Sau vụ Bạch Vị Quả ra mặt, Tần Tảo vốn muốn tránh mặt Thẩm Thố, nhưng vì con gái gặp chuyện ở trường, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã chỉ đích danh yêu cầu cả hai vợ chồng phải tới.
Mặt của Tần Nhĩ Phi bị học sinh nữ lớp trên cào rách.
Con bé co ro đứng trong góc phòng làm việc của hiệu trưởng, tóc tai xõa tung bù xù, có vài vết máu đỏ tươi nhìn mà ghê người trên khuôn mặt non mềm, nước mắt ầng ậc nơi vành mắt.
Hiệu trưởng quan sát cặp nam nữ ngồi trước mặt mình, ông ta thầm nghĩ nửa đời này đã gặp vô số phụ huynh học sinh, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, đây mới là dáng vẻ bậc phụ huynh nên có, quả thực đúng chuẩn một cặp vợ chồng siêu sao rực rỡ chói lòa.
“Sao lại thế này?! Tôi gửi đứa con gái xinh xắn của mình vào trường của các người chứ đâu phải cho nó đến đây để bị thương! Chắc chắn phải trừng trị con nhỏ đánh người kia thật nặng, tốt nhất là đuổi học đi!” Tần Tảo có chống lưng nên hung hăng càn quấy, gần như muốn dỡ luôn nóc trường học.
“Không thể phạt em học sinh đánh người kia.”
“Ông nói gì? Cái trường này có định hoạt động nữa hay không đấy?!”
“Vì bên ra tay trước chính là con gái của cô.” Vị hiệu trưởng biết cô có quan hệ thân thiết với thư ký của thị trưởng, đã nhiều lần tỏ ra nhu nhược để xoa dịu bà mẹ mất kiểm soát, ông ta nói, “Suýt nữa cô bé đã cắn đứt mũi của một bạn nữ.”
Người đàn bà mới rồi còn hùng hổ sững người, quay phắt đầu lại nhìn con gái mình, sườn mặt nhỏ nhắn của Tần Nhĩ Phi toát lên vẻ đắc ý, còn khẽ nhếch khóe môi.
Tần Tảo ngộ ra thì tức giận tiến tới dợm đánh, nhưng lại bị Thẩm Thố vươn tay giữ lấy cổ tay của mình.
“Hôm nay tôi định đưa con gái đi chơi công viên.” Có vẻ như người đàn ông làm cha này chẳng thèm để tâm đến chuyện đánh nhau của mấy đứa bé gái, hắn quay đầu cười nhẹ tênh với hiệu trưởng.
“Nhưng hôm nay là thứ ba.” Thấy người nọ định đưa cô bé ra khỏi văn phòng mà không cần đến sự cho phép của mình, hiệu trưởng tỏ ra không thể tin nổi, “Các em học sinh đều đang đi học!”
“Tôi biết.” Thẩm Thố nói mà chẳng hề quay đầu lại, “Nhưng hiếm khi tôi có ngày nghỉ.”
Gia đình ba người ra khỏi cổng trường, người mẹ liến thoắng mắng mỏ con gái không ngừng nghỉ chẳng lo miệng khô lưỡi ráo, người cha thì vẫn giữ nụ cười như có lại như không.
“Mẹ đáng sợ lắm đúng không?” Tần Nhĩ Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lấm lét nhìn Tần Tảo đang tức giận, sau đó gật đầu với Thẩm Thố đang quỳ nửa gối trước mặt mình.
“Vậy giờ con có thể nói ba nghe, sao lại phải đánh đứa bé đó không?”
Tần Nhĩ Phi nghĩ một lát, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hơi mím lại, sau đó lắc đầu liên tục.
“Thế này đi, sau này khi con đánh mấy đứa đó xong thì nói với chúng nó là ‘Tôi mua cho các cậu váy và kẹo các cậu thích, miễn là cậu không mách thầy cô’.”
