Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 1: Sao có thể không kề dao lên cổ (1)




Trần Cơ Bối đã chết.
Người bị tình nghi là Thẩm Thố.
Thẩm Thố bị đánh thức trên chiếc giường của Bạch Vị Quả bởi một cú điện thoại từ người vợ cũ Tần Tảo. Cô báo với hắn rằng cảnh sát đang tìm hắn, vì cô thư ký Trần Cơ Bối của hắn được người ta phát hiện ra đã phơi thây trong nhà, thân thể nát vụn. Một giọng nữ trẻ con non nớt truyền tới ống nghe, lặp đi lặp lại câu hát “Con có một người ba tốt”, đó là cô con gái sáu tuổi của Thẩm Thố, Tần Nhĩ Phi.
“Chỉ có lúc này em mới cảm thấy anh giống người tốt.” Bạch Vị Quả mặc áo ngủ nhung trắng, những lọn tóc đen dày tán loạn trước ngực, loẹt quẹt đôi dép Hello Kitty vào phòng. Cô nàng nói, “Bình thường anh vốn là một kẻ mặt người dạ thú, động vật máu lạnh.”
“Đừng tâng bốc tôi.” Thẩm Thố nhanh chóng mặc lại sơ mi, mười ngón thon dài thoăn thoắt chuyển động trước ngực để cài cúc. Hắn mỉm cười với người đàn ông anh tuấn trước gương, “Tôi sẽ đỏ mặt mất.”
Bạch Vị Quả là học sinh lớp mười một của một trường cấp ba tư thục, là em gái một người bạn cùng phòng đại học của Thẩm Thố. Gương mặt tròn tinh tế, đôi mắt to trắng đen rạch ròi, khi hé môi còn thấy hai chiếc răng thỏ tròn tròn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới nụ cười ngọt ngào chết người của cô nàng. Trong khuôn viên trường, cô gái để tóc mái chéo, buộc thành đuôi ngựa, ngày hè thường hay đi một đôi xăng đan quai mảnh cùng chiếc váy cotton trắng dài, khiến lòng người rung động tựa như bông phù dung giữa làn nước mát, mê hoặc đám con trai toàn trường đến mức điên đảo thần hồn.
Không ai ngờ được cô gái đó đang diễn vai kẻ thứ ba, đối phương còn là một gã đàn ông hơn mình gần hai mươi tuổi.
Có lẽ sẽ không ai tin nổi, một con thiêu thân ngu xuẩn đâm đầu vào lửa như thế lại thật sự tồn tại.
“Bà chị này đúng là bị điên.” Bạch Vị Quả biết Trần Cơ Bối là thư ký của Thẩm Thố, vì liên tục “quấy rối tình dục” ông chủ mà gần đây mới bị ép “từ chức”. “Làm gì vậy chứ?! Còn tự sát thật luôn!”
“Em có thể nói cho tôi biết,” Hắn nâng tay lên vuốt mũi cô nàng một cái, “một người có thể siết bản thân đến chết bằng một sợi dây điện thoại kiểu gì đây?”
“Thẩm Thố, đừng bảo…” Vẻ kinh hoàng hiện ra trên gương mặt trắng nõn của Bạch Vị Quả, cô nàng lùi lại từng bước, lắp ba lắp bắp đáp, “Đừng bảo… là anh giết chị ta thật chứ?”
Thẩm Thố giơ ngón trỏ đặt lên đôi môi đang nhoẻn cười của mình, khẽ “Suỵt” một tiếng.
Sau đó hắn mở cửa rời đi.
Thẩm Thố mở một công ty thiết kế tên là “Thị Giác”, thuê một nhóm người nước ngoài phân tích xu hướng thời trang quốc tế, bản thân thì kiêm luôn chức ông chủ và nhà thiết kế. Thực ra nghề thiết kế này chỉ là rẽ ngang giữa chừng, ngành Thẩm Thố theo hồi đại học là phát thanh viên và dẫn chương trình, hắn nói tiếng phổ thông cực kỳ sõi, giọng nói vừa đủ độ không dày không mỏng. Khi không nói chuyện giống cái đã không thể trụ được, khi mở miệng ra thì đàn ông cũng phải bỏ mình. Nếu nói đàn ông tuổi bốn mươi là quyến rũ chín chắn nhất thì Thẩm Thố ba mươi sáu còn kém vài năm quyến rũ chín chắn. Hàng mi dài như rèm hắt bóng thường khiến cho người sở hữu đôi mắt ấy toát ra cảm giác cô đơn hiu quạnh làm người ta rung động.
Khi nói chuyện với đồng nghiệp, khóe môi hắn luôn nhoẻn một nụ cười không mặn cũng chẳng nhạt, nghiêm túc bốn mắt nhìn nhau với người ta, mang theo nghi vấn không biết có phải hắn đang cố tình phóng điện hay không.
