Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này




Dư Niên không ngờ đồ ăn liên tục được đưa tới.
Vừa trao đổi với bạn nhảy sửa lại hai động tác rồi ghép nhạc một lần nữa, Dư Niên đã nhìn thấy Thi Nhu đi vào phòng tập.
“Niên Niên, thức ăn em đặt tới rồi.”
Thức ăn mình đặt?
Trước lạ sau quen, lần này Dư Niên rất bình tĩnh, “Cũng sắp tới mười hai giờ, không bằng đem thức ăn tới văn phòng Mạnh ca đi?”
Thi Nhu gật đầu, “Vậy nhanh tới ăn đi, để nguội mất ngon.”
Lúc Thi Nhu rời đi, Dư Niên cầm điện thoại đặt ở bên cạnh, mở weibo lên, quả nhiên, Tạ Du share lại video đánh đàn piano của cậu, ghi, “Đánh đàn thật tệ.”
Dư Niên không nhịn được nở nụ cười, hẹn bạn nhảy mai gặp, vừa đi tới văn phòng Mạnh Viễn vừa xem bình luận.
“—— Cảm ơn Tạ tổng đã chỉ ra và hướng dẫn, hiện tại Niên Niên tụi tui còn chưa tốt nhưng nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!”
“—— ha ha, Tạ tổng đã nói rồi mà fans não tàn vẫn còn nhắm mắt tâng bốc, mặt dày thật! Bị chửi cũng do tự mình tìm! Trước khi Tạ tổng tiếp nhận sự nghiệp gia đình đã học tại học viện âm nhạc Leto chuyên ngành piano đấy, có hiểu không?”
“——!! Kích động! Lại là một bài post tui có thể xem hiểu! Nhưng mà... lại là Dư Niên?? Chồng tui đến cùng có thù oán gì với Dư Niên vậy?”
“—— Người học chuyên ngành piano mạn phép nói, tiểu ca ca trong video này đàn rất tốt, rõ ràng đã bắt đầu luyện từ nhỏ, Tạ tổng trình cao chê cũng bình thường nhưng những vị anh hùng bàn phím kia, có tư cách gì để chê cười?”
Dư Niên  không chú ý lướt xuống, bình luận nói Tạ Du học tại Leto đã không thấy tăm hơi, nhưng mà... học viện âm nhạc Leto?
Dư Niên hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, lúc trước Mạnh Viễn từng đề cập tới, nói Tạ Du giống Khúc Tiêu Nhiên, đều là con trai út trong nhà, ở trên còn có anh trai, căn bản không tới lượt hắn kế thừa gia nghiệp.
Như vậy đương nhiên sẽ không bị hạn chế, vào học viện âm nhạc học piano cũng rất bình thường. Sau đó hình như đã xảy ra biến cố nên Tạ Du mới làm người thừa kế.
Nhưng mà chắc hẳn Tạ Du phải đánh đàn piano vô cùng tốt, dù gì Leto cũng là một trong ba học viện lớn của thế giới, rất khó vào.
Thi Nhu đẩy cửa phòng làm việc, thấy Dư Niên cầm điện thoại, hơi lo lắng, “Niên Niên em ——”
Dư Niên cười một tiếng, “Em lướt weibo, còn xem bình luận dưới weibo Tạ Du rồi, không sao, em cũng không thể khiến tất cả mọi người thích em, hơn nữa ——” cậu nhìn các món ăn được xếp ngay ngắn trên bàn, không nói nên lời một lúc lâu.
Những món ăn kia, đều là những món lần trước cậu và Úc Thanh, Tạ Du còn có Khúc Tiêu Nhiên ăn với nhau, món cậu thích, bánh sợi sen có hẳn ba đĩa.
Ngay cả cậu cũng không để ý, có lẽ chẳng qua chỉ gắp nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ, tất cả đều bày trước mặt cậu.
Thi Nhu đưa đũa cho Dư Niên, thấy cậu không cầm, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Dư Niên lấy lại tinh thần, cầm đũa, nếm một miếng bánh trước. Trong lòng thắc mắc, rốt cuộc Tạ Du... anh ấy bị gì vậy?
Nhanh chóng trải qua nhữg tháng ngày bận rộn, Dư Niên dậy sớm ngủ trễ, mỗi ngày làm ổ tại phòng tập vẫn cảm thấy thời gian không đủ dùng. Đến ngày ghi hình, trên đường tới trường quay cậu cũng tranh thủ luyện hát.
