một gói cờ vẫy tay giá mua sỉ bảy tệ, nhãn dán giá mua sỉ 5 tệ!"
Rõ ràng hiển nhiên, bang chủ Đàn đã thất bại trong bài kiểm tra tiền bạc.
Lương Vân Tiên mỉm cười, không nói gì thêm nữa, cầm đồ rời đi.
Bang chủ Đàn vừa giận mình không có mặt mũi vừa mừng thầm vì đã thu hồi vốn.
Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Lục Vân Đàn đeo cặp trở lại ký túc xá nữ. Trước tiên cô và Lý Nguyệt Dao cùng nhau chạy lên chạy xuống giao hàng, trước khi tắt đèn một phút mới quay lại ký túc xá. Sau khi tắt đèn cô bật đèn nhỏ lên ban công tắm rửa, rồi chui vào trong chăn, bắt đầu kế toán tiền lương hôm nay của mọi người trong bang.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lý Hàng, 15 đơn, chuyển khoản Wechat 4.5 tệ.
Hạ Tây Dương, 17 đơn, chuyển khoản Wechat 5.1 tệ.
Lý Nguyệt Dao, 20 đơn, chuyển khoản Wechat 6 tệ.
Lương Vân Tiên, không có cơ hội cung cấp công việc, tiền lương hôm nay, 0 tệ.
Sau khi thanh toán tiền lương xong, bang chủ Đàn khẽ thở dài, sau đó theo thói quen thường ngày gửi Wechat cho Chu Lạc Trần một tin nhắn: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]
Cô đặt biệt hiệu Wechat cho Chu Lạc Trần là: Nghệ nhân xếp giấy.
Cô định chờ Nghệ nhân xếp giấy trả lời "Ngủ ngon" xong thì tắt máy đi ngủ.
Nghệ nhân xếp giấy hồi âm rất nhanh, nhưng không trả lời "Ngủ ngon", mà lại chuyển khoản 40 tệ kèm theo dòng tin nhắn: [tiền cờ vẫy tay và nhãn dán.]
Lục Vân Đàn nằm trong chăn cau mày, kinh ngạc nghĩ: Cậu tìm tôi mua cờ vẫy tay và nhãn dán lúc nào?
Nhưng không đợi cô trả lời tin nhắn, Nghệ nhân xếp giấy đã thu hồi tin nhắn trong nháy mắt, nhưng chỉ thu hồi dòng chữ kèm theo.
Lục Vân Đàn cực kỳ khó hiểu: Có ý gì đây? Tìm người khác mua cờ vẫy tay và nhãn dán, nhưng lại chuyển khoản nhầm người?
Ngay sau đó cô lại cảm thấy không vui: Rõ ràng cô đã nói với cậu ta mình bán cờ vẫy tay và nhãn dán, tại sao còn mua của người khác?!
Hừ!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cô suy đoán, nếu Wechat có chức năng thu hồi chuyển khoản thì cậu ta chắc chắn đã nhanh như chớp thu hồi chuyển khoản, như thế có thể che đậy bằng chứng cậu ta tìm người khác mua cờ vẫy tay!
Lúc Lục Vân Đàn đang tức giận thì khung đối thoại phía trên bỗng nhiên hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập", ngay sau đó nghệ nhân xếp giấy đã gửi đến một tin: [Chuyển tiền giúp Lương Vân Tiên.]
Lục Vân Đàn nghi ngờ cậu ta đang nói dối:
Bốn túi cờ đỏ cộng thêm hai túi nhãn dán, phải là 38.
Hơn nữa cho dù chuyển tiền thay Lương Vân Tiên thì tại sao phải thu hồi tin nhắn?
Sau khi suy nghĩ một chút, cô trả lời: [tại sao là 40?]
Nghệ nhân xếp giấy: [Cậu ấy nói thêm hai đồng phí diễn kịch.]
Lục Vân Đàn: [... ]
Nghệ nhân xếp giấy: [Cậu biểu diễn tiết mục gì cho cậu ấy vậy?]
Lục Vân Đàn thở hổn hển, còn có chút thẹn quá hóa giận: [Bắt chước gấu chó!]
Nghệ nhân xếp giấy: [...]