Vậy là tôi cũng đã làm công việc đầy năng động, thị phi này được tròn 1 tuần. Trong một tuần qua mọi việc vẫn diễn ra đều đặn như thế. Đêm 2-3h mới được ngủ, sáng thì 11h bình minh. Công việc không khiến tôi mệt mỏi, cái đau đầu nhất của tôi là "Hôm nay cho các em ấy ăn món gì." Phải chi tôi không từng làm đầu bếp thì có khi bạ gì nấu nấy. Ngặt nỗi máu bếp núc mấy năm khiến tôi phải suy nghĩ. Không thể nào cứ ăn đi ăn lại một hai món được. Thế nên hôm nào cũng phải nghĩ làm sao để trong một tuần cơm cháo được đổi món mà lại dễ ăn. Cái này đúng bà nào yêu nội trợ mới hiểu được. May mắn cho tôi là tôi nấu gì chúng nó cũng ăn ngon lành. Nhưng cũng có lúc mệt mỏi hay có việc đột xuất đi đâu là các em lai liên khúc Mỳ Tôm bảy bát. Mà mỗi lần như thế tôi đều phải hứa bù món ngon vào hôm sau.
Hôm đó là vào thứ 7, cuối tuần khách đi chơi nhiều gấp đôi bình thường. Có lúc vào đến 7-8 người một lúc mà nhà thì ko đủ nhân viên, mấy đứa đi làm chỉ còn lại cái Hương với cái Ngọc là ở nhà. Khổ thân tôi phải gọi điện đến các quán khác mượn người. Mãi cũng mượn thêm được 4 em từ 2 nhà khác. Khách đi đông thì thường đùn đẩy, đã đi chơi gái thì hầu như ông nào cũng máu *** rồi. Cơ mà vào đến nơi thì thì ông nào cũng nhường nhau đi trước. Em nghĩ bụng:
- Tổ sư cái bọn đã nghiện còn ngại, đi thì đi nhanh mà không thì lượn. Cứ ngồi ì xong buông lời đểu cáng.
Nghĩ vậy chứ làm ăn vẫn phải nhịn. Cuối cùng cũng xếp được cả 6 bố đi. Người bố nào cũng nồng nặc mùi rượu. Thế nên tôi phải thu tiền trước vì bản thân đã thấy dự cảm không lành. Sang đến nhà nghỉ có bố còn ko leo lên được cầu thang cơ mà. Nhìn mấy đứa nhân viên lắc đầu ngao ngán mà tôi cũng định trả tiền ko cho đi nữa. Nhưng khốn nỗi mất công đi mượn người về giờ ko đi thì lại lắm chuyện. Lần sau nhà khác nó đéo cho mượn nữa thì cũng mệt. Nhắm mắt để chúng nó đi vậy. Cầm tiền rồi mà vẫn không dám đánh dấu vì nhỡ đâu có đứa bật phòng đi về. Được tầm 15" thì cái Ngọc gọi điện về, tôi bắt máy ngay vì chắc chắn có chuyện thì nó mới gọi. Không thì xong xuôi chúng nó tự khắc về. Giọng nó rõ to:
- Anh ơi, khách đánh cái Hương trên phòng kìa. Ầm ĩ cả nhà nghỉ rồi, anh sang xem thế nào.
Chuyện đánh nhau xảy ra không hiếm, chẳng thế mà bà chị cho tôi cả số bọn đàn em, ong ve của bà ấy. Tôi lấy máy gọi cho ba thằng đến. Đoạn chạy ngay sang nhà nghỉ. Mấy đứa nhân viên cũng thò đầu ra nhìn, thằng khách kia vẫn chốt trong phòng gọi ko ra. Mất tầm 5" thì mấy thằng kia đi ba xe mỗi xe đầm ba đứng dứoi cửa nhà nghỉ. Nói thật tính tôi rất ngại va chạm, đánh nhau là ngu vừa náo loạn, mà nặng thì công an lại sờ đến. Tôi một mình lên trên phòng bảo chủ nhà nghỉ mở cửa. Cửa mở ra bên trong cái Hương còn chưa được mặc quần áo, kiểu nó bị tát còn in năm đầu ngón tay lên má. Thằng kia thì mặc quần đùi ngồi hút thuốc như một vị thần.