“Này! Thẩm Thố!” Tần Tảo không nghe nổi phải gào lên, “Có ai dạy con như thế à?”
“Ba ơi, ngày nào mẹ cũng đưa rất nhiều chú về nhà…” Cô bé được Thẩm Thố vươn tay bế lên ngồi trong vòng tay hắn, có ba chống lưng, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng cũng dần giãn ra thành một đóa hoa, con bé bắt đầu chí chóe mách lẻo, “Còn không cho con gọi là ‘mẹ’, bắt con gọi là ‘chị’ cơ. Gọi sai thì sẽ gõ đầu con, đánh vào tay con.”
Thẩm Thố quắc mắt lườm Tần Tảo không hề nể nang.
“Anh cũng đâu muốn Nhĩ Phi lớn lên trong một gia đình mồ côi cha chứ.” Người phụ nữ xinh đẹp trưng vẻ mặt bất cần, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ.
“Ba ơi, nói ba nghe một bí mật.” Con bé khẽ bám lấy cổ ba mình, ghé lại nói vào tai hắn, “Cô Cung chủ nhiệm lớp con nói ba rất đẹp trai.”
Thẩm Thố nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng hơn cả sứ.
Thực ra Tần Nhĩ Phi vẫn chưa hiểu ý của từ “đẹp trai”, con bé chỉ nhại lại lời mà mình nghe được từ giáo viên và một vài bạn học lớn tuổi hơn, đôi khi mấy đứa hơn tuổi nó sẽ thì thầm kháo nhau rằng “Anh kia là ngôi sao điện ảnh à?”, “Anh kia đẹp trai quá đi!”, “Sau này mình lớn sẽ cưới người như anh ấy!”.
Bình thường mấy đứa con gái lớn hay thích bắt nạt những đứa bé gái nhỏ hơn, huống hồ ngoại hình mẹ của đứa bé gái đó còn đẹp tới mức cay nghiệt, ỷ có ô dù mà vênh váo ngạo mạn mỗi khi ra vào trường. Thế nên có rất nhiều người đã chỉ vào cái mũi tẹt và khuôn mặt tròn của đứa nhỏ kia, mỉa mai nó không phải con ruột của ba mẹ mình.
Chỉ có một thời điểm duy nhất, Tần Nhĩ Phi sẽ hồi sinh giữa sự tự ti cô đơn và lạc lõng với thế giới xung quanh – đó là lúc con bé nhìn thấy “anh đẹp trai” trong lời mấy đứa con gái đó đi về phía mình.
Dù không hiểu mấy nhưng từ bản năng, đứa bé con vẫn cảm thấy thích thú khi nghe người ta nói ba mình như vậy – tuy hắn rất ít khi xuất hiện ở trường.
Nó chu cái miệng nhỏ ra, thở dài rồi nói tiếp: “Cô giáo Cung biết ba không ở cùng với mẹ, có lần còn lén hỏi con có phải giờ ba ở một mình không?”
“Cô ấy có đối xử tốt với con không?” Hắn hướng ánh mắt xuống nhìn con gái, ý cười tản ra từng hồi, giọng nói dịu dàng hết mực.
Tần Nhĩ Phi gật đầu: “Cô để cho con làm cán sự môn Văn, còn mua đồ ăn cho con suốt. Lúc kiểm tra cũng sẽ gõ bàn nhắc con câu nào làm sai.”
“Thế à.” Hắn cười cười, “Vậy con nói với cô, cuối tuần này ba mời cô đi ăn tối.”
“Nhưng mà con không thích cô ấy.” Con bé lắc đầu như trống bỏi, “Vì việc cô đối xử tốt với con là lòng dạ Tư Mã Chiêu.”
“Lòng dạ Tư Mã Chiêu?” Thẩm Thố cười lớn, “Ai dạy con thế?”
