Đêm hôm đó, Lâm Bắc Thanh rời khỏi nhà Thẩm Thố, còn chưa ra tới thang máy đã phải bắt tay vào xử lý cái mớ bòng bong mà Mạnh Y Phóng gây ra.
Sự căm giận của Lâm Bắc Thanh đối với Thẩm Thố còn không bằng đối với chính mình, khoảnh khắc mê muội bối rối và sự dịu dàng tận đáy lòng làm chính y cũng không tưởng tượng nổi. Nhưng vị thư ký thị trưởng chăm chỉ cố gắng bỏ ra trăm phương ngàn kế mới có vị thế ngày hôm nay chưa bao giờ tự oán trách và thương hại vì những sai lầm của bản thân. Y đã chẳng còn hơi đâu đi quan tâm sống chết của Mạnh Y Phóng, gọi cho cục giao thông và tất cả các phương tiện truyền thông, vừa đấm vừa xoa yêu cầu bên kia dàn xếp ổn thỏa và giữ im lặng. Đến khi tin chắc rằng toàn bộ các đơn vị truyền thông không công bố tin con trai thị trưởng lái xe đâm vào người khác ra ngoài, y mới báo cáo việc Mạnh Y Phóng lái xe gây họa cho Mạnh Trọng Lương, không chỉ là cấp dưới báo cáo công việc cho cấp trên mà đồng thời cũng là thế hệ sau báo cáo sự cố tai nạn giao thông của con trai cho phụ huynh cậu ta.
Để tránh va chạm với xe buýt đang chạy tới, chiếc Porsche màu vàng đã đánh tay lái và tông vào trụ cầu. Phần đầu xe nát bét, cũng may túi khí bung ra đã giúp Mạnh Y Phóng thoát chết. Tuy nhiên do đang chạy tốc độ cao nên túi khí bung ra bất ngờ vẫn làm tổn thương xương ức của cậu ta. Tài xế xe buýt kinh nghiệm đầy mình cũng rất nhanh trí tránh né kịp thời. Tai nạn này không gây ra thương vong về người nhưng đã khiến một người phụ nữ mang thai hơn bảy tháng trên xe sinh non vì quá sợ hãi.
“Bắc Thanh này, tôi vốn cảm thấy cậu là một đứa trẻ rất kiên định và thông minh!” Trong phòng bệnh, thị trưởng Mạnh bắt đầu răn dạy quở trách thư ký của mình.
Mạnh Trọng Lương hiểu rõ như lòng bàn tay thằng con trai với tính nết đang dần thoát khỏi kiểm soát của ông ta, ông ta biết người duy nhất có thể buộc cậu ta, trói chặt cậu ta, kìm cương cậu ta chính là Lâm Bắc Thanh.
Mạnh Trọng Lương yêu nước, yêu Đảng rồi mới đến yêu Mạnh Y Phóng, lúc nào nào ông ta cũng chuẩn bị sẵn sàng “bỏ xe giữ tướng, quân pháp không nể tình thân” đối với thằng con trai như quả bom hẹn giờ này. Về điểm này thì Lâm Bắc Thanh rất giống ông ta, tương lai gấm hoa của mình không đáng bị hủy hoại bởi bất cứ một ai.
Vậy nên ông ta quyết định đánh rắn phải đánh bảy tấc, tuyệt không nuông chiều sinh hư.
Để tiêu diệt cái ý niệm ỷ bố làm quan để làm xằng làm bậy của con trai thì phải mạnh mẽ chèn ép đứa người yêu đồng tính này của nó một lần. Thế là Mạnh Trọng Lương phê bình sự sơ suất và liều lĩnh của Lâm Bắc Thanh bằng những câu từ nghiêm khắc nhất, thậm chí còn tước đoạt cơ hội học tập tại trường Đảng của y. Trong cuộc hội thảo chuyên đề về xây dựng uy tín của chính quyền đối cho các cán bộ lãnh đạo, các bộ ban ngành, cơ quan đảng và chính phủ, nâng ai dìm ai đều có thể láng máng dò ra được từ danh sách đi học trường Đảng này.
Người đàn ông trẻ tuổi cao ráo tuấn tú cúi gằm mặt, ánh mắt như đóng đinh xuống đất. Y khẽ cắn môi, đôi lúc sẽ gật đầu theo từng lời dạy dỗ của lãnh đạo. Dáng vẻ dũng cảm gánh vác sai lầm của mình này vừa thành khẩn thật lòng vừa làm rung động tâm can.
