Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 46:




Lục Vân Đàn dõi theo chàng trai mình thích đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó cô vẫn không rời đi mà đứng ở sảnh sân bay đơ người ra như bị mất hồn vậy, nước mắt không ngừng rơi, khóc không thành tiếng.
Cô chưa bao giờ tha thiết hy vọng thời gian có thể dừng lại như bây giờ, như vậy thì cô sẽ không đánh mất Lương Vân Tiên. Nhưng thời gian là một thứ gì đó rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, sẽ không vì bất kỳ ai mà trì hoãn nhịp bước của mình. Nó như ngọn gió trong thung lũng mang theo lưỡi dao vô hình xuyên qua vạn vật trên thế gian, vừa khai phá vừa chém đứt nhiều điều không cam tâm và khó lòng buông bỏ.
Lục Vân Đàn dõi theo chàng trai mình thích đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó cô vẫn không rời đi mà đứng ở sảnh sân bay đơ người ra như bị mất hồn vậy, nước mắt không ngừng rơi, khóc không thành tiếng.
Cô chưa bao giờ tha thiết hy vọng thời gian có thể dừng lại như bây giờ, như vậy thì cô sẽ không đánh mất Lương Vân Tiên. Nhưng thời gian là một thứ gì đó rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, sẽ không vì bất kỳ ai mà trì hoãn nhịp bước của mình. Nó như ngọn gió trong thung lũng mang theo lưỡi dao vô hình xuyên qua vạn vật trên thế gian, vừa khai phá vừa chém đứt nhiều điều không cam tâm và khó lòng buông bỏ.
Lục Vân Đàn dõi theo chàng trai mình thích đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó cô vẫn không rời đi mà đứng ở sảnh sân bay đơ người ra như bị mất hồn vậy, nước mắt không ngừng rơi, khóc không thành tiếng.
Cô chưa bao giờ tha thiết hy vọng thời gian có thể dừng lại như bây giờ, như vậy thì cô sẽ không đánh mất Lương Vân Tiên. Nhưng thời gian là một thứ gì đó rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, sẽ không vì bất kỳ ai mà trì hoãn nhịp bước của mình. Nó như ngọn gió trong thung lũng mang theo lưỡi dao vô hình xuyên qua vạn vật trên thế gian, vừa khai phá vừa chém đứt nhiều điều không cam tâm và khó lòng buông bỏ. Muốn đọc được truyện hoàn chỉnh thì vui lòng truy cập web bachthaochivuong.vn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.