Có công mài sắt có ngày nên kim, bạn nhảy hợp tác lần này với Dư Niên là người của công ty, kinh nghiệm sân khấu phong phú hơn Dư Niên rất nhiều, tập xong ba lần, Hà Khâu Bách ra hiệu, “Giải lao hai phút, chuẩn bị ghép nhạc lần cuối!”
Dư Niên ra dấu lại.
Hà Khâu Bách nhìn Dư Niên trong ống kính phối hợp ăn ý vừa hát vừa nhảy với bạn nhảy rồi nhìn Mạnh Viễn cười, “Cậu ấy tiến bộ nhanh thật, tôi còn nhớ lúc diễn thử có hóa trang lần thứ nhất, đi không đúng chỗ, không quan sát ống kính, sơ ý một chút đã lọt ra ngoài ống kính. Bây giờ nhìn lại, hợp tác cùng bạn nhảy trên sân khấu, tìm góc độ ống kính vô cùng chính xác, nửa điểm sai lầm cũng không có!”
Mạnh Viễn “Ừ” một tiếng, yếu ớt thở dài, “Haix, không chỉ có mỗi tôi biết cậu ấy chẳng mấy chốc sẽ hot, khoảng thời gian này, tạp chí quảng cáo tìm tới cửa ký đại ngôn rất nhiều!”
Hà Khâu Bách biết hắn đang khoe khoang, tức giận, “Cậu sẽ không đồng ý, đúng không?”
“Đương nhiên!” Mạnh Viễn dương dương tự đắc nói, ” Chúng tôi giống nhau. Nếu cậu ấy hoàn toàn tín nhiệm tôi, tất nhiên tôi sẽ xuất toàn lực, nâng điểm xuất phát của cậu ấy cao đến đâu hay đến đó, ổn định một chút.”
Hà Khâu Bách đang ngồi trên ghế nhựa đột nhiên đứng dậy, quát với sân khấu đột nhiên rối loạn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Viễn híp mắt lại, thấy Dư Niên ngã trên sàn nhảy, tim như ngừng đập, nhanh chóng chạy lên sân khấu tới bên cạnh Dư Niên.
“Dư Niên cậu sao rồi? Bị thương ở chỗ nào?”
Lúc Dư Niên ngã xuống, vị trí mắt cá chân đau đến mức trước mắt tối sầm, chờ cơn đau chậm rãi đi qua, thấy Mạnh Viễn lo lắng, cậu miễn cưỡng cười, “Trặc chân.”
Lòng Mạnh Viễn trầm xuống, đầu tiên nhanh nhẹn đỡ người lên, nói với Hà Khâu Bách, “Tôi đưa Dư Niên đi bệnh viện, cậu quan sát giúp tôi một chút.”
Hắn hiểu rõ, lúc Dư Niên tập nhảy mà ngã nếu không phải cực kỳ đau thì mặt không biến sắc sẽ đứng lên tiếp tục tập. Nhưng lần này cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc nói chuyện giọng điệu run rẩy, nhất định đã xảy ra vấn đề.
Hà Khâu Bách hiểu ý hắn, biết hắn hoài nghi có gì đó bất thường, không nhiều lời, chỉ nhắc nhở một câu, “Buổi tối ghi hình.”
Mạnh Viễn trầm mặc, “Tôi biết, gọi điện thoại.”
Lên xe, Dư Niên hít một hơi, mở miệng câu đầu tiên là, “Mạnh ca, nơi tôi ngã, rất trơn.”
Giả thiệt được chứng thực, Mạnh Viễn đấm ghế một cái, “Phắc!”
Từ từ quen với cảm giác đau đớn, Dư Niên giơ tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt có chút lạnh lẽo, “Buổi tối tôi sẽ quay.”
Nắm tay Mạnh Viễn ửng đỏ, nhìn mắt cá chân cậu, giận không có chỗ phát tiết, “Quay cái gì mà quay? Cậu không cần chân à?”
“Mạnh ca, ” Tuy rằng Dư Niên vẫn cười, nhưng trong giọng điệu đã ít đi sự ôn hòa bình thường, “Có người muốn tôi không ghi hình được nhưng tôi sẽ không để hắn toại nguyện.”
Mạnh Viễn nhìn đôi mắt trong veo của cậu, hiểu rõ suy nghĩ của cậu, vài giây sau mới thở dài, “Cậu... Tôi nghe cậu.”