“Anh Bắc Thanh… À không, chú Bắc Thanh chứ.” Tần Nhĩ Phi sửa miệng, “Anh ấy không cho con gọi là ‘anh’, kêu là phải gọi ‘chú’.”
“Con…” Đôi môi nhếch lên bỗng mím lại, hắn buông mi, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “thích cậu ta lắm à?”
Con bé nở nụ cười xán lạn ngoác tới tận mang tai, gật đầu lia lịa: “Anh đẹp lắm. Là người duy nhất trên đời này đẹp như ba mà con từng gặp.”
Người đàn ông đẹp trai anh tuấn ngồi cùng cô bé đáng yêu dưới tán cây trong công viên, Thẩm Thố ngồi trên chiếu, Tần Nhĩ Phi thì nằm lên đầu gối hắn, con bé mải chơi, giờ mệt nên đã ngủ thiếp đi rồi.
“Nhĩ Phi còn phải tới trường học múa lúc sáu giờ hôm nay.” Tần Tảo ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Giơ ngón trỏ lên đầu môi, hắn khẽ nói: “Để con bé nghỉ một lát đã, sau đó tôi sẽ đưa nó đi.” Hắn cúi xuống nhìn đứa trẻ nằm trên đầu gối mình, ý cười dịu dàng nơi đáy mắt khóe môi nhẹ nhàng tản ra. Hắn ngửa ra sau tựa đầu lên cành cây khô, khẽ khàng nhắm mắt lại.
Thế giới rộng lớn bao la, lại tĩnh lặng đến mức không thể đề phòng.
Chùm tia nắng đầu đông chảy qua những chạc cây khô khốc, uốn lượn rót xuống phía dưới, nhỏ lên gương mặt tuấn tú như đang say ngủ của người đàn ông.
Tần Tảo vội vã nhìn sang chỗ khác, vì mắt cô lại chẳng thể kiềm chế nổi mà hoe đỏ.
Dù Thẩm Thố biết Tần Nhĩ Phi không phải con mình ngay từ ban đầu, nhưng hắn lại diễn vai người bố này không hề biết mệt.
Người đàn bà lòng chột dạ đã yêu cầu để con gái theo họ “Tần” khi nó sinh ra, Thẩm Thố không hỏi, cũng chẳng phản đối.
Tần Tảo chợt nhớ lại, kết hôn sáu năm trời nhưng cô chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến người nhà của mình.
Thẩm Thố không phải trẻ mồ côi, nhưng lại đoạn tuyệt không qua lại với cha mẹ mình cả đời.
Trường dạy múa của Tần Nhĩ Phi nổi tiếng khắp Bắc Kinh, giáo viên dạy múa Tống Văn Kiệt của con bé là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng người gầy nhẳng, thấy rõ từng khúc xương sườn lồi lên qua lớp áo tập bó chẽn. Lông mày mờ tịt như cạo, mắt dài hẹp, mũi thẳng lại nở to, gần như choán cả nửa chiều dài gương mặt. Bù lại thì da rất mịn màng, nhưng không phải kiểu trời sinh đã đẹp như Thẩm Thố, trái lại thì giống ngày ngày cần cù vất vả dưỡng da hơn. Tiếc là răng lại hơi ố vàng, cũng không chỉnh tề, tóm lại là không cười còn đỡ, cười lên thì không đẹp. Tần Tảo đi cùng con gái, cô mặc váy trễ ngực cố tình gãi đầu tạo dáng, mở miệng ra là nhão nhoẹt phát ngấy: “Thầy Tiểu Tống ơi.”
Khách sáo nở nụ cười với người mẹ, sau đó “thầy Tiểu Tống” lập tức giương mắt hướng về người cha trẻ tuổi đi cạnh, nhìn một lúc lâu thì chợt thốt lên: “Thẩm Thố! Anh là Thẩm Thố khóa 93! Không thể tin nổi, thật sự là anh!”
Hắn nheo mắt quan sát người kia: “Chúng ta quen nhau à?”