- Mặc quần áo vào rồi đi về đi. - Tôi nói với cái Hương.
- Còn ông anh đi chơi sao lại đánh nhân viên hả anh..?? Không thích không hợp thì đổi người hoặc không đi nữa về quán e trả lại tiền. Đánh một đứa con gái không cho nó mặc quần áo Vui không...!??
Nó ngước mắt nhìn em, nói thật e thì cũng cao m75 nhưng nặng chỉ có 60 cân. Rít hơi thuốc nó chửi:
- Đm mày nhân viên láo toét, làm cái này không làm cái kia không làm. Thì tao đánh...Sao...!??
Cái Hương từ nhà vệ sinh đi ra nói:
- Khách ác lắm anh, đè em ra rồi cắn vú, em đau không chịu được phải hất ra thì ông ấy tát em. Rút bao đáp cả vào mặt em. - Nó vừa nói vừa khóc, còn thằng kia không nói gì.
Nghe đến đây thì tôi cũng đéo thể lịch sự được nữa. Tôi bắt cái Hương đi về, đồng thời bọn đầu gấu kia cũng đã đứng ngoài cửa phòng. Lúc này ông thần kia mới hiểu ra vấn đề, chắc bao nhiêu rượu tỉnh hết khi nhìn thấy một đống thằng bặm trợn đứng bên ngoài. Cả đám bạn nó đứng nhìn nhưng ko dám nói gì. Cũng phải thôi, sao thằng nào dám ho he, vì nó biết thằng kia ngu rồi. Đóng cửa phòng lại 5 thằng nó cầm tuýp với côn cứ thế mà nện. E quay ra nói với mấy thằng cũng định lao vào Can:
- Đứng im đây tí đưa bạn về, còn một thằng nào nữa thích lao vào thì đừng thằng nào hôm nay ra được chỗ này. Chúng mày ở đây có biết chị xxx vợ a yyy không. Tao tưởng vào quán chơi là phải biết quán của ai rồi chứ.
- Bạn e nó say quá a tha cho nó.
Đánh chán rồi mấy thằng kia tự dừng lại, vị thần kia mồm miệng máu toang ra. Em đến gần bảo:
- Lần sau có đi chơi ở đâu thì lịch sự hơn chút anh nhé. Biết là mất tiền thì phải được vui. Nhưng vui đến mức a đánh con người ta chảy máu, lại còn lấy bao cao su đáp vào mặt nó thì 300k của a hình như hơi rẻ.
Tôi đi về, mặc kệ cả khách cả nhân viên đứng nhìn. Tôi gọi cho bà chị kể qua sự việc, bà ấy bảo lát sẽ nói chuyện với tôi. Xuống cầu thang vẫn nghe đám khách kia chửi bới, thôi thì kệ. Đánh người là mình cũng sai rồi. Nhưng nếu không làm gì thì lần sau lại tiếp diễn. Hoặc khổ hơn nhân viên nó sẽ suy nghĩ mình làm chủ mà không bảo vệ được chúng nó rồi thì nó cũng đi. Dù gì tôi vẫn thấy thằng kia khổ, đi chơi vừa mất tiền vừa bị đánh. Nhưng âu cũng là do nó tự chuốc lây cả.