Lúc này trong mắt Dư Niên mới thật sự có ý cười, “Cảm ơn Mạnh ca.”
Đi bệnh viện tư nhân kiểm tra xong, Mạnh Viễn một tay cầm kết quả kiểm tra, một tay vỗ ngực cảm thán, “May quá, không gãy xương, không cần phẫu thuật, cũng không quá nghiêm trọng.”
Tâm trạng Dư Niên thả lỏng, “Ừ, lúc tôi giẫm xuống phát hiện có gì đó sai sai, lúc ngã xuống lập tức chỉnh lại trọng tâm.” Cậu mím môi, “Nếu như tôi không chú ý thì đầu gối sẽ chạm đất, khi đó lúc bị thương sẽ là khớp đầu gối, què nửa tháng.”
Mạnh Viễn hít khí lạnh, hắn hiểu, Dư Niên cũng hiểu, đây rõ ràng là có người muốn phế chân cậu, không cho cậu nhảy!
Đè xuống lửa giận trong lòng, Mạnh Viễn cầm kết quả kiểm tra, “Bác sĩ nói hai tuần này cố gắng đừng đi bộ, nhảy cũng —— “
Đối mặt với đôi mắt của Dư Niên, hắn vẫn thỏa hiệp, “Thôi được rồi, cậu nhảy! Đệt, vì sao lại bướng bỉnh vậy?”
Dư Niên cười nhẹ, giơ tay thề, “Cảm ơn Mạnh ca, lúc nhảy xong tôi sẽ cố gắng không đi nhiều.”
Mạnh Viễn cũng không đầu hàng, oán giận nói, “Tôi... Tôi tôi nhất định phải đăng mấy cái thông báo!”
Dư Niên nhẫn nhịn không cười, ánh mắt sáng ngời, “Ừ, Mạnh ca vất vả rồi.”
Trở lại trường quay, Hạ Minh Hi chạy tới, lo lắng vây quanh Dư Niên. Hà Khâu Bách cố ý đi tới, lôi Mạnh Viễn nói chuyện, lo lắng, “Có thể lên không?”
“Có thể lên mới lạ!” Mạnh Viễn tức giận, “Nhưng cậu ấy cố sống cố chết kiên quyết nhảy!” Hắn để ý bên cạnh không có ai mới nhỏ giọng, “Lão Hà, Niên Niên nói trên sân khấu có nước.”
Loại thủ đoạn dơ bẩn nào Hà Khâu Bách cũng đã từng gặp qua, “Sau khi cậu đi tôi tự mình tới nhìn, không để lại nhiều dấu vết. Nhưng hai lần nhảy trước không ngã, lần cuối lại ngã, rõ ràng lúc sau mới đổ nước lên. Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một cái công đạo.”
Hạ Minh Hi vẫn chưa diễn thử có hóa trang xong, lo lắng chạy về sân khấu. Thi Nhu nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Dư Niên, hốc mắt đỏ lên, suy nghĩ một chút, “Lát nữa chị đi mua đôi dép lê, lúc em nhảy xong  phải lập tức đi vào, đừng gắng gượng mang giày.”
“Làm phiền chị Nhu Nhu rồi, ” Dư Niên cười, gật đầu, “Mà chắc em không đi được ủng rồi, chị Nhu Nhu có thể tìm giúp em đôi giày da được không?”
Thi Nhu vội vàng gật đầu, “Được, chị lập tức đi kiếm đây.”
Tuy rằng chân bị thương nhưng Dư Niên vẫn chịu đựng, lúc ghi hình biểu tình cũng không lộ ra sơ hở gì, rất thuận lợi.
Chỉ là lúc hát âm cao kết thúc bài hát, dựa theo kế hoạch ở cái động tác cuối cùng, Dư Niên sẽ giơ tay, cực kỳ đẹp trai mà xé áo. Đồng thời, sẽ có một thanh âm “Ầm” phối hợp.
Nhưng mà tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp, Dư Niên cố gắng nhịn đau kéo cổ áo sơ mi màu đen, dùng sức xé, không ngờ nút áo quá chặt, không thành công!
Dư Niên sững người, dứt khoát sửa lại động tác ngay lúc đó, dẫu sao cũng hoàn thành tiết mục.
Vừa xuống sân khấu, Thi Nhu liền chạy tới đổi dép cho cậu, Mạnh Viễn đưa gậy vừa mua cho cậu, còn nhắc, “Bảo vệ chân thật tốt, tuyệt đối đừng dùng sức!”