Thẩm Thố là một động vật thị giác không hơn không kém, tôn thờ, coi trọng và đối xử khác biệt với toàn bộ phụ nữ, mang sai lầm “chủ nghĩa Sô vanh” nghiêm trọng đối với hai chữ “thẩm mỹ” này. Có câu “vua Sở thích eo thon, trong cung cùng chết đói”, biết rõ sở thích của ông chủ nên HR cũng tuyển nhân viên rặt một đám trai xinh gái đẹp. Nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu thỏ chỉ ăn cỏ ở gần hang thì sau này gặp sói sẽ không thể chạy trốn. Vậy nên Thẩm Thố ra lệnh nghiêm khắc cho bản thân và cấp dưới, cấm nam nữ quan hệ xằng bậy trong phòng làm việc.
“Muộn rồi.”
“Em biết anh thích em… Không phải em thật sự muốn tố cáo anh, em chỉ dọa anh thôi…” Trần Cơ Bối tóc xõa chân trần, ôm lấy Thẩm Thố từ đằng sau, “Em từ chức, còn anh ly hôn, như vậy đều rất tốt còn gì?”
“Thật sự muộn rồi.” Gỡ bàn tay cô đang siết chặt tay tay mình ra, hắn bước đi không quay đầu lại.
“Thẩm Thố anh đừng có hối hận! Anh đi đi! Đ*t mẹ nó nếu đêm nay anh dám bỏ đi, tôi sẽ chết cho anh xem!”
Thẩm Thố quay ngược người lại, giấu nhẹm nụ cười, nhìn chằm chằm gương mặt mê đắm pha lẫn điên cuồng của người đàn bà trước mắt. Sau đó hắn kéo đứt sợi dây điện thoại bên cạnh, quấn hai vòng quanh hai tay, quét ánh nhìn về hướng chiếc cổ thon dài của cô ta: “Có muốn tôi tiễn em một đoạn không?”
Trần Cơ Bối á khẩu tại chỗ không đáp lại nổi.
Lọc lõi cả thương trường lẫn tình trường, hắn ứng phó thuận buồm xuôi gió trước những vụ còn lớn hơn thế này nhiều. Một khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ chỉ là trò trẻ con, vậy nên hắn thản nhiên bỏ đi, đi còn xa hơn mình nghĩ.
“Chúng tôi đã điều tra ra, cô ấy từng tuyên bố muốn tố cáo anh tội ‘quấy rối tình dục’.”
“Nam chưa vợ gái chưa chồng.” Thẩm Thố ngồi trong phòng thẩm vấn cười đầy tao nhã và ôn hòa, để lộ hàm răng trắng bóng chỉnh tề, “Tiếp xúc cơ thể anh tình tôi nguyện là quy trình yêu đương bình thường của người trưởng thành, nếu cậu đây không hiểu thì sao không về thử hỏi bố mình xem,” Hắn dùng từ không hề khách sáo, “hỏi xem trước khi kết hôn ông ta có ‘quấy rối tình dục’ mẹ cậu không?”
“Anh chưa vợ?” Cảnh sát Trương Dục Hạo lật một tập tài liệu trong tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ngại quá, nói nhầm.” Hắn giơ tay lên, có dấu vết nhàn nhạt ở ngón áp út sau khi tháo nhẫn, “Tôi độc thân.”
“Anh đã thừa nhận cô ấy là tình nhân của mình, vậy tại sao cô ấy chết mà anh không đau khổ gì?”
“Đồng chí, tôi đau khổ lắm chứ.” Thẩm Thố hơi hất cằm, hắn mắt nheo lại, âm sắc và giọng điệu được thay đổi ngắt nghỉ cực kỳ thành thạo đến mức kích động lòng người. Hắn thể hiện vẻ chắc nịch khi chiến thắng, mỉm cười đáp, “Không chỉ đau khổ, mà quả thực như cha mất mẹ quy tiên, bi thương chết đi được.”
“Bi thương chết đi được? Thế tại sao anh không khóc?”
“Không khóc sẽ bị bắn chết à?” Thẩm Thố chẳng hề hoang mang.
“Vậy người vợ đầu tiên của anh mất tích không rõ lý do là vì sao?”
“Vậy thì cậu phải hỏi cô ấy chứ. Nếu…” Nhìn chằm chằm mặt Trương Dục Hạo, đôi môi nhoẻn một nụ cười mang tên “tiếc quá”, hắn đáp bằng một giọng bình thản lại khách sáo hiếm hoi, “Nếu như cậu tìm được người.”