“Tất nhiên rồi! À không, là em biết anh, anh không biết em.” Người đàn ông kia mấp máy run rẩy, nom có vẻ phấn khích cực kỳ, “Em cũng học Trung Hí! Hồi em vào năm nhất thì anh đã năm cuối rồi! Nhưng tất cả sinh viên năm nhất đều biết anh, anh làm gì cũng đều được chú ý cả, bao gồm cả chuyện tình yêu của anh nữa!”
“Hóa ra tôi nổi tiếng như vậy.” Khẽ nhếch môi lơ đễnh, hắn nói tiếp, “Chỉ mong là không phải tiếng xấu đồn xa.”
“Chúng em đều nghe rằng hồi ấy có rất nhiều đoàn phim tới tìm Lâm Nam Âm, cũng vì anh không thích bầu không khí trong giới giải trí nên chị ấy không nhận phim nào cả.” Tống Văn Kiệt tấm tắc tán thưởng, “Anh là huyền thoại thật đó! Vậy mà có thể khiến cho một người con gái từ bỏ cơ hội nổi tiếng vì mình!”
“Tâng bốc quá.” Hắn cười, “Là tự cô ấy thấy không hài lòng với kịch bản, lại đổ vấy lên đầu tôi.”
“Hồi đó poster tuyên truyền biểu diễn của nhóm anh được treo đầy sân trường, mấy đứa con gái nhìn thấy sườn mặt anh khi đeo mặt nạ trong bóng tối còn phải dừng bước không đi nổi nữa, em có lén gỡ một tấm về cất ở nhà, tới giờ vẫn giữ này.”
Các sinh viên năm tư khoa biểu diễn đã chọn vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát*” cho buổi diễn tốt nghiệp của mình. Hai mươi mấy chàng trai đủ kiểu đủ loại đều nóng lòng muốn thử sức, nhưng cuối cùng không một ai có thể kiểm soát được nốt Mi cao vút trong âm vực tuyệt đẹp của Phantom.
Vì Christine là Lâm Nam Âm nên Thẩm Thố khoa phát thanh viên đã đồng ý lời mời hữu nghị.
Khỏi phải nói, rõ ràng là giọng khách át giọng chủ.
Sân khấu trang hoàng lộng lẫy, đèn chùm pha lê treo cao, rèm che bằng lông ngỗng, mọi hạng mục cho vở nhạc kịch đều được thực hiện một cách tỉ mỉ đến mức hoàn mỹ. Đáng nhẽ đây cũng sẽ là một buổi biểu diễn xứng tầm với chữ “hoàn mỹ”, nhưng tỳ vết duy nhất chính là ngay khi Phantom ra sân khấu với thân phận chàng Don Juan, âu yếm thâm tình hòa ca cùng Christine thì dàn âm thanh treo trên sân khấu đột nhiên bắn ra tia lửa, sau đó thình lình rơi xuống.
“Phản ứng khi đó của anh ấy thật sự giống như… như đã biết trước dàn âm thanh sẽ nện xuống đất vào lúc ấy vậy. Tất cả mọi người đều thấy Lâm Nam Âm không còn tâm tư mà diễn tiếp khi đã mất nhạc đệm, cô ấy nhíu chặt mày, giận dữ xoay người định rời khỏi sân khấu…” Đại từ xưng hô thay đổi lung tung, có thể nhận ra gã đang kích động tới mức ăn nói lộn xộn, “Nhưng ngay chính khoảnh khắc đó, Phantom sau lớp mặt nạ bỗng khuỵu một bên gối xuống, nắm chặt lấy tay cô ấy từ đằng sau…” Thầy dạy múa nói tới đây thì gõ mũi chân xuống đất rồi tung người nhảy lên, xoay người trên không hai vòng rồi đáp đất bằng tư thế quỳ gối cực kỳ phô trương, sau đó tiếp tục nói với những vũ công có ngoại hình và dáng người hạng nhất bên cạnh, “Tôi đã xem vở kịch ấy cả ngàn lần rồi, cảnh đó hoàn toàn không có động tác này! Hai tay anh ấy cầm lấy tay của Christine, nâng lên trước mắt như đang cầm châu báu, sau đó bắt đầu cất cao giọng không cần đến đệm nhạc. Ngay trong khoảnh khắc giọng ca vang lên, dường như âm thanh ấy xuyên qua cả vòm trời, thần thánh vô cùng! Không những kéo được tiếng ca run rẩy mơ hồ của Lâm Nam Âm quay lại mà còn khiến sự hỗn loạn toàn hiện trường hóa thành cơn say đầy cuồng si. Ngầu lắm!” Lưỡi và răng va vào nhau, Tống Văn Kiệt run rẩy cả người, “Thật sự rất ngầu!”