Lần này Dư Niên không bướng bỉnh nữa, chống gậy từ từ đi vào phòng nghỉ, còn hỏi, “Mạnh ca, biểu hiện vừa nãy của tôi tốt không?”
Mạnh Viễn thấy lúc cậu đi xuống sân khấu đau đến mức mồ hôi đầy người, quần áo ướt đẫm, nếu như không có phấn lót, không biết sắc mặt sẽ tái nhợt đến mức nào. Đau lòng nói, “Nhảy rất tốt, đến tôi cũng không nhìn ra chân cậu bị thương.”
Dư Niên thở phào, ánh mắt sáng ngời, “Vậy thì tốt rồi.”
Mạnh Viễn đỡ cậu, “Tôi đã nói chuyện với lão Hà, lần sau chúng ta sẽ đưa một cái ghế sofa lên sân khấu, cậu cứ ngồi trên đó hát, không cần nhảy.”
“Ok.”
Mạnh Viễn trừng cậu, “Hừm, sao bây giờ lại ngoan ngoãn vậy?”
Dư Niên chỉ cười không đáp.
Lúc chương trình phát sóng, Dư Niên ngồi ở trên ghế salon video call với Hạ Minh Hi.
Hạ Minh Hi theo thường lệ đầu tiên hỏi chân cậu thế nào rồi, nghe Dư Niên nói không đau, Hạ Minh Hi mới an tâm, lại cười to, “Đúng rồi, tôi gọi cậu vì cái gì nhỉ? Nhớ rồi! Ha ha ha Niên Niên, cậu hài quá! Hồi trước tôi không biết nhưng cuối cùng cậu định xé áo đúng không? Kết quả không xé được đúng không? Ha ha ha! Cậu mau xem weibo và đạn mạc đi! Tôi cười xóc hết cả hông rồi!”
Cúp video, Dư Niên đấu tranh một hồi, quyết định không xem đạn mạc, do dự mở weibo ra.
Quả nhiên, phía dưới weibo cậu share lại của tổ chương trình đã có một rừng hahaha. 
“—— ha ha ha dáng vẻ nhỏ bé sững sờ của Niên Niên khiến tui cười chết mất! Không dừng nổi cái tay liên tục screenshot này rồi! Chỉ muốn đem về giấu đi!”
“—— ai nha cũng do chất lượng quần áo quá tốt rồi! Niên Niên đừng khóc, tụi tui sẽ lặng lẽ cười một cái! hhhhhh”
“—— Niên Niên không xé nổi áo? Để cho em! Em xé giúp anh! Viết huyết thư cầu hỗ trợ!”
—— một chút nữa thôi mà! Chỉ một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy xxx của Niên Niên nhà tui rồi! Nhưng mà dáng vẻ sững sờ lúc không xé được áo thật quá đáng yêu!”
Ở chỗ khác, Tạ Du vừa kết thúc cuộc họp video xuyên quốc gia thì đã khuya. Hắn bỏ qua các tiết mục của người khác, chỉ xem một đoạn Dư Niên hát này, đặc biệt là đoạn cuối cùng, tua đi tua lại xem rất nhiều lần.
Trong màn hình, Dư Niên đứng trên sàn nhảy, bạn nhảy nửa quỳ phía sau cậu. Ánh đèn tụ lại chiếu sáng khuôn mặt cậu, nốt ruồi dưới đuôi mắt càng làm nổi bật đôi mắt trong veo như nước.
Bởi vì nhảy nên cậu thở gấp, áo sơ mi mỏng màu đen bị mồ hôi thấm ướt một chút, trán đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt sáng ngời. Cổ áo sơ mi mở lớn, lộ ra da dẻ trắng như tuyết và xương quai xanh đẹp đẽ.
Động tác cuối ngừng lại, cậu định xé áo nhưng không ngờ không xé được, biểu tình trong nháy mắt mờ mịt. Ngay sau đó cậu lập tức đổi động tác, từ bỏ việc xé áo.
Trên đạn mạc tất cả đều là “Ha ha ha tỏ ra soái ca nhưng bị thất bại rồi!” “Đều tại stylist cả!” “Tội nghiệp Niên Niên, thương thương!”
Ngón tay Tạ Du nhẹ nhàng gõ bàn, nhìn Dư Niên trên sàn nhảy tuy rằng cổ áo xốc xếch nhưng dẫu sao quần áo vẫn hoàn chỉnh, rất muốn thưởng tiền cho stylist này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.