Nhưng nhìn từ góc độ đây là tình nhân của con trai mình, Lâm Bắc Thanh hiện tại thu lại lưỡi dao chỉ để lộ sống dao chẳng khác nào một thằng đàn ông hèn nhát khúm núm tới cực điểm!
“Ba, ba mắng cậu ấy làm gì?!” Mạnh Y Phóng nãy giờ không được lên tiếng phải nhịn đến phát bực, rốt cuộc cậu ta cũng không kìm chế được nữa mà gào lên với ông già nhà mình, nếu không phải đang cắm kim truyền thì khéo cậu ta đã nhảy dựng lên tận trần nhà, “Cũng có phải cậu ấy tông vào ba đâu!”
“Còn chưa nói đến mày đấy! Hai tháng tới mày ngoan ngoãn nằm trong viện cho tao, không được đi đâu hết!” Mạnh Y Phóng vừa định gân cổ lên cãi thì chợt thấy Lâm Bắc Thanh đứng sau ông già phải chịu thóa mạ nãy giờ đang nhìn mình đầy căm tức, thế là cậu ta đành dằn cơn phẫn nộ, hừ một tiếng “Ờ”.
Phòng nội trú VIP mà bao nhiêu bệnh nhân bị bệnh nặng phải đút tiền dâng quà xin cha cầu mẹ mà cũng không được nằm, giờ lại bị Mạnh Trọng Lương lôi ra dùng để nhốt thằng con trai của mình.
Xem mạng người như cỏ rác đến vậy hay sao?
Sau khi giáo dục con trai bằng cách thức phù hợp nhất, Mạnh Trọng Lương ôm chiến thắng, tâm trạng khoan khoái rời đi. Mạnh Y Phóng xoay người, dùng sống lưng cong như con tôm để tỏ thái độ kháng nghị với người phía sau. Sự phẫn nộ của cậu ta giống như hai hàm răng nghiến vào nhau tạo ra tiếng ken két, căm ghét và oán hận Thẩm Thố là sự thật, nhưng cũng không thể phủ định sự thật rằng tên đàn ông đó toát ra sức hấp dẫn nguy hiểm chết người, và người yêu của cậu ta đã tự lựa chọn đâm đầu vào.
“Giờ cậu vừa lòng chưa?” Lâm Bắc Thanh cụp mắt nhìn người tình đang chiến tranh lạnh với mình, y nói bằng giọng lạnh ngắt âm u, “Cậu làm như vậy là muốn để tôi bị cách chức hay bị đuổi cổ luôn?”
Mạnh Y Phóng lẩm bẩm mấy tiếng, nín một hồi mới lí nhí nhả một câu: “Nếu lão già kia kiếm cớ phạt cậu vì chuyện này thì tôi sẽ không để yên cho lão đâu.”
Cậu ta quay đầu lại, thấy gương mặt mà nếu tâm trạng tốt sẽ hơi ửng đỏ giờ đây vẫn cắt không còn giọt máu, thế là lại không cầm lòng nổi mà nói: “Nhìn cái mặt cậu kìa, cứ như vội về nhà chịu tang ấy! Khỏi đoán, chắc chắn là đã bị họ Thẩm kia cởi sạch chơi kiệt rồi đuổi ra khỏi nhà chứ gì.” Cậu ta liếc mắt lạnh lùng nhả chữ, “Hèn mọn!”
Lâm Bắc Thanh vươn tay kéo ống truyền dịch của cậu ta, kim tiêm đột ngột rạch vào da thịt, người trên giường bệnh đau tới độ bật người gầm ra tiếng.
Tên trẻ con to xác nói kháy xong thì bỗng ôm bụng cười ha hả.
“Cậu cười cái gì?”
“Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ không như vậy trước mặt Thẩm Thố đâu.”
Y nhíu mày, không rõ tên này có ý gì.