Thẩm Thố từng kết hôn hai lần, người vợ đầu tiên tên là Lâm Nam Âm. Hai người Thẩm, Lâm là bạn đại học, yêu nhau đến mức sông cạn đá mòn, đất trời hòa hợp, chẳng màng sự ngăn cản và phản đối của cha mẹ, chưa tốt nghiệp đã vội vã đi đăng ký kết hôn. Nhưng kết hôn được ba tháng thì Lâm Nam Âm đột nhiên rời khỏi căn nhà cho thuê không để lại một lời, từ đó về sau không còn tin tức, tựa như một chiếc thuyền con phiêu dạt giữa mênh mông biển người. Người nhà họ Lâm bám riết không tha, một mực khăng khăng là Thẩm Thố giết vợ rồi hủy thi diệt tích. Thậm chí khi đó đứa em trai mới vừa lên cấp hai của Lâm Nam Âm còn từng tự sát vì chị gái mất tích, một dao chém xuống cánh tay, suýt nữa đã chặt đứt luôn cổ tay mình. Vụ án này đã từng ồn ào xôn xao dư luận, nhưng cuối cùng vì không có bằng chứng xác thực mà bị bỏ ngỏ.
Trương Dục Hạo là một cậu chàng vừa mới tốt nghiệp vào đội cảnh sát, để đầu húi cua gọn gàng, làn da ngăm đen, ánh mắt lấp lánh sáng. Cậu trai bừng bừng nhiệt huyết nhìn cái tên cáo già coi pháp luật như trò đùa này mà tức phát rồ, dáng vẻ thể hiện rõ khí phách hào hùng của chiến sĩ hồng quân dũng cảm đứng lên đấu tranh chống lại cường hào ác bá. Cậu ta tức giận vì cái giọng điệu trơn tuồn tuột của kẻ này làm mình đuối lý, muốn xông lên túm cổ áo hắn, thậm chí còn muốn rót dầu gió xanh vào hai tròng mắt vừa to vừa u buồn kia. Tiếc là đội trưởng Mã lại hắng giọng một tiếng ở bên ngoài: “Tiểu Trương, cậu ra ngoài đi.”
Đội trưởng Mã nói với cậu ta, thư ký của thị trưởng muốn đích thân thẩm vấn kẻ tình nghi.
“Đội trưởng Mã, làm thế không đúng quy trình mà?” Trương Dục Hạo phồng mang trợn má, nghiêm trang bật lại.
“Bí thư Lâm kia… nghe đâu có quan hệ không tầm thường với con trai của thị trưởng Mạnh, không thể chọc vào đâu…” Đội trưởng Mã thoải mái vỗ vai cậu ta, ghé đầu qua nhỏ giọng nói thầm, “Óc chó*.”
Hai mươi sáu tuổi đã làm thư ký của thị trưởng, xem ra cũng có máu mặt. Thẩm Thố nghe ai cũng gọi người đó là “bí thư Lâm”, vẻ mặt vừa khách sáo vừa nịnh nọt.
“Bí thư Lâm, mời uống nước.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt trong veo, sống mũi thon dài, đôi môi hơi mỏng, đường cằm gọn gàng rõ nét, mái tóc nhạt màu bẩm sinh không dài không ngắn, chất tóc có vẻ rất mềm mại. Khác biệt hoàn toàn với vẻ anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn của Thẩm Thố, vị thư ký của thị trưởng này vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, giọng nói êm tai thoạt nhìn có vẻ là con nhà gia giáo. Y ngồi trước mặt Thẩm Thố, mười ngón đan nhau, khuỷu tay chống lên bàn, đánh giá người trước mắt bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Trong không gian nhỏ hẹp đèn đuốc sáng trưng, gương mặt y vẫn sáng ngời tựa như một hồ nước bạc.
Hai người đối mắt nhìn nhau. Không nói lời nào.
Đồng hồ trên tường nhích lên từng chút, thời gian cứ thế tiếp tục trôi.
Chẳng hiểu tại sao tự nhiên lại thấy miệng mồm khô khốc.
Thẩm Thố thầm nghĩ điều hòa vô dụng quá thể, nhiệt độ phòng hơi cao.
Trương Dục Hạo hờ hững đứng bên cửa, mũi vẫn sụt sịt hít không khí.
“Chúng ta… từng gặp nhau rồi à?” Giằng co căng thẳng trong im lặng quá lâu, cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Thẩm Thố.
“Đâu chỉ từng gặp,” Vị thư ký thị trưởng đẹp chết người trưng ra vẻ mặt như đang cảm thấy thú vị lắm, bắt chước giọng điệu khi nãy của hắn, “phải là vừa gặp đã thương, nhớ mãi không quên ấy chứ.”
“… Cậu là…” Hắn vươn tay nới lỏng cà vạt.
Hít một hơi thật sâu vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm giác ngạt thở dính dớp như hòa tan cả kẹo ập tới.
Thật sự là điều hòa để nhiệt độ cao quá.
“Tôi là…” Ý cười của người kia lại càng nồng đậm, đôi mắt đen láy mặc sức nhìn hắn, hoàn toàn không thấy đáy.
Sau đó y rướn người qua, môi gần như chạm vào vành tai hắn, khẽ khàng nhả ra từng chữ một: “Lâm Bắc Thanh.”
Hết chương 1.
*Gốc: Lăng Đầu Thanh (愣头青), là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.