Về quán thấy con Hương ngồi khóc tu tu, con bé sinh năm 97, người nhỏ nhắn. Bảo sao thằng kia nó tát một cái là ngã cả xuống giường. Thấy nó lấy giấy bịt vào mũi cho máu đỡ chảy ra thấy khổ thân vô cùng. Mấy đứa còn lại thì ngồi bàn tán xôn xao. Tôi cũng chỉ biết nói:
- Khách say hãm quá em ạ, thôi đi rửa mặt mũi chân tay đi. Hôm nay nghỉ cũng được. Nó cũng bị đánh hộc máy mồm rồi. Sau đi khách thì khéo, cảm giác say quá ko đi được thì về bảo a. Cố đi làm gì.
Nó vẫn thút thít:
- Vừa lên phòng hắn chửi em là đm con phò này. E cũng cố nhịn nhưng thật sự khi hắn cắn e đau lắm. Thế nên em mới dùng cả tay chân đẩy hắn ra. Xong hắn đánh em luôn.
Tôi nhìn nó:
- Rồi rồi, không nghĩ nữa. Hôm nay em nghỉ nhé. - Lúc đó mới là 10h tối.
Nó lắc đầu:
- Không anh ơi, tí em vẫn làm. Tí đỡ đau em trang điểm lại là xong.
Cái Hương là người Nghệ An, nó làm ở đây cũng được 2 tháng rồi. Người nhỏ bé nhất nhà. Nó cũng là dân tộc Thái nhưng không giống với cái Hoa cái Mỹ. Hai đứa kia ở Yên Bái. Tuy cũng gọi là dân tộc Thái nhưng tiếng nói của bọn nó lại khác nhau. Cái này là do bọn nó nói tôi mới biết, nhà cái Hương có 4 chị em nó là thứ 2. Dưới nó còn hai em gái nữa. Nhà đẻ toàn nữ, nó đi làm là do đứa chị cả lừa dẫn xuống bán cho chủ chứa ở Nam Định năm 18 tuổi. Chủ ở đấy nuôi nó 6 tháng rồi mang đi bán trinh với giá 20tr. Không nói ra chắc chẳng ai nghĩ chị em ruột thịt lại lừa nhau đem đi bán làm gái đâu nhỉ...!?? Nó làm ở Nam Định được hơn năm thì xin về nhà. Ở nhà một thời gian nó lại đi làm vì trên đó thì làm gì ra tiền trong khi một đống người ở nhà như thế. Bạn bè giới thiệu nó tự đến quán chị tôi làm. Nó kể qua loa:
- Ngày đó em ngu lắm, chị bảo xuống dưới xuôi làm công ty may. Hôm đầu xuống vào cái nhà Bà đấy bảo là nhà nghỉ ngủ qua đêm. Sáng hôm sau thì chị em đi mất. Bà béo đấy bảo em chị mày bán mày lấy 5tr rồi. Giờ mày phải ở đây làm cho tao.
Lúc đầu cái Hương còn không biết là làm gì. Sau bà ấy hỏi nó đã ngủ với ai chưa.? Nó bảo chưa thì bà béo mừng lắm, ngày nào cũng cho ăn ngon, mua quần áo đẹp cho nó mặc. Rồi sau đó nó bị mang đến cho một ông tầm 38-40 tuổi mua trinh. Sau lần đó thì nó bắt đầu làm cái nghề này dù không muốn. Vì đâu phải muốn về là được. Nó bảo nó giận chị nó mất mấy tháng nhưng giờ thì hết rồi. Xong nó lại cười như tối nay chưa hề bị đánh. Tôi nghe thì thấy khó tin vô cùng, trong khi mấy đứa kia thì cảm thấy như chuyện bình thường ở huyện. Đã vậy cái Trang còn tiếp lời:
- Em đây còn bị Dì bán sang tận Trung Quốc này. Đợt đó quán bên Trung Quốc mà không bị đập thì chắc e giờ còn chưa được về.
Cứ bảo không nghe cave kể chuyện, nhưng đéo hiểu sao mỗi câu chuyện chúng nó kể tôi lại chăm chú nghe từng chữ một..........