Tần Tảo im lặng lắng nghe lén liếc mắt qua nhìn Thẩm Thố. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được người đàn ông trước mắt có thể khuấy động cảm xúc của khán giả bằng hành vi kịch hóa đến cực đoan như vậy. Khi họ mới quen nhau, hắn đã mang dáng vẻ lọc lõi cứng ngắc của dân kinh doanh, phong độ khoan thai nhưng nhàm chán.
“E là cậu phải thất vọng rồi.” Thẩm Thố không có hứng thú hồi tưởng lại thời quá khứ vàng son huy hoàng với cậu đàn em này, hắn vẫn giữ nụ cười khách sáo hờ hững, ánh mắt thì đã bay tới tận nơi nào, “Khi đó tôi quỳ rạp xuống đất là tại đứng không vững thôi.”
“À mà,” Như thể cuối cùng cũng để ý tới người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, Tống Văn Kiệt nói với cô bằng vẻ ngạc nhiên vô cùng, “tôi vẫn tưởng chồng của cô Tần là cái vị thường xuyên tới…”
“Chúng tôi đã ly hôn rồi.” Tần Tảo chỉ sang người đàn ông bên cạnh, ném ánh mắt quyến rũ với hắn rồi cố ý bổ sung thêm một câu nhấn mạnh, “Giờ tôi đang độc thân.”
“Thế thì đúng là một người đàn ông cực kỳ đẹp, chỉ nhìn một lần thôi cũng đủ để người khác đỏ mặt rồi.” Thu lại vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, gã nở nụ cười như đã hiểu rõ mọi chuyện, “Dù là tiền nhiệm hay đương nhiệm thì cũng đều nổi bật xuất chúng, cô Tần quả là một người phụ nữ may mắn.”
Hắn biết “người đàn ông xinh đẹp” trong lời anh chàng kia chính là Lâm Bắc Thanh.
Dù có bằng lòng hay không, cái tên này đã vô tình xâm nhập vào cuộc sống của hắn. Một cách triệt để, lặng lẽ không chút dấu vết.
Thẩm Thố mỉm cười, lòng dạ Tư Mã Chiêu.
Hết chương 14.
*Bóng ma trong nhà hát là một vở nhạc kịch xuất xứ từ Anh Quốc, dựa trên cuốn tiểu thuyết Bóng ma trong nhà hát của nhà văn Pháp Gaston Leroux, nội dung của vở nhạc kịch kể về chuyện tình tay ba giữa Phantom (bóng ma trong nhà hát), Christine Daaé (cô gái người Thụy Điển) và Raoul (một chàng trai quý tộc). Phantom có một giọng hát tuyệt vời và truyền dạy cho Christine, cô ca sĩ trẻ chuyên diễn vai phụ. Câu chuyện trở nên kịch tính khi Phantom ngày một yêu Christine và muốn chiếm đoạt cô.
*Lòng dạ của Tư Mã Chiêu: Ý chỉ âm mưu lộ liễu, ai ai cũng biết.