“Không chỉ ở trước mặt Thẩm Thố, mà trước mặt mọi người cũng sẽ không như vậy.” Tên con trai to xác mặt mày điển trai, giờ nụ cười xán lạn nom vừa vui vẻ vừa trẻ con, dù cho nụ cười quá đà này tạo ra đớn đau trên cơ thể, cậu ta cũng chẳng màng để ý, “Làm tôi nhớ đến ông bô và mẹ tôi. Cậu nhìn ba tôi xem, trước mặt người ta thì ra vẻ đạo mạo quân tử! Cái mặt già dặn cương trực liêm chính, khiêm tốn ngay thẳng, đầy vẻ ‘Tôi tới từ Thiểm Tây Cam Túc Ninh Hạ, tôi là đầy tớ tốt của nhân dân’. Nhưng trước mặt mẹ tôi thì đủ loại thói hư tật xấu, từ lý sự cãi vã đến bạo lực chân tay chẳng thiếu cái nào.” Đôi mắt vốn đã có thần giờ lại càng lấp lánh sáng ngời, Mạnh Y Phóng vừa đè lên trước ngực như đang đau đớn lại vừa không ngăn nổi nụ cười khoái trá, cậu ta cười nói, “Lâm Bắc Thanh, cậu không thừa nhận cũng không được đâu, tôi là người gần gũi với cậu nhất, lòng cậu cũng thừa nhận chuyện này. Vậy nên tôi quyết định chịu sự chà đạp của cậu. Tới đi, khỏi cần khách sáo.”
“Đồ điên.” Lâm Bắc Thanh vốn chẳng hề có tính nhẫn nại quắc mắt lườm tên đàn ông trên giường bệnh rồi quay đầu rời phòng bệnh.
***
Tại cổng một trường cấp ba dân lập, vào cuối tuần thi bận rộn, tiếng chuông vang lên giải phóng những bông hoa và trụ cột tương lai của Trung Quốc mới, một đám thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ùa ra như ong vỡ tổ, ai nấy cũng vui mừng tươi roi rói.
Không nhiều phụ huynh lái xe đến đón con cái tan học, thế nên một chiếc Lamborghini màu cam đỗ ở đó trông lại càng bắt mắt hơn.
Một nữ sinh trong chiếc áo khoác măng-tô nỉ trắng tinh và chiếc váy kẻ sọc ca-rô màu hồng phấn đi ra khỏi tòa nhà dạy học cùng hai ba người bạn thân. Dáng vẻ cô gái vừa thanh thuần vừa ngọt ngào, thân hình lắc lư như cây lê xạc xào trong gió. Thấy cô nàng vừa bước ra khỏi cổng trường, hai người đàn ông cùng xuống xe nghênh đón, trong đó có một chàng trai trẻ với đôi mắt sáng ngời, người còn lại là cậu ấm cao ráo đẹp trai lại giàu có.
Bạch Vị Quả còn chẳng thèm liếc nhìn con Cherry mới mua của Trương Dục Hạo đã ngồi vào chiếc xe thể thao màu cam của Đàm Soái.
Đám con gái trong sân trường cực kỳ hâm mộ, ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, xinh đẹp thật thích, sẽ mãi mãi nắm được những điều bất ngờ, trai đẹp, xe sang, còn thêm một người yêu đơn phương thuộc giai cấp rơm rạ.
Chàng trai húi cua rầu rĩ đưa mắt nhìn con xe thể thao màu cam phóng đi rồi đấm một phát lên chiếc Cherry của mình, nghe rầm một tiếng.
Bầu trời xanh lợt cũ kỹ, một hai mảng sáng vắt vẻo hắt xuống nhân gian.
“Đàm Soái này,” Cô gái ngồi bên ghế phó lái nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông bên cạnh không chớp mắt, làn da màu mạch sáng bóng, sống mũi cao hơi nhô lên, đường xương hàm toát ra hương vị đàn ông nhưng cũng không quá hung dữ. Một bộ quần áo rất trẻ trung và hợp thời, so với người đàn ông suốt ngày giày da sơ-mi cà-vạt kia thì rõ ràng trông bắt mắt hơn nhiều. “tôi nhận ra anh đẹp trai dã man ấy.”
“Đương nhiên.” Đàm Soái đắc ý nhếch môi, khuyên tai kim cương phô trương lấp lánh dưới ánh Mặt trời, gã hỏi cô gái ngồi bên cạnh, “Tôi và Thẩm Thố ai đẹp trai hơn?”
Bạch Vị Quả đánh giá gương mặt người kia một hồi, cẩn thận so sánh hai người đàn ông trong đầu một lúc lâu mới khúc khích cười: “Anh kém anh ấy một chút. Nếu như không có Thẩm Thố thì chắc hẳn tôi sẽ chọn anh.”
“Xì, đúng là trẻ con.” Gã bĩu môi, nói nghe hơi phật lòng, “Thẩm mỹ thiếu sót từ đầu tới cuối, năm đó cả Trung Hí đều nói tôi đẹp trai hơn anh ta đấy nhé?!”
“Thế thì chắc chắn đám người ở Trung Hí mù hết rồi.” Cô gái đốp lại đầy gai góc chẳng chút khách sáo, ngừng một lát mới nói tiếp, “Nhưng có điểm chắc chắn anh hơn anh ấy, anh ấy chưa từng đón tôi tan học.” Khuôn mặt ngọt ngào đang nở như nụ hoa bỗng trở nên héo úa, uể oải xám xịt một màu, sau đó cô nàng hung dữ chửi một câu, “Mẹ, tôi cũng chẳng cần anh ta đón! Cái xe Benz của anh ta xấu chết đi được, vừa nhàm chán vừa nhạt nhẽo y như con người anh ta!”
Anh ta còn không thú vị? Đàm Soái thầm nghĩ, đó là vì cô chưa thấy những lúc tên đó cợt nhả lả lơi thôi.
Đúng là Bạch Vị Quả thích xe của Đàm Soái hơn, chưa kể Đàm Soái đổi xe cũng rất để ý, lúc nào cũng chọn xe sang màu tươi và chói, hình dáng đặc biệt, giá cả trên trời, vừa có thể lấp đầy trái tim ham hư vinh của cô nàng, cũng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn “xe ngon gái đẹp”.
“Người ta là ông chủ đó, định nghĩa của xã hội này về anh ta thì chính là nên lái cái xe như vậy.” Người đàn ông ngồi bên ghế lái dừng xe trước đèn đỏ rồi cười lớn, “Kể cho cô em nghe một chuyện cười. Hai người đi bàn bạc chuyện làm ăn, một người lái Mercedes-Benz, một người lái Santana 2000, con Santana kia xác định khí thế kém xa, vì khi đỗ cùng chỗ với Benz thì thành ‘đi đám ma’* luôn… Há há há…”
*Trong tiếng Trung, xe Benz là 奔驰 [bēnchí], Santana là 桑塔纳 [sāngtǎnà], khi hai xe đứng cạnh nhau, ẩn ý ghép hai chữ đầu lại với nhau thì đọc na ná 奔丧 [bēnsàng] nghĩa là đi đưa tang.
“Chú,” Bạch Vị Quả nha ra một chữ, trợn trắng mắt nhìn gã đàn ông đẹp trai mà tự mãn kia, “điểm này không buồn cười đâu.”
“Mà đấy, cô em với Thẩm Thố ở với nhau lâu như thế mà ba mẹ cô em không thèm quan tâm à.”
“Sau khi anh trai tôi chết, sức khỏe ba tôi tệ đi nhiều. Bọn họ hơi đâu mà quan tâm tôi nữa.” Vẻ mặt của Bạch Vị Quả khi nhắc đến Bạch Vĩ đầy hờ hững, người anh cùng cha khác mẹ này chết trẻ khi cô nàng còn đang tập đánh vần, chẳng khác người lạ là mấy.
“Không hơi đâu thì cũng không thể mặc con gái ra tòa vu oan người ta hiếp dâm mình chứ?”
“Anh ta nói với anh à?!” Như con chuột ngửi được mùi mèo, đôi con ngươi trợn tròn toát ra vẻ cảnh giác, cô nàng lên giọng, “Đàm Soái, nếu anh đang đảm nhiệm vai trò thuyết khách thì cho tôi xuống xe ngay!”
“Tôi chỉ hỏi thôi, chứ người ngoài cuộc như tôi sao có thể xen vào mâu thuẫn nội bộ nhân dân của mấy người được?” Đàm Soái cười cười rồi lại hỏi, “Nhưng mà cô em thật sự định kiện anh ta hả?”
“Không.” Cô nàng nhắm mắt lại để lộ vẻ mặt đau khổ, có lẽ cả đời này cô nàng cũng không thể tìm được một người tình hoàn hảo đến thế nữa, “Nhưng anh ta không nên bỏ rơi tôi trước khi tôi rời khỏi anh ta như vậy.”
“Thực ra cô em không nên tới quấy rối mẹ con Tần Tảo. Tuy tên kia mặt người dạ thú lòng lang dạ sói, nhưng lại là một người luôn coi trọng gia đình.”
“Tôi… Tôi cũng không cố ý đâu. Là…” Bỏ đi, chuyện tới nước này có giải thích nữa cũng chẳng có ích gì.
“Bản thân tôi có một cách để bù đắp, chưa biết chừng hai người có thể gương vỡ lại lành, có muốn nghe không?” Gã đàn ông quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, nở nụ cười khoe hàm răng trắng, đó là một gương mặt điển trai tỏa nắng, một gương mặt hoàn toàn vô hại.
Hết